Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 564: Anh hứa với em



Trước đây, tôi vẫn luôn cho rằng Liễu Long Đình và Liễu Liệt Vân sống khá hòa thuận với nhau bởi dù sao bọn họ cũng là chị em, ở trước mặt người ngoài cũng sẽ không tỏ ra xích mích với nhau. Vì thế, khi nghe Liễu Long Đình nói những lời này thì tôi sững sờ trong chốc lát, không biết phải nói thế nào.

Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu Liễu Liệt Vân và Liễu Long Đình cũng không hòa thuận như tôi tưởng tượng thì thừa dịp Liễu Long Đình còn chưa phát hiện ra thân phận của tôi, tôi cố ý nói với anh ấy: “Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, nếu không phải chị sợ em chết thì sao chị phải hi sinh Bạch Tô để cứu em. Nếu em là chị, lúc nhìn người thân của mình sắp rời bỏ em, em cũng sẽ làm vậy thôi.”

Tôi cố gắng đầy trách nhiệm chuyện này sang hướng khác, tôi muốn xem thử lòng trung thành của Liễu Long Đình đối với tôi là bao nhiêu. Trong lúc tôi cố giải thích, dường như Liễu Long Đình không muốn tiếp tục tranh luận nên trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, bảo tôi đi về đi, từ nay đừng đến gặp anh ấy nữa.

Nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của Liễu Long Đình mà trong lòng tôi rất muốn cười, có vẻ anh ấy rất khó chịu khi Liễu Liệt Vân muốn tôi kết hôn với U Quân để đổi lấy tính mạng của mình. Lúc chưa gặp Liễu Long Đình, tôi vẫn còn bực bội trong lòng, quy hết mọi tội lỗi lên người Liễu Liệt Vân nhưng bây giờ khi nghe những gì Liễu Long Đình nói, sự không cam lòng dần vơi đi, thậm chí cảm thấy may mắn khi Liễu Liệt Vân dùng hạnh phúc của tôi để giữ mạng cho Liễu Long Đình. Bằng không hiện tại Liễu Long Đình đã trở thành cái xác khô từ lâu.

Bởi vì những bực bội tích tụ trong lòng đã giải tỏa nên tâm trạng tôi khá tốt, ánh mắt nhìn Liễu Long Đình cũng trở nên thong dong hơn. Khi tôi dùng cơ thể thật của mình gặp Liễu Long Đình nói chuyện, Liễu Long Đình luôn tỏ thái độ lạnh như băng, bây giờ tôi đổi thân phận khác, tôi muốn xem thử trong lòng Liễu Long Đình còn có mình không.

Cho nên Liễu Long Đình có đuổi tôi đi thì tôi vẫn giữ im lặng, sao nhà giam này không phải do anh ấy mở, muốn tôi đến tôi phải đến, muốn tôi đi tôi phải đi. Liễu Long Đình đang trách tôi có lỗi thì để tôi tác quái thật cho anh ấy xem.

“Long Đình à, chị là chị ruột của em, em là em ruột của chị. Chị biết sai rồi, chẳng lẽ em không muốn cho chị một cơ hội sửa sai, làm lại cuộc đời sao? Bây giờ, chị chỉ muốn đền bù cho em và Tiểu Tô. Tiểu Tô sắp đảm nhiệm chức Thiên đế ở Thiên Đình, có lẽ sẽ rất lâu nữa mới trở về, em có lời gì muốn nói với cô ấy không? Chị có thể chuyển lời giúp em.”

Ngay khi tôi nói những điều này, bỗng Liễu Long Đình ngừng động tác vận công, anh ấy ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó, như thể đang tự hỏi lòng lại giống như đang im lặng. Một lúc sau, anh ấy cúi đầu, nói nhỏ: “Không có chuyện gì để nói.”

“Em không yêu cô ấy sao?” Tôi vội hỏi Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình nghe tôi nói thì nét mặt sửng sốt, tựa như hỏi ngay chỗ đau khiến vẻ mặt anh dần méo mó. Nhìn dáng vẻ ấy, ắt hẳn trong thời gian ngắn sẽ không trả lời vấn đề của tôi nhưng dù cho thấy vẻ khó chịu đó, tôi cũng không nói sang chuyện khác. Đến phút cuối, Liễu Long Đình mới lên tiếng: “Giữa chúng em, từ lâu việc yêu hay không yêu đã không còn ý nghĩa nữa rồi.”

Đúng là không còn ý nghĩa nào bởi yêu thì sao? Mà không yêu thì thế nào? Ngay cả bản thân còn không thể đối mặt với mình, đã không dám đối mặt thì sao có thể trông cậy người khác chấp nhận?

Thế là sau câu nói đó của Liễu Long Đình, tôi cũng không có quá nhiều cảm thán mà hỏi thẳng Liễu Long Đình: “Vậy nếu hiện tại Tiểu Tô cần em, em có tình nguyện giúp cô ấy không?”

Tôi hỏi thẳng thừng, không cho Liễu Long Đình cơ hội chuẩn bị, đồng thời câu hỏi lại từ trong miệng người chị của mình mà ra, có thể trước đó Liễu Long Vân chưa bao giờ hỏi Liễu Long Đình thế này nên anh ấy nghe xong thì hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thả lỏng, anh ấy bình tĩnh hỏi tôi: “Cô ấy cần em làm gì?”

