Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 501: Nhân Thần Thiên Đế



Khi tôi nghe Lạc nói những lời này cảm thấy hơi khó tin. Tôi thầm nghĩ nếu đầu của Long Đình bình thường thì ắt sẽ không làm như vậy. Anh ấy đưa đỉnh cho U Quân thì có lợi ích gì? Đưa cho anh ta còn chẳng bằng đưa cho tôi.

Nhìn vẻ trầm tư trên mặt tôi, có lẽ Lạc cũng không chắc chắn về dự đoán của bản thân, vì thế anh ta nói với tôi: “Có lẽ tôi đã quá đa nghi rồi, chỉ có điều trong lòng cảm thấy có chút không yên”

Lạc là người rất cẩn thận và hay suy nghĩ. Chỉ có điều tôi vẫn không hiểu mục đích của Liễu Long Đình, điều gì đã thúc đẩy anh ấy giao đỉnh cho U Quân? Dù sao bây giờ Long Đình vẫn còn thực lực, chỉ cần sức mạnh của anh ấy khôi phục như ban đầu thì hoàn toàn có thể tạo ra một đáy biển Quy Khư khác. Đây cũng là điểm mà tôi rất tâm đắc. Nếu tôi không lấy được đính Tạo Vật, cuộc chiến giữa tôi và Liễu Long Đình sẽ mãi mãi không ngừng lại.

Tuyết phủ trắng xóa trên đỉnh Vân Hải, nơi này là mảnh tịnh thổ cuối cùng của nhân gian. Tất cả những thần linh bị Liễu Long Đình cầm tù lúc trước đều lần lượt được dàn xếp trên Vân Hải. Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, dường như tôi lại nghĩ tới mấy chục nghìn năm trước.

Khi đó, Nữ Oa vừa tạo ra con người, bọn họ sống trên thế giới này như động vật, thân thể yếu đuối không thể chịu nổi hoàn cảnh sống tàn khốc. Vì thế con người bắt đầu cầu nguyện với thần Tự Nhiên.

Khi đó vẫn chưa có thần, chỉ có yêu quái. Những yêu quái hỗ trợ con người đều được họ tôn xưng là thần. Bởi vì có con người, thần mới được sinh ra. Khi xưa, tất cả thần linh đều ở trên mặt đất. Vùng Vân Hải này là địa bàn của Tây vương mẫu. Nơi này cũng chính là chỗ ở của rất nhiều thần linh, có người gọi Vân Hải là trời.

Đồng thời lúc đó, Liễu Long Đình là vua của vạn yêu, thống lĩnh tất cả các Yêu thần. Theo thời gian trôi đi, con người càng ngày càng tiến bộ, càng lúc càng thông minh. Yêu quái phải tụ tiện nghìn năm mới có tư duy và trí thông minh như bọn họ. Liễu Long Đình sợ con người cứ phát triển như vậy sẽ ảnh hưởng tới địa vị của thần, vì thế đã tạo ra lũ lụt để tẩy rửa trái đất, muốn dìm chết tất cả loài người.

Có lẽ sự ra đời của con người chính là để kết thúc thời đại thống trị của Yêu thần chúng tôi. Nữ Oa không đành lòng nhìn những đứa con mà mình tạo ra bị hủy diệt, vì vậy cô ấy đã vá trời xử lý cơn lũ. Cũng vì thế con người mới may mắn thoát khỏi tình cảnh khốn khó.

Quả thực, sự phát triển sau đó của loài người đã xác thực suy đoán của Yêu Hoàng. Mấy nghìn năm trước, con người đã thay thế vị trí của Yêu thần, chính thức phong thần. Có Thiên Đế mới, có hệ thống thần linh riêng.

Quan trọng nhất là những thần linh này đều được lòng người, được phong hào.

Nhân Thần xuất hiện khiến Yêu thần dần dần bị mất sự tin tưởng, trật tự tự nhiên của thế giới này xảy ra biến đổi thuận theo Nhân Thần, được họ công nhận. Nhưng sự công nhận này đã tước đoạt sự tin tưởng của thế gian với Yêu thần.

