Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 557: Tranh đoạt



Chính Liễu Long Đình đã dự định muốn làm như vậy, vì thế nhất định anh ấy biết chuyện này có kết cục như thế nào? Anh ấy cũng không phải là kẻ ngốc, thế nhưng dáng vẻ sa sút hiện tại này của anh ấy khiến cho tôi lo lắng rằng anh ấy sẽ từ bỏ bản thân mình, hiện tại chị gái của anh ấy đã gả cho U Quân, còn được phong làm Đế hậu, tất cả mọi chuyện xem như đã ổn định, điều khiến cho Liễu Long Đình không yên lòng nhất chính là người nhà, thế nhưng hiện tại anh không còn gì không buông bỏ được nữa cho nên không loại trừ chuyện này sẽ xảy ra.

Hiện tại buổi lễ cầu phúc đã được chuẩn bị xong, đến lúc đó phủ Tinh quân của Cửu Trùng Thiên sẽ mở tiệc chiêu đãi tất cả những người có địa vị cao ở trên thiên đình, đương nhiên Thiên đế cũng sẽ tới dự.

Tôi không rõ rốt cuộc Liễu Long Đình dùng cái gì để đối phó với Thiên đế, cho nên tôi chỉ có thể tới phủ Tinh quân để tìm anh ấy, thế nhưng dù sao anh ấy cũng khác so với các tinh quân khác trong phủ, cho nên tôi không thể để những tinh quân khác nảy sinh nghi ngờ được, vì thế tôi liền giả trang thành một cung nữ để tới phủ Tinh quân.

Trên đường tới phủ Tinh quân, cả phủ Tinh quân đều treo đèn kết hoa để nghênh đón buổi lễ long trọng, tôi đi về phía phủ của Liễu Long Đình, nói với lính canh trước phủ của anh ấy rằng Đế Phi nương nương phái tôi tới thương lượng với Tinh quân, lính canh cửa nhanh chóng đi thông báo, xong rất nhanh liền ra cửa mời tôi vào phủ.

Lần này khi gặp lại Liễu Long Đình, anh ấy ăn mặc trông rất nghiêm túc, chí ít cũng mặc lễ phục chính thức, khi nhìn thấy tôi đang ngồi chờ ở trong phòng khách, cũng không biết là anh ấy có đang giả bộ như không biết tôi hay không, cho dù là biết đi nữa thì bởi vì tôi không hiện ra nguyên thân cho nên anh ấy cũng làm bộ như không biết, chỉ tùy ý liếc mắt nhìn qua tôi một cái, rồi hỏi tôi xem Đế Phi nương nương phái tôi tới để làm gì.

Hiện tại tôi chủ động tìm tới Liễu Long Đình, anh ấy vẫn đối xử với tôi y như trước, trước bình tĩnh như thế nào thì bây giờ bình tĩnh y như thế, vốn dĩ trong lòng tôi còn đang nghĩ xem phải nói với anh ấy như thế nào để làm dịu đi mối quan hệ giữa chúng tôi. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh ấy thì tất cả những gì không hiểu, tất cả những gì muốn nói đều chôn giấu ở trong lòng, không muốn để lộ ra thân phận của mình nữa, lạnh lùng nói với anh ấy một câu: “Nương nương phái tôi đến nói với ngài rằng ngài hãy cẩn thận một chút, nếu như ngài chết thì ngài ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho chị hai của ngài.”

Tôi cố gắng để cho giọng của mình tệ đi một chút để cho Liễu Long Đình cảm nhận được nguy hiểm, thế nhưng sau khi anh ấy nghe tôi nói vậy thì cũng chẳng có biểu hiện gì là kinh ngạc cả, ngay cả buồn bã hay tức giận cũng đều không có, ngược lại anh ấy vẫn dùng ngữ khí bình đạm mà trả lời tôi: “Cô trở về nói với nương nương của cô rằng tôi biết rồi.”

Liễu Long Đình nói xong lười này khiến cho cả căn phòng nhất thời chìm trong yên lặng, tôi cũng không biết mình nên nói gì với Liễu Long Đình nữa, anh ấy cũng không muốn để ý tới tôi, thế nhưng bản thân tôi đã cố ý tới đây một chuyển mà chỉ nói được một câu như vậy với anh ấy khiến cho tôi cảm thấy không cam lòng, vì thế tôi liền mở miệng hỏi anh ấy: “Chẳng lẽ ngài không có gì muốn nói với nương nương của chúng tôi hay sao?”

