Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 551: Đang nhớ tôi hả?



Dinh thự của tinh quân đã sắp hoàn thành, vì chuyện phong hậu của Liễu Liệt Vân cũng chuẩn bị khá tươm tất. U Quân ra chỉ thị, sau ngày 8 chính là ngày phong hậu mới. Liễu Long Đình cũng lên trời, phong anh ta làm tinh quan phụ trách tinh tú ở Cửu Trùng Thiên.

Sau này Liễu Liệt Vân chính là ở lại Cửu Trùng Thiên, lại sắc phong cho Liễu Long Đình. Liễu Long Đình cũng sẽ không từ chối. Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi như dự định của tôi và U Quân. Chẳng qua tôi vốn nghĩ Liễu Long Đình thông minh như vậy, chắc biết tôi và U Quân triệu anh ta lên trời cũng không phải chuyện tốt lành gì. Lúc thông báo cho anh ta chuyện này, chắc anh ta cũng từ chối một lúc, nhưng lúc thiên binh hạ giới truyền đạt ý chỉ quay về nói là Liễu Long Đình bình tĩnh tiếp chỉ cũng không nói gì, giống như hòn đá dưới biển, cũng không bắn bọt tung toé.

Nhưng nếu đã như vậy, thì đối với tôi mà nói cũng không có quan hệ to tát. Đợi khi Liễu Long Đình lên trời, tôi và anh ta có thể chính thức thi đấu.

Yên tĩnh cũng có thời hạn, thời gian trôi qua nhanh, ngày đại điển phong hậu cũng sắp tới, U Quân vì phối hợp với Liễu Liệt Vân, sáng sớm thức dậy đã mặc triều phục. Còn Liễu Liệt Vân được đón từ mặt đất lên trời, trên người cũng mặc bộ đồ có phong cách giống bộ triều phục thoải mái không kém U Quân. Cả Cửu Trùng Thiên này vì đại lễ phong hậu mà trở nên náo nhiệt bất thường. Tất cả thần linh đều tề tựu tại Cửu Trùng Thiên. Hơn nữa vì U Quân phong cho người đầu tiên anh ta kết tóc thề làm vợ, điều này khiến quần thần cũng tăng cảm tình với anh ta. Vào ngày đại lễ phong chức, đám quan tiên nữ tiên quan kia hò hét cổ vũ cho tân hậu. Còn tôi chỉ là một phi tử, cũng đi theo đám quan thần kia chúc mừng Liễu Liệt Vân làm hậu.

Lúc quỳ dưới đất, tôi không biết tâm lý lúc này rốt cuộc khó chịu hay là ấm ức, ngôi hậu này rõ ràng là của tôi, nhưng lúc này tôi lại quỳ dưới đất, chúc mừng Liễu Liệt Vân, quyền lợi mà tôi muốn, chỉ cách tôi một bước, nhưng tôi lại đem cơ hội rành rành trước mặt nhường cho người khác.

Bất kể lúc trước tôi có thân phận gì, nhưng bây giờ, thân phận duy nhất của tôi chính là vợ của U Quân. Lúc tôi ngẩng đầu nhìn Liễu Liệt Vân và U Quân ngồi trên thần đàn, trong lòng tôi không ngừng an ủi bản thân, điều tôi muốn không chỉ là ngôi hậu, điều tôi muốn là quyền lợi càng lớn, với tư cách là Đế hậu, chỉ là vật phụ thuộc U Quân, tôi không phải vật phụ thuộc anh ta, tôi cần sức mạnh thuộc về chính mình.

Sau khi phong hậu cho Liễu Liệt Vân xong, mới phong chức tinh quan cho Liễu Long Đình. Lúc tôi nhìn thấy Liễu Long Đình, anh ta từ phía dưới thần đàn đi lên, vẫn mặc đồ trắng như lúc trước, nhưng vẻ mặt hình như già nua tiều tuỵ đi nhiều. Lúc trước anh ta không hề để râu. Bây giờ nhìn anh ta, hình như đã rất lâu chưa cạo râu thì phải, đầu bù tóc rối, dùng chiếc kẹp để kẹp tóc lại trên đầu, nhìn thấy U Quân, hành lễ với U Quân, nói vài lời chúc mừng với U Quân và Liễu Liệt Vân.

Giọng điện bình thản, bình thản giống như chưa hề có chuyện gì quan trọng xảy ra. U Quân ngồi trên thánh đài cao, nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của Liễu Long Đình lúc này thì lại rất vui mừng. Anh ta hỏi: “Em ba dạo này khỏe không?”

“Nhờ phúc của Đại đế, tôi vẫn sống tạm ổn.”

Thấy Liễu Long Đình trả lời như vậy, không mấy sắc sảo, vẻ mặt của U Quân lộ ra sự coi thường, nhưng ánh mắt coi thường này vẫn mang theo một chút lo lắng, nhưng anh ta cũng không nói nhiều. Anh ta quay sang nói với các tiên quan: “Bắt đầu từ hôm nay, 28 tinh quan tinh tú đều do ái phi của trẫm quản lý. Nữ Hi, vì các người hạ tiên quan, ngự tử tiên ấn.”

Tôi nghe U Quân hét tên tôi, thế là tôi đứng dậy, vài nữ quan trong cung mang tiên ấn được che bằng lụa đỏ đi về phía tôi. Và tôi dẫn những cung nữ này đi về phía Liễu Long Đình trên thánh đài.

Lúc này Liễu Long Đình giống như mù không nhìn thấy tôi, hoặc giống như đã quên mất tôi rồi. Ngay cả tôi đứng trước mặt phong chức cho anh ta, anh ta cơ bản cũng không nhìn tôi, chỉ cúi mắt nhận lấy phong ấn trong tay tôi, sau đó không có hứng thú gì quỳ xuống trước mặt tôi và nói: “Cảm ơn nương nương ban chức tiên.”

