Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 59: Tiên nhân cưỡi phượng



Con dao chém đứt pho tượng Âm Quan Âm, nhưng vẫn chưa thể khiến Phạm Mai Kiều hài lòng. Cô ấy cầm dao liên tục chém lên pho tượng, từng luồng khói đen bay ra từ vết thương trên tượng, vết dao ngang ngửa trông rất ghê người.

"Chết đi! Chúng ta cùng chết đi! Từ hôm nay trở đi, tôi không bao giờ muốn thấy anh nữa!" Nói xong, Phạm Mai Kiều gỡ Ngũ Quỷ Thôn Khẩu ra, quay đầu nhìn tôi nói: “Cảm ơn chị đã giúp em giải thoát, em phải đi rồi, chúc chị hạnh phúc.” Sau đó, một luồng khói trắng bay ra từ thân thể Phạm Mai Kiều, đồng thời tượng thần Âm Quan Âm trên mặt đất cũng biến thành một đống gỗ vụn, không còn chút sức sống.

Trong miếu bỗng trở nên trống trơn, trừ thi thể dần bị thối rữa của Phạm Mai Kiều cùng với mảnh vụn của Âm Quan Âm nhắc nhở tôi rằng lúc trước ở nơi này vừa xảy ra một vụ báo thù kinh hoàng. Bây giờ lại tĩnh lặng đến mức yên bình.

"Hai người này.." Phượng Tổ Thiên đi vào, chắc cũng không biết nên bình luận hai người này như thế nào nên không nói tiếp mà đổi đề tài, nói với tôi và Liễu Long Đình: "Tôi đã tìm cách ra ngoài rồi!"

“Cách gì?” Liễu Long Đình bình tĩnh hỏi.

“Mặc dù nơi này là trong tranh, hơn nữa phong thủy cũng đã định hình, nếu cố thay đổi phong thủy thì ít ra chúng ta sẽ phải tốn mười ngày nửa tháng. Nhưng vừa rồi tôi thấy trên nóc miếu thờ này, lập tức nghĩ ra một cách đơn giản. Chưa đầy một phút sau, chúng ta có thể thoát khỏi bức tranh này."

Phượng Tố Thiên vừa nói vừa dẫn tôi và Liễu Long Đình đi ra ngoài, chỉ vào góc mái nói: “Đây chính là nơi chúng ta sẽ ra ngoài."

Tôi nhìn góc mái sắp vỡ vụn, hỏi Phượng Tố Thiên nên đi ra bằng cách nào?

"Xét từ phong thủy thì có thể tạo thành từ thiên nhiên, cũng có thể do con người sắp đặt. Cô thấy mấy thứ bị đập vỡ trên góc mái chưa? Đó vốn là thú chạy dùng để trang trí. Đằng trước thú chạy là một tiên nhân, cưỡi trên phượng hoàng, được gọi là tiên nhân cưỡng phượng, có nghĩa là lúc quan trọng nhất thì trang trí này sẽ phù hộ người trong nhà tìm được đường sống. Kiến trúc chùa miếu thời cổ đại đều có trang trí, nhưng Âm Quan Âm vì muốn bày trận nên đã đập nát vật biểu tượng cho “tìm được đường sống" trên mái nhà, khép kín cả bức tranh này."

Tôi không rõ Phượng Tổ Thiên đang dùng từ chuyên ngành hay là cái quái gì, tóm lại tôi nghe không hiểu. Liễu Long Đình bèn hỏi: “Vậy thì chúng ta phải đi tìm điêu khắc tiên nhân cưỡi phượng lắp lên mái ngói này hả?"

"Không cần tìm, chính là tôi đây. Hơn nữa tượng phượng hoàng nào có linh hơn tôi? Chẳng qua còn thiếu một người” Nói tới đây, Phượng Tố Thiên giương mắt nhìn Liễu Long Đình, sau đó quay sang nói với tôi: “Bạch Tô, cô tới đây, tôi cần cô giúp đỡ.”

Tôi nhất thời vui vẻ. Sau khi tới nơi này, tôi chẳng có tác dụng gì, bây giờ có việc cần tôi giúp, tôi đương nhiên là vui mừng. Tôi đi về phía Phượng Tổ Thiên hỏi mình có thể giúp được gì. Phượng Tổ Thiên bò trên đất, nói: “Cưỡi lên lưng tôi đi, tôi cõng cô."

Yêu cầu này hơi xấu hổ. Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình, nói với Phượng Tố Thiên: “Vậy thì không ổn đâu. Tại sao lại kêu tôi cưỡng lên lưng anh?”

"Cô ngốc hả?" Phượng Tố Thiên quay lại nhìn tôi: “Tiên nhân cưỡi phượng, đương nhiên phải có người cưỡi trên lưng tôi. Không thì sao gọi là tiên nhân cưỡi phượng được?"

“Để tôi cho." Liễu Long Đình nói.

Đúng rồi, Liễu Long Đình vốn chính là tiên, để anh ta làm chẳng phải càng tốt hơn hay sao?

Nghe vậy, Phượng Tố Thiên vội vàng xua tay, nói: “Không được, bị đàn ông cưỡi lên lưng thì tôi sẽ nghẹn uất lắm. Tôi chỉ muốn Bạch Tô cưỡi thôi” Nói rồi lại ngoắc tay kêu tôi cưỡi lên lưng anh ta.

Tôi rất khó xử. Sắc mặt Liễu Long Đình rất khó coi, chắc chắn anh ta cho rằng Phượng Tổ Thiên muốn ăn bớt, nhưng nếu bây giờ tôi còn rối rắm thì chúng tôi sẽ vẫn bị giam cầm ở đây.