Liễu Long Đình thấy tôi nói như vậy thì lúc này mới quay đầu lại nhìn với tôi rồi nói: “Tôi không có gì để nói cả, cô mau trở về đi.”

Lúc này tôi chửi thầm trong lòng, khi nghe thấy Liễu Long Đình nói lời này, suýt chút nữa tôi đã đứng dậy đánh anh ấy mặc kệ ba mẹ của anh ấy là ai. Rốt cuộc thái độ này của anh ấy là gì vậy, tốt xấu gì thì tôi cũng đã quan tâm tới anh ấy như thế, vậy mà anh ấy lại dùng thái độ như vậy đối xử với tôi. Vốn dĩ tôi không định đem chuyện Liễu Liệt Vân nhặt được chiếc vòng cổ ở trong phòng cho Liễu Long Đình, nhưng khi thấy dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng này của Liễu Long Đình khiến cho tôi không nhịn được muốn khiến cho anh ấy cảm thấy đau khổ, vì thế tôi liền ngồi xuống rồi nói với anh ấy: “Ngài có nhớ chiếc vòng cổ ở dưới gối không? Có phải ngài không thấy nó phải không, ngài không định đi tìm nó hay sao?”

Liễu Long Đình khẽ cau mày, thế nhưng anh ấy vẫn thể hiện dáng vẻ gà không sợ nước sôi, trả lời tôi: “Cô chỉ là một nữ tỳ, chuyện của Tinh quân từ khi nào thì đến lượt cô quan tâm rồi.”

Nhất thời, tôi liền cảm thấy vô cùng tức giận với lời nói của Liễu Long Đình, liền trừng mắt nhìn anh ấy, cũng trực tiếp ngả bài với anh ấy luôn, xem rốt cuộc anh ấy có ý gì? Anh ấy không nhận ra thân phận của tôi hay sao?

“Không có.” Liễu Long Đình trả lời vô cùng rõ ràng, thậm chí còn chẳng thèm đoán tôi là ai luôn, tôi cảm thấy vô cùng tức giận! Anh ấy như vậy cũng khiến tôi không thèm mặt nóng dán mông lạnh nữa, tôi liền trực tiếp hừ lạnh một tiếng với anh ấy rồi xoay người đi ra ngoài luôn.

Lễ cầu phúc diễn ra đúng như lịch trình, ý nghĩa của lễ cầu phúc này chính là gia tăng sự tin tưởng cùng với hỗ trợ lẫn nhau giữa Thiên đình và Cửu Trùng Thiên. Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi Liễu Long Đình sẽ ra tay với Thiên đế như thế nào trong lễ cầu phúc này, nếu như phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ tạo những tổn thất không thể nào vãn hồi được.

Tuy rằng tôi không nghĩ Liễu Long Đình cứ như vậy mà chết, thế nhưng tôi không muốn mối quan hệ giữa Thiên đình và Cửu Trùng Thiên bị phá vỡ bởi vì tham vọng của tôi với Thiên đế khi tham gia lễ cầu phúc ở phủ Tinh quân này. Tôi đi cùng với Liễu Liệt Vân và U Quân, ba chúng tôi cùng nhau ngồi kiệu mà đi, bởi vì thân phận của Liễu Liệt Vân tôn quý hơn tôi nên cô ta ngồi cùng với U Quân ở bên phải, còn tôi thì ngồi ở bên trái của U Quân, nhưng vị trí thấp hơn một chút.

Cái loại phân chia cấp bậc này vẫn rất là nghiêm trọng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ phải làm vợ của người khác, thế nhưng hiện tại, tôi không chỉ làm vợ của U Quân, mà còn cam tâm tình nguyện cho anh ta thích làm gì thì làm.

Tuy rằng vị trí của tôi có hơi thấp, nhưng tôi lại dựa vào đùi của U Quân, U Quân thấy tôi dựa vào anh ta thì thuận tay ôm lấy tôi vào lòng, thế nhưng bởi vì phi tử không thể ăn mặc át Đế hậu được nên quần áo và trang sức của tôi cũng khá đơn giản, để mặc cho U Quân ôm mà không nói gì.

Tôi biết làm trò ân ái như vậy trước mặt Liễu Liệt Vân là không tốt, thế nhưng đây là con đường do chính Liễu Liệt Vân lựa chọn, không có quan hệ gì với tôi cả. U Quân không cần cô ta là sự thật, tôi không thể vì chăm sóc cho cô ta mà khiến mình rơi vào thế khó được.