Trong tất cả các Yêu thần thượng cổ, ngoài Tây vương mẫu - người đã dẫn dắt cả nhóm ngồi lên vị trí thần, hay còn được người ta xưng là Vương Mẫu nương nương và đại thần Nữ Oa đã tạo ra con người vẫn còn được loài người thờ cúng với khuôn mẫu Yêu thần ra. Tất cả những yêu thần đầu hàng khác đều bị làm suy yếu sức mạnh biếm xuống làm thần thú, hoặc bị cắt đứt mối liên hệ với loài người.

Vì tôi đã dùng đỉnh Tạo Vật của Liễu Long Đình để tạo ra thiên đình, cung cấp nơi cho các thần linh. Nên Nhân Thần mới giữ lại vị trí Thiên Đế của Cửu Trọng Thiên cho tôi, đồng thời cũng cắt đứt liên hệ giữa tôi với thế gian.

Nhớ tới chuyện lúc trước, bây giờ tôi đã có trái tim, có năng lực hiểu và phân rõ sai trái. Nghĩ tới mỗi chuyện mà lúc trước tôi làm, dường như có chút không hợp với lẽ thường. Tôi được Liễu Long Đình chỉ dạy từng chút một, đồng thời cũng không có trái tim, giống như một con rối.

Anh ta là chủ nhân của tôi, vì thế dù thế nào tôi cũng không phản đối lại Liễu Long Đình. Nhân Thần cắt đứt mọi liên hệ giữa Yêu thần với mặt đất, đồng thời biếm thần thành thần thú. Bản thân tôi là một Yêu thần, tôi thấy cách làm của họ là qua sông đoạn cầu.

Tôi không có tim, nhưng không phải không có đầu óc. Đồng bào của tôi bị xa lánh, thế mà tôi còn điềm nhiên làm đồng lõa của những người kia. Nếu nói tôi giúp Nhân Thần là vì giữ cái vị trí Thiên Đế của Cửu Trọng Thiên này thì cũng không đúng, tôi không có tim nên không có dục vọng. Đối với tôi, địa vị chẳng hề quan trọng, thế nhưng tôi lại giúp Nhân Thần đuổi giết Thần Hoàng - chủ nhân mà tôi theo mấy chục nghìn năm.

Đã nhiều năm trôi qua, từng cảnh tượng lúc trước như một bộ phim câm, không có cảm xúc, không có lời kể. Thậm chí, có một số cảnh tôi cũng đã quên từ lâu. Bây giờ, tôi vốn không rõ lúc đó đầu mình nghĩ cái gì, tại sao lại làm như vậy?

Sau khi có trái tim, hết thảy mọi chuyện đều trở nên khó tưởng tượng nổi, điều này khiến tôi nhớ tới những lời mà U Quân từng nói với mình, anh ta đang tự hỏi liệu kiếp trước tôi có tim hay không. Vì đa số quyết định của tôi về những chuyện lớn đều không phù hợp với tình huống bản thân tôi. Những quyết định này có liên quan mật thiết tới sự thay đổi to lớn hiện nay.

“Tố Thiên.” Tôi gọi Phượng Tố Thiên.

Lúc anh ta đang hạ xuống dãy núi Vân Hải, nghe thấy tôi gọi thì xoay đầu lại, chiếc mỏ nhọn kia đáp lại tôi một tiếng.

“Anh nghĩ lúc trước em có tim không?” Tôi hỏi Phượng Tố Thiên.

Con Phượng Hoàng to lớn lại hót vang một tiếng, sau đó quay đầu trả lời tôi: “Kiếp trước, chủ nhân là Thiên Đế của Cửu Trọng Thiên, sao có thể có tim được. Nếu có tim thì ngài cũng sẽ không vì để bản thân có tim mà chạy xuống nhân gian.”

