Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 439: Đi đến núi Kỳ Bàn



Sau khi Liễu Long Đình nói với tôi những lời này, tôi ngay lập tức cảm động, có đôi khi tôi vẫn luôn chú ý đến quan hệ giữa tôi và Liễu Long Đình, mối quan hệ giữa chúng tôi bất chợt vào lúc nào đó đã vượt qua giới hạn tình bạn giữa nam và nữ. Bây giờ Liễu Long Đình nói muốn kết hôn với tôi, đồng thời còn quyết định dài lâu chuyện của chúng tôi. Tôi nghĩ dù sau này tôi có ở lại Quy Khư, thì tôi cũng đồng ý.

“Nhưng chuyện của chúng ta chỉ là chuyện hai người, bởi vì anh muốn em ở lại cho nên để bọn họ làm lễ ăn mừng ba tháng cho em, bọn họ có trách em hay không?”

“Cái gì mà trách chúng ta chứ?” Liễu Long Đình tiếp lời nói của tôi: “Anh chính là Vương lớn nhất trong lòng bọn họ, ai dám trách anh đây?”

“Tuy ngoài mặt đúng là như vậy, nhưng mà..”

Chỉ có điều không đợi tôi mở miệng, Liễu Long Đình lắc lư đầu gối khẽ an ủi tôi, sau đó đặt tôi từ trên đời của anh ấy xuống, nói với tôi: “Không có nhưng nhị gì cả, em không cần phải suy nghĩ nhiều, yên tâm lên giường đi ngủ trước đi! Chờ sau khi anh đọc xong quyển sách này, anh sẽ lên giường ngủ cùng em.”

Lần này Liễu Long Đình trông giống như một người đàn ông của gia đình, hơn nữa sau đó anh ấy đọc sách cũng không để ý tới tôi, tôi không có người nói chuyện cùng, vì vậy đành lên giường đắp chăn đi ngủ.

Từ khi tôi đuổi mấy người Nữ Hi đi, mấy tháng sau đó bọn họ cũng không hề trở lại, bọn họ đều nói là Liễu Long Đình muốn dùng Quy Khư thôn tính toàn bộ Tam giới. Thế là nhưng mấy tháng gần đây, Liễu Long Đình không hề có ý muốn mở rộng Quy Khư, trước Quy Khư trông như thế nào thì bây giờ vẫn như thế đó. Chỉ có điều tín ngưỡng của yêu tà của Quy Khư ở trong cơ thể tôi, khiến cơ thể trống rỗng của tôi từ từ sản sinh ra chút pháp lực, đồng thời cộng với trước kia khi tôi còn ở nhân gian đã làm không ít chuyện tốt, trên mảnh đất này có người cung phụng tôi, tín nhiệm của bọn họ đã tiếp thêm cho tôi rất nhiều năng lực.

Nghĩ đến hiện tại tôi quỷ không ra quỷ, yêu cũng không ra yêu, mỗi ngày mỗi đêm trong lòng tôi đều rất phiền muộn, chỉ có điều u sầu thì cứ u sầu, dù sao tôi như vậy mới được xem như là có tiến bộ, nếu như một chút năng lực cũng chẳng có thì muốn sống sót ở trên thế giới này, căn bản chỉ có nằm mơ.

Trước đây tôi là Liễu Long Đình tổ chức một đám cưới giả, chỉ vì để tránh tôi trốn thoát mà bây giờ Liễu Long Đình từng lúc từng lúc thức tỉnh tín ngưỡng của Quy Khư bên trong cơ thể tôi. Hơn nữa bắt đầu căn dặn kẻ dưới bố trí đồ dùng cần cho tân hôn, lần trước tôi cứu toàn bộ Quy Khư, giúp cho rất nhiều yêu tà bên trong Quy Khư tránh thoát khỏi lưỡi đao của thiên binh thiên tướng, cho nên chuyện tụ tập tín ngưỡng không phải là chuyện rất khó khăn, chỉ là bây giờ thể xác của tôi vẫn là người phàm tục, hơn nữa còn là người sinh hoạt ở nhân giới. Liễu Long Đình muốn kết hôn với tôi, anh ấy phải dựa theo tập quán bên nhân giới nhà của tôi, đưa sính lễ cho nhà gái, hơn hết trước khi chúng ta lấy nhau, cần phải về nhà một chuyến.