Đến phút này đây, tôi dùng thân phận Liễu Liệt Vân nói chuyện sẽ không ổn. Qua cuộc nói chuyện ban nãy, tôi đã biết Liễu Long Đình không bài xích mình, chỉ là anh ấy cảm thấy áy náy, mạng của anh ấy là do tôi cứu nên dù tôi muốn anh ấy làm gì thì Liễu Long Đình sẽ không từ chối.

Thế là tôi đi thẳng đến trước mặt anh ấy, gương mặt như muốn dính sát vào anh ấy, tay áo phất lên, khuôn mặt của tôi liền trở về hình dạng chân thật.

Bấy giờ, mặt hai chúng tôi cách nhau chưa tới 5cm, Liễu Long Đình nhìn gương mặt tôi dần thay đổi, trong mắt anh ấy chỉ có hình bóng của tôi. Cùng lúc đó, khi anh trông thấy tôi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc nhưng từ khi anh xác định là tôi thì nó đã thoắt cái biến mất.

“Em muốn rời khỏi Cửu Trùng Thiên, em muốn anh giúp em, giúp em quan sát mọi động tĩnh ở nơi này. Nếu có chuyện quan trọng hay U Quân có hành động gì thì anh phải nói với em, anh ở Cửu Trùng Thiên để làm gián điệp cho em, anh đồng ý không?”

Ngay cả tôi cũng nghĩ ra, thận phận hiện tại của Liễu Long Đình rất phù hợp để làm việc này bởi anh ấy là phạm nhân, không ai có thể nghi ngờ chuyện có liên quan đến anh ấy mà nhà giam giam giữ người cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Nơi này chính là nơi tốt nhất để thu thập thông tin.

Đến tôi còn hiểu rằng thân phận của Liễu Long Đình quá thích hợp thì sao Liễu Long Đình lại không biết cho được. Khi tôi đang nhìn Liễu Long Đình thì Liễu Long Đình cũng đang nhìn tôi chằm chằm, bốn mắt va vào nhau thẳng thừng, không né tránh. Lần trước, Liễu Long Đình đồng ý giúp tôi giết Thiên đế thì thật sự anh ấy đã giết, tôi nghĩ lần này anh ấy sẽ không từ chối tôi.

Quả nhiên, giống như tôi dự đoán, Liễu Long Đình nhìn tôi một lúc, cánh môi hơi giật, trả lời tôi: “Anh hứa với em.”

Có lẽ bốn chữ này là lời tốt nhất trên đời ngoài ba chữ “anh yêu em”. Nghĩ đến việc Liễu Long Đình dễ dàng đồng ý giúp tôi, lúc này, mặt anh ấy sắp chạm vào mặt tôi, khi anh ấy nói chuyện, khí tức quen thuộc phả vào mặt tôi, một cảm giác xa xưa tựa như một làn gió xuân.

Trong nháy mắt, khóe mắt tôi nóng lên, vô số sự chua xót trỗi dậy trong lòng bởi Liễu Long Đình đang ở rất gần, mắt chúng tôi nhìn nhau, tôi thấy được gương mặt mệt mỏi lại bình tĩnh của anh ấy, càng nhìn càng khó chịu. Thế là tôi giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, từ tốn lau đi vết bẩn trên gương mặt kia. Cho dù bây giờ anh ấy có sa sút bị nhốt vào nhà giam này thì gương mặt này vẫn giống như xưa, tôi nhìn lâu sẽ chạnh lòng, xót xa.

Ngón tay tôi vuốt đến cằm anh ấy, chợt suy nghĩ hôn anh ngày một dữ dội, thế là tôi khẽ nâng mặt anh ấy lên, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Liễu Long Đình, từ từ nhích lại gần anh ấy hơn.

Dù sao chúng tôi đã quen biết rất nhiều năm rồi, đã quen thuộc đối phương, Liễu Long Đình nhìn ánh mắt tôi thay đổi cũng đủ hiểu tôi đang nghĩ gì. Anh ấy không từ chối mà dịu dàng nhắm mắt, đồng ý chấp nhận tôi.

Trong lòng tôi đang có vô vàn suy nghĩ, tôi rất muốn liều lĩnh làm chuyện mình muốn làm, tôi muốn quay về như thuở ban đầu nhưng ngẫm lại những gì bản thân đã trải qua, tôi bỗng thấy sợ khi phải hôn Liễu Long Đình, tôi không muốn quay lại như xưa, cũng không muốn giống trước kia phải sống một đời đau khổ đánh mất chính mình vì tình.

Môi tôi sắp chạm vào môi Liễu Long Đình, gần như tôi có thể cảm nhận đôi môi ấm áp của anh ấy nhưng lúc này đây, tôi chợt đứng dậy, biến thành diện mạo của Liễu Liệt Vân, rồi nói với Liễu Long Đình: “Mọi chuyện nhờ anh.”

Liễu Long Đình chờ lâu vẫn chưa thấy tôi hôn nên có lẽ đã đoán được tôi sẽ rời khỏi, vì thế khi tôi nói chuyện với anh ấy thì Liễu Long Đình không quá ngạc nhiên hay đau khổ, mắt mở nhưng không nhìn tôi. Anh ấy chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng, bình tĩnh nói một câu giữ gìn sức khỏe với tôi mà thôi.