“Đi lên đi.” Phượng Tố Thiên kéo tay tôi ngồi lên lưng anh ta, sau đó kêu tôi ngồi cho vững. Khi anh ta bước đi, hai tay biển thành một đôi cánh năm màu, vẫy một phát, biến thành một con chim lớn bay lên cao.

Quả thực rất thần kỳ! Tôi nằm trên lưng Phượng Tố Thiên, túm lông vũ của anh ta, nhìn mặt đất cách mình càng ngày càng xa, trong lòng rất khẩn trương, kêu Phượng Tố Thiên bay thấp một chút, tôi sợ hãi. Phượng Tổ Thiên cũng đã quên mất xích mích vừa rồi, nói với tôi rằng anh ta còn chưa khôi phục hoàn toàn. Chờ khôi phục xong, anh ta có thể chở tôi bay lên chín tầng mây! Nói rồi lại chở tôi vòng quanh không trung, hơn nữa còn cất tiếng hót rất to.

Thấy Phượng Tổ Thiên như vậy, tôi lại nhớ tới hình dạng con gà của anh ta, quả thực không thể so sánh. Mặc dù lúc này tôi còn muốn được Phượng Tố Thiên chở đi bay lượn mấy vòng, nhưng nghĩ tới Liễu Long Đình còn đang chờ tôi, tôi lại kêu Phượng Tố Thiên mau xuống dưới phá trận đi, đừng chơi nữa.

Khi Phượng Tổ Thiên cõng tôi bay qua mái nhà, cây cối xanh um sau lưng chúng tôi dần dần phai màu, thay vào đó là vùng đất cằn cỗi hoang vắng, mấy cái nhà sàn kiểu cũ, thấy cốt đen thui ngang ngửa khắp nơi, mùi hôi thối bốc lên nghi ngút.

Phượng Tố Thiên bỏ tôi xuống. Tôi thấy Liễu Long Đình đang nhặt mảnh vỡ pho tượng Âm Quan Âm, tôi hỏi Liễu Long Đình nhặt chúng làm gì? Thoạt nhìn Liễu Long Đình còn đang giận, nói chuyện với tôi bằng giọng điệu bình thản, kêu dù gì Âm Quan Âm cũng tu luyện nhiều năm, nếu có thể cứu sống thì lúc đó chúng tôi cúng anh ta, anh ta sẽ làm việc cho chúng tôi.

"Còn Phạm Mai Kiều thì sao?" Tôi nhìn thi cốt trên mặt đất. Tôi vẫn mong chờ cho dù sinh thời họ căm hận nhau thì lúc chết vẫn có thể ở bên nhau.

"Vong hồn của cô ta đã xuống địa phủ." Nghe vậy, tôi hơi yên lòng, đồng thời cũng hơi buồn bã.

Chúng tôi không trì hoãn, châm lửa thiêu hết thi thể trong làng rồi về trường học. Tôi còn lo lắng Phạm Mai Kiều bỗng chết đi, trường học không liên lạc được với cô ấy thì có khi nào sẽ đổ tội cho tôi không. Trên đường về, Phượng Tố Thiên biến thành hình người, nói rằng có anh ta thì ai dám kiếm chuyện với tôi? Sau đó lấy một cọng lông vũ từ trên người mình đùa tôi, nói hơi đáng tiếc, nếu sớm biết Phạm Mai Kiều sẽ chết thì phải hỏi mã PIN thẻ ngân hàng của cô ấy, lần chúng tôi lỗ to.

Liễu Long Đình ngồi giữa tôi và Phượng Tổ Thiên. Tôi không dám nhiều lời với Phượng Tố Thiên, tùy tiện ừ một tiếng coi như đáp lại. Thấy tôi không có hứng thú, Phượng Tố Thiên cũng không chơi với tôi nữa mà nghiêng người đi ngủ.

Đối với tôi, chuyện của Phạm Mai Kiều và Âm Quan Âm giống như cây gai kẹt trong cổ họng. Nhất là lời nói của Âm Quan Âm, anh ta bảo nếu tôi thích Liễu Long Đình thì hãy từ bỏ anh ta, không thì cuối cùng sẽ gặp phải kết cục như anh ta và Phạm Mai Kiều. Tôi hơi sợ hãi, không dám suy nghĩ nếu sau này tôi với Liễu Long Đình tự giết lẫn nhau thì sẽ như thế nào.

Về đến nhà, Liễu Long Đình không nói chuyện với tôi mà đi tắm rửa, sau đó bắt đầu gắn lại thân thể vỡ vụn của Âm Quan Âm. Liễu Long Đình không để ý tới tôi, khiến tôi rất xấu hổ. Vì thế tôi mượn cớ nói chuyện với Liễu Long Đình, hỏi có phải anh ta đang không vui hay không?

Ban đầu Liễu Long Đình không để ý tới tôi, nhưng sau khi bị tôi nịnh nọt đủ đường, anh ta mới vui vẻ một chút, ôm eo tôi nói: "Lại đây, mấy ngày nay nhớ tôi không?"

Liễu Long Đình thay đổi quá nhanh, khiến tôi nhất thời không kịp phản ứng, nói hôm nay tôi rất mệt.

"Thật sự không muốn à?" Liễu Long Đình bắt đầu hôn lên mặt tôi.

Tôi cứ thấy anh ta như vậy rất gượng gạo, cứ như đang nghẹn cơn tức nào đó. Vì thế tôi đẩy anh ta ra, hỏi: "Long Đình, có phải anh đang giận em không?"