Nói đến chuyện phải trở về, trong lòng tôi vô cùng kích động, dù sao tôi đã ở Quy Khư rất lâu rồi, cũng không đếm được bao nhiêu lâu tôi chưa gặp bà nội mình, cho nên thời điểm Liễu Long Đình chuẩn bị đồ ăn hỏi đi gặp bà nội tôi. Tôi chuẩn bị tất cả đồ ăn ngon đáng đồng tiền bát gạo ở Quy Khư, còn hận không thể phá toàn bộ Thần cung đưa cho bà nội mình, muốn để cho bà nội mở mang tầm mắt, muốn để cho bà nội từ nay về sau không cần phải lo lắng về việc không có tiền tiêu nữa.

Liễu Long Đình gặp cái cảnh tôi cố hết sức dọn dẹp tất cả đồ đạc về nhà, cũng không nói gì với tôi, chỉ bình tĩnh giúp đỡ tôi sắp xếp đồ đạc. Anh ấy nói với tôi lần này trở về nhà bà nội, chỉ ở lại được một thời gian ngắn! Chuyện này cũng không sao cả, anh ấy còn bảo sẽ hỏi bà nội có đồng ý hay không, nếu như bà nội đồng ý thì sẽ đưa bà nội về Quy Khư cùng chúng tôi. Nói như thế, cũng tránh để cho tôi ở một mình cô đơn!

Thấy Liễu Long Đình chủ động nói muốn bà nội trở về ở cùng, tôi quả thật không thể kiểm soát được tay chân của mình, ôm chầm lấy Liễu Long Đình, còn hung hăng hôn lên má anh ấy. Nhưng cả đồ đạc cũng sắp xếp xong rồi, nếu bà nội đồng ý về Quy Khư cùng tôi, thì tôi còn chuẩn bị mấy thứ này làm gì chứ.

Đám cưới của tôi và Liễu Long Đình, dự kiến vào mùng tám tháng sau, chúng tôi sẽ cùng nhau về nhà ở nhân giới, tôi còn nói với Long Đình là tôi muốn đi đâu, muốn chơi trong bao lâu, chờ khi chơi xong tôi sẽ kết hôn ngay.

Từ sau cái lần tôi cứu Quy Khư đó, Liễu Long Đình bắt đầu có chút tôn trọng ý kiến của tôi, thậm chí có thể nói là anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi nói muốn cái gì thì hầu như anh ấy đều sẽ đồng ý. Dọc theo đường đi tôi nghĩ xem mình nên nói cái gì khi gặp bà nội mình đây? Nói cái gì mới không để bà giận, tôi, dù sao thì giữa Quy Khư và nhân gian không có thông tin liên lạc gì cả, mấy tháng ở bên trong Quy Khư, tôi chưa một lần nào liên lạc với bà nội cả.

Chẳng qua lần này chúng tôi đang ngồi Thần liễn của Liễu Long Đình, tôi còn chưa kịp nghĩ sẽ nói gì với bà nội, thì đã đến bên trong tiểu khu nhà chúng tôi rồi.

Lúc này ở nhân gian đã vào mùa thu rồi, tôi theo chân Liễu Long Đình về nhà mình, thỉnh thoảng trên đường đi tôi còn gặp được vài người hàng xóm, nhưng không vui mừng chút nào là khi họ thấy tôi như thấy ôn dịch vậy, không nói một lời nào, né tránh tôi và Liễu Long Đình như né tà.

Theo lý mà nói, người nơi này căn bản. không biết thân phận thật sự của tôi và Liễu Long Đình là gì mà? Tại sao họ bỗng nhiên né tránh tôi, bọn họ đối xử với tôi còn như vậy thì khi đối mặt với bà nội sẽ như thế nào?

Bà nội ở nhà một mình, trong lòng tôi vẫn rất lo lắng, xong khi chúng tôi gõ cửa nhà bà nội, phát hiện trong nhà không có ai tới mở cửa cho tôi và Liễu Long Đình.

“Bà nội, cháu là Bạch Tô, cháu đã về rồi đây, bà mở cửa cho cháu được không?” Tôi ở bên ngoài cửa kêu thật lớn, cũng trách trước kia sao mình không làm một cái chìa khóa dự phòng, hiện tại nếu bà nội không mở cửa thì tôi không thể vào nhà được.