Nhìn thấy Liễu Long Đình hèn mọn thấp kém không hề có dáng vẻ kiêu ngạo, khiến lửa giận trong lòng tôi không kiềm được mà dâng cao, đúng là hận không thể trực tiếp đá một cước lên người anh ta. Đứng trước mặt toàn bộ tiên quan sỉ nhục Liễu Long Đình, đem toàn bộ những lời anh ta nói lúc trước với tôi, sỉ nhục anh ta một lần. Nhưng dù gì hôm nay cũng là ngày phong hậu, con đường sau này của tôi còn dài, có thời gian đối phó Liễu Long Đình. Thế là lúc này tôi kiềm chế sự manh động trong lòng, gọi Liễu Long Đình đứng lên.

Mà lúc này, Liễu Liệt Vân ngồi bên cạnh U Quân hình như đã biết tôi triệu Liễu Long Đình lên trời để làm gì. Lúc tôi gọi Liễu Long Đình đứng lên, cô ấy từ bên cạnh U Quân đi về phía tôi, vừa tới thì kéo tay tôi, hai mắt nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ cầu xin, nhẹ nhàng nói với tôi: “Em gái tốt, chị biết nhà họ Liễu chúng ta có ngày hôm nay hoàn toàn đều nhờ có em. Mọi chuyện đều là công lao của em gái. Nay chuyện đã ngã ngũ vậy rồi, hy vọng em gái đại nhân không chấp tiểu nhân. Sau này nếu em gái cần chị em chị giúp đỡ, hai chị em nhất định sẽ vì em gái mà bất chấp gian nguy.”

Lúc này Liễu Liệt Vân nói lời này với tôi, ý của câu nói, trừ phi muốn tôi đừng làm khó cho Liễu Long Đình, thì những gì cô ấy nói, chuyện này đã ngã ngũ, ý nói số mệnh của tôi đã không còn cách nào thay đổi ư? Tôi vốn có thể yên ổn sống yên cả đời này, là cô ấy xin tôi đi cứu Liễu Long Đình, tôi mới bị cuốn vào cuộc sống mà tôi ghét và bài xích, còn phải gả cho U Quân, nghĩ tới cả đời sau tôi phải ở cạnh anh ta, trái tim tôi giống như bị vô số sợi chỉ thắt lại, làm tôi không thể thở nổi. Còn tôi bị nhốt trong cái lồng này mãi mãi, đời tôi coi như xong. Liễu Liệt Vân nói một câu kêu tôi từ bỏ thì tôi có thể từ bỏ được hay sao?

Trên thần đàn, biểu cảm của tôi vốn không giả bộ chào đón Liễu Liệt Vân, Liễu Liệt Vân thấy dáng vẻ tôi nhìn cô ấy có ác cảm, biết lúc này không nên nói những lời này với tôi, mà lúc chúng tôi đang giằng co thì U Quân cũng đứng lên khỏi ghế, đi tới giải vây cho tôi và Liễu Liệt Vân. Nói hôm nay sức khỏe tôi không được ổn, kêu người đưa tôi hồi cung nghỉ ngơi.

Lúc nãy tôi cũng biết bản thân thất lễ, nhìn tôi và Liễu Liệt Vân giống hai người phụ nữ đang ghen tuông tranh giành, điều này khiến các tiên quan kia nhìn thấy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng uy danh sau này của tôi trong mắt họ. Họ cũng sẽ coi tôi là người phụ nữ bình thường, nhưng tôi sẽ tiếp tục hỗn chiến với Liễu Liệt Vân và Liễu Long đình, tinh khí của tôi sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ. Vì vậy tôi cũng lặng lẽ rút lui khỏi thần đàn, được cung nữ hộ tống hồi cung.

Bây giờ Liễu Long Đình tới rồi, thần cung của anh ta cũng nằm trong sự quản lý của tôi. Lúc tôi về trở trong cung, tôi bèn hạ chỉ, kêu tất cả tinh quân không qua lại với Liễu Long Đình, kêu cung nữ giúp tôi sắp xếp chuyện này, chỉ cần Liễu Long Đình làm sai chuyện gì, tôi sẽ trừng phạt anh ta, không ngừng trừng phạt, phạt tới khi anh ta sợ thì thôi.

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều. Hôm nay phong hậu, theo truyền thống, hôm nay U Quân sẽ ở cùng Liễu Liệt Vân. Sau khi cung nữ đi ra, cả cung chỉ còn lại một mình tôi. Lúc tôi không nói, bầu không khí yên tĩnh tới đáng sợ, ngay cả hơi thở của bản thân cũng nghe rõ mồn một.

Lúc ở một mình, có thể nghĩ vài chuyện mà bình thường không nghĩ tới. Tối nay ước tính U Quân sẽ không về, tôi sẽ trực tiếp mở vân kính. Vân kính này có thể thấy bất cứ đâu ở phàm trần, tôi thấy nhà bà nội. Bà luôn tưởng là tôi đi học. Còn tôi lúc này lại ở nơi trái ngược với bà, cũng không biết nay mai có còn cơ hội không, lại sống cuộc sống bình thường an nhàn, sống ở Cửu Trùng Thiên, nhớ thù hận, cả ngày nhìn thấy đám người đáng ghét, tôi sống quá khổ mà.

Nghĩ tới những điều này, cũng không biết tại sao, nước mắt tôi bỗng dưng rơi xuống, tôi đang định tìm khăn tay để lau, đột nhiên có một vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, đưa tới quẹt nước mắt rồi hỏi tôi: “Sao lại khóc rồi? Đang nhớ anh hả?”