Phượng Tố Thiên nói không sai, nếu tôi có tim thì sao có thể đối phó với Liễu Long Đình chứ? Lại còn cố làm bản thân có trái tim của con người để đối phó với anh ta. Vào một số khoảnh khắc, tôi cảm thấy bản thân đã biết đủ nhiều. Nhưng có một số lúc nghĩ kĩ lại thì lại thấy bản thân quá nhỏ bé.

Sau khi chúng tôi hạ xuống Vân Hải, trên mặt đất có rất nhiều thần tiên tới đón tôi. Lúc này, ở Vân Hải đã có Thần cung để các thần linh có thể ở lại. Nhân Thần lúc trước cũng lần lượt trở về, đồng thời đảm nhiệm chức vị trên trời của bọn họ.

Tôi giao tất cả những yêu tà mà chúng tôi mang về cho các thần linh khác xử lí. Chú Hoàng nói với tôi rằng Thiên Đế đang ở Vân Hải, hỏi tôi có muốn gặp người đó không?

Thiên Đế?

Đó chính là vua của Nhân Thần. Khi xưa, lúc tôi cứu các thần linh ở Quy Khư ra, dường như người đó đã biến thành bộ dáng của một người khác. Tôi chưa từng cố gắng tìm Thiên Đế. Bây giờ, tôi quay lại rồi, thế cục của chúng tôi cũng ổn định đôi chút.

Mặc dù, tôi đã khôi phục ký ức lúc trước, nhưng dù sao thân phận của tôi cũng khác trước rồi. Hơn nữa, tôi không hiểu quá rõ chuyện lúc trước. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nói với chú Hoàng rằng bản thân sẽ đi gặp Thiên Đế.

Tôi đi theo người dẫn đường. Ngẫm lại thì đã mấy nghìn năm rồi tôi chưa gặp Thiên Đế. Lúc trước, khi gặp nhau, người này luôn ngồi bên trong rèm châu. Cách một tầng rèm châu nên tôi chẳng thể nhìn rõ diện mạo của Thiên Đế. Tôi là một Yêu thần thượng cổ, Thiên Đế của Cửu Trọng Thiên, nhưng ngay cả mặt của Thiên Đế cũng chưa nhìn thấy, đúng là rất uất ức.

Bây giờ, Thiên Đế đang ở trong Thần cung ở Vân Hải. Lúc tôi muốn vào trong thì phải đợi thần linh khác vào bẩm báo. Dù sao tôi cũng có tim rồi, tôi thấy tới giờ mà Thiên Để còn làm bộ làm tịch làm cái gì? Vì vậy trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng khi ngẫm lại, người đó là vua của Nhân Thần, bây giờ Nhân Thần lại là chúa tể của tất cả các thần linh. Thiên Đế kiêu ngạo với tôi cũng có lý, bây giờ cũng không phải chục nghìn năm trước nữa, Yêu Thần đã không còn địa vị, thế lực như lúc trước.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là khi thần linh đi vào bẩm báo lúc nãy đi ra lại nói với tôi: “Thiên Đế đang bế quan tu luyện, không gặp ai hết.”

Nghe xong lời này, tôi còn chưa kịp nói gì thì Phượng Tố Thiên đứng trước mặt tôi, nói với thần linh kia rằng: “Thiên Đế đúng là cao ngạo. Nói với người kia rằng Nữ Hi muốn gặp, để xem Thiên Đế có gặp hay không?”

Lạc Thần không nóng nảy như Phượng Tố Thiên, cô ta đảo mắt nhìn anh ta một cái ra hiệu cho Phượng Tố Thiên chú ý một chút, đừng để tôi phải mất mặt.

Sau khi nghe anh ta nói như vậy, vị thần linh kia dường như chẳng để Phượng Tố Thiên vào mắt, quay sang nói với anh ta: “Một con Phượng Hoàng con như cậu có bản lĩnh gì mà dám nói với Thiên Để như vậy? Tôi đã nói tên Nữ Hi với Thiên Đế, bảo rằng Nữ Hi đã trở về, muốn gặp ngài ấy. Nhưng Thiên Đế nói rằng không gặp.”

Nguồn Novel Tok