Lúc này Liễu Long Đình đã biến trở về dáng vẻ tóc ngắn như trước kia, nhưng anh ấy không giống như tôi đang hét to, mà vẫn cau mày, dường như có cảm giác được điều gì đó, nhẹ giọng hỏi tôi một câu: “Tiểu Tô, em có ngửi thấy hơi thở của U Quân không?”

Thần Núi? Bây giờ chỉ cần nghe được ai nói hai chữ này, trong lòng tôi nhất thời sợ hết hồn hết vía, nhưng Liễu Long Đình nhắc nhở như vậy, tôi cũng nghiêm túc ngửi mùi không khí xung quanh chúng tôi một lượt, quả nhiên! Trong không khí có hơi thở không được bình thường, tôi thật sự ngửi được một luồng hơi thở của Thần Núi, anh ta quả thật đã tới đây!

Thần Núi tới nơi này làm cái gì? Anh ta tới tìm bà tôi sao?

Trong lòng tôi trăm mối ngổn ngang, nhưng lúc đang nghĩ lung tung ấy thì hàng xóm mới chuyển nhà tới ở đối diện nhà bà nội tôi, thấy ban ngày ban mặt chúng tôi ở bên ngoài hét to như thế. Vì vậy bọn họ khẽ hé cửa, lộ ra nửa cái đầu và nói với tôi: “Cô là cháu gái bà nội Lý sao? Mấy ngày nay nhà bà nội Lý đã không mở cửa, tôi đoán bà ra ngoài chơi rồi”

Sau khi người nọ nói xong những lời này, đầu rụt trở về. Tôi nhớ lại những gì hàng xóm vừa nói, lại ngửi được hơi thở của Thần Núi ở trong không khí. Cho nên tôi lười gõ cửa, dứt khoát tay giữ cảnh cửa, dùng sức đẩy “ầm” một cái cánh cửa bị mở ra. Tôi mở rộng cánh cửa bước chân vào nhà, chỉ thấy trong nhà trống trơn, trên bàn vẫn còn đồ ăn chưa kịp ăn được bày ra từ mấy ngày trước, tivi vẫn còn bật.

“Chắc chắn là Thần Núi, anh ta đưa bà nội đi!” Tôi lập tức quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình, trong nháy mắt đó không kiểm soát được cảm xúc, hô to với Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình vừa đi quanh phòng kiểm tra một vòng, vừa dặn tôi đừng có gấp gáp, nếu quả thật Thần Núi dẫn bà nội tôi đi thì nhất định anh ta sẽ để lại manh mối gì đó cho chúng tôi, mục đích anh ta bắt bà nội đi, chắc chắn cũng muốn để cho tôi biết.

Liễu Long Đình vừa nói như vậy, tôi ở bên cạnh rơi nước mắt, tôi và anh ấy cùng nhau tìm khắp ngóc ngách xem Thần Núi có để lại manh mối gì cho chúng tôi, có cho chúng tôi biết bây giờ họ đang ở đâu không. Đều là do tôi không tốt, liên lụy đến bà nội của tôi, nếu như tôi về sớm một chút thì có lẽ bà nội sẽ không bị Thần Núi bắt đi. Thần Núi độc ác. như vậy, không biết anh ta sẽ dùng cách gì để đối phó với bà nội.

“Tìm được rồi.” Liễu Long Đình hét lên với tôi từ trên ghế sô pha.

Tôi vừa nghe được anh ấy có manh mối, nhanh chóng chạy về hướng Liễu Long Đình, chỉ thấy một tấm vải màu vàng đặt trên ghế sô pha, có một dòng chữ được viết bằng máu, nét chữ loang lổ ghi: “Tới núi Kỳ Bàn tìm tôi.”

Núi Kỳ Bàn - chính là nơi mà lần đầu tiên tôi thấy Thần Núi, khi đó bà nội cầu mong tôi đi đối phó Thần Núi ăn thịt trẻ con, bây giờ Thần Núi bảo chúng tôi qua đó. Anh ta có ý gì đây, muốn thù cũ cộng thì mới tính cùng một lượt luôn sao?

Không biết vì sao, trong lòng tôi cảm thấy rất sợ hãi, nhất là nhìn vết máu trên chiếc ghế sô pha, tôi cũng không dám tưởng tượng máu này đến từ đâu nữa. Còn Liễu Long Đình sau khi nhìn mấy chữ này, rất bình tĩnh nói với tôi: “Đừng lo lắng, bà nội không có chuyện gì đâu, bây giờ chúng ta hãy đến núi Kỳ Bàn ngay.”