Thế nhưng cũng bởi vì Liễu Liệt Vân ở trong này, thế nên cô ta không biết tôi với U Quân liên hợp với nhau đối phó với Liễu Long Đình, cho nên tôi cũng không hỏi thẳng chuyện này với U Quân trước mặt cô ta mà chỉ nói qua tên của Liễu Long Đình, rồi hỏi U Quân: “Lát nữa các vị thần tiên của Thiên đình lên đây liệu có gây ra rắc rối gì không?”

U Quân quay đầu về phía tôi, rồi khẽ nở nụ cười, hỏi tôi có thể gây ra chuyện gì được chứ?

Nhìn thấy dáng vẻ không hề lo lắng nào cho bữa tiệc của U Quân lại khiến trong lòng tôi cảm thấy có chút đề phòng, tính cách của U Quân rất khó nắm bắt, cũng không biết thứ mà anh ta xem trọng nhất là gì, hơn nữa người có thể khống chế toàn cục này cũng chỉ có anh ta, vì thế tôi lại hỏi anh ta thêm vài câu. Lúc này U Quân mới ra vẻ không coi ai ra gì ghé sát vào mặt tôi, rồi nói với tôi: “Hôn anh một cái đi, xong thì anh sẽ nói cho em biết “

Đến lúc nào chúng tôi mới có thể nhanh chóng tới phủ Tinh quân được đây, hơn nữa Liễu Liệt Vân ngồi ở ngay bên cạnh cũng nhìn thấy, tôi liền nói với U Quân rằng đừng như vậy, bên ngoài có nhiều người lắm.

Thế nhưng U Quân lại chẳng thèm quan tâm, tôi nói với anh ta như vậy, căn bản anh ta còn chẳng để nó ở trong lòng, cũng chẳng thèm cố kỵ Liễu Liệt Vân ngồi ở bên cạnh, còn tôi thì liếc nhìn Liễu Liệt Vân ngồi ở bên cạnh anh ta. Lúc này, Liễu Liệt Vân ăn mặc trang trọng ngồi ở bên cạnh, cũng không nhìn sang bên chúng tôi. Cô ta ngồi yên lặng ở bên cạnh chúng tôi, những lời tôi và U Quân nói với nhau, cô ta đều nghe rõ cả, trông sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi, thế nhưng cô ta vẫn không nói gì, miễn cưỡng bày ra dáng vẻ bình tĩnh.

U Quân thấy tôi mãi không nói gì liền bắt đầu giục tôi, hơn nữa quả thật tôi cũng không biết Liễu Long Đình có gây ra chuyện gì hay không, liệu U Quân có thể hoàn thành xong việc hay không, vì thế tôi liền không quan tâm đến Liễu Liệt Vân nữa mà dán đôi môi mềm mại lên môi của U Quân.

Có thể ân ái trước mặt nhiều người như vậy khiến cho U Quân cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh ta liền ôm tôi vào trong lòng, cù nhẹ lên người tôi khiến cho tôi nhịn không nổi mà bật cười, bảo anh ta đừng nháo nữa. Thấy tôi không còn áp lực nữa thì U Quân mới dừng tay liền bảo tôi rằng cứ yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đến lúc đó mọi chuyện sẽ như tất cả những gì chúng tôi mong muốn.

U Quân với Liễu Long Đình rất giống nhau, chỉ cần anh ta không làm mọi chuyện xấu đi thì anh ta vẫn khá đáng tin, lời anh ta vừa nói cũng khiến trong lòng tôi được thả lỏng hơn, sau đó tôi cùng với anh ta tới phủ Tinh quân.

Dọc đường đi, tôi cũng không biết Liễu Liệt Vân trông như thế nào, và tôi cũng không muốn biết, bởi vì cho dù tôi có biết cũng không thể thay đổi được điều gì, tôi với cô ta đều đáng thương giống như nhau, người cô ta yêu lại không yêu cô ta, còn tôi thì bị người mà mình không thương giam cầm, vĩnh viễn không được tự do nữa.

Lúc chúng tôi tới phủ Tinh quân, tất cả thần linh đều đã tới cả, trước phủ Tinh quân có một khoảng đất trống khá rộng lớn, có một con ngựa hung dữ đang phi nước đại trong không gian rộng lớn. U Quân tiện tay vẫy một tướng sĩ lại đây, liền hỏi xem đang xảy ra chuyện gì?

Tướng sĩ cung kính trả lời anh ta: “Có một vị tinh quân không biết trời cao đất rộng muốn tỷ thí pháp lực với Nhân đế. Nếu vị Nhân đế kia thua thì sẽ từ bỏ ngai vàng, còn nếu vị Tinh quân kia thua thì sẽ mất mạng.”