Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 639: Không có



Vốn dĩ là tôi muốn nói với Liễu Long Đình, tôi đến là để tìm anh ấy về ăn cơm, nhưng mà vừa khi nhìn thấy kiểu tình cảnh này, tôi ở bên anh ấy lâu đến như vậy, đều không thể ngờ đến anh ấy đột nhiên trở nên biến thái ghê tởm đến như vậy. Nhìn thấy người phụ nữ đang quấn quýt trên người anh ấy, người phụ nữ xấu như vậy, thật là giống một con quái vật, anh ấy sao có thể ra tay với cô ả được cơ chứ? Trong chốc lát đủ các loại cảm xúc che lấp đầy hết nội tâm của tôi, tôi muốn mắng chửi Liễu Long Đình, nhưng mà chân của tôi lại không làm chủ mà chạy ra bên ngoài cửa. Tôi cũng không biết là có chuyện gì, trong lòng nhất thời rất hỗn loạn, cũng không muốn nhìn thấy Liễu Long Đình, tôi liền quay người đi ra ngoài.

Lúc tôi đi ra khỏi nhà của Hoàng Tam Nương, Hoàng Tam Nương không hề đi ra ngoài cùng với tôi, dẫu sao là mấy con chồn nhỏ, vẫn luôn ở phía sau của tôi. Tôi đi đến đâu thì bọn chúng đi đến đó, tôi ra khỏi cửa nhà họ Hoàng, bọn chúng cũng đi theo tôi, cầm một ngọn giáo nhỏ, đi theo tôi vào rừng.

Bây giờ tôi đã không còn tâm trạng để quản mấy con chồn này như thế nào nữa? Trong đầu vẫn cứ tái hiện lại khung cảnh Liễu Long Đình và một phòng toàn mấy người phụ nữ xấu xí kì quái kia ở bên nhau, mức độ xấu xí của đám phụ nữ kia, đến tôi một người phụ nữ cũng không thể nào chấp nhận nổi, Liễu Long Đình anh ấy sao có thể chấp nhận chứ, hơn nữa còn hưởng thụ đến như vậy, mà còn nhiều ngày nữa chứ. Anh ấy tại sao đều luôn không ở nhà, chẳng lẽ là đến đây để mỗi ngày cùng với đám yêu quái xấu xí kia ân ân ái ái pịch pịch pịch chứ?

Là bởi vì thẩm mỹ của Liễu Long Đình phát sinh ra sự biến hóa bất thường, hay là anh ấy đang tự trừng phạt bản thân mình. Chỉ nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy, cũng không giống như là đang trừng phạt bản thân mình, vậy đó chính là thẩm mỹ thay đổi rồi! Anh ấy từ bỏ không muốn tôi, tự một mình ở đây cùng với đám phụ nữ giống như yêu quái chơi vui vẻ. Thật là mù quáng! Những ngày này tôi vẫn luôn nhung nhớ về anh ấy, anh ấy lại ăn chơi ở đây!

Trên đường quay trở về, tôi càng nghĩ càng không vui, càng nghĩ càng phẫn nộ, Liễu Long Đình anh ấy sao có thể đối xử với tôi như vậy? Anh ấy không chê bỏ mấy người phụ nữ dơ bẩn kia sao? Cũng không chê những người phụ nữ kia làm sỉ nhục anh hay sao? Hơn nữa tìm những người phụ nữ nào, lại cứ tìm mấy người xấu xí đến như vậy, là đang sỉ nhục tôi hả? Hoặc là đang muốn chứng minh gì với tôi?

Tôi sắp đi được hai dặm đường ở bên ngoài khu rừng, như vậy mới có chút nghĩ thông. Liễu Long Đình bản thân anh ấy bị chà đạp đến như vậy, tại sao tôi lại phải để ý, lúc tôi vừa mới gặp anh ấy lúc nãy, tôi vậy mà lại cứ như thế một lời không nói liền đi, có thể là nghi ngờ trong lòng tôi vẫn còn để ý đến anh ấy, đang âm thầm quan tâm?

Tôi không thể để anh ấy có được kiểu suy nghĩ như vậy, đối với kiểu như anh ấy ngay cả người phụ nữ mà người đàn ông bình thường không thể chấp nhận được anh ấy đều có thể chấp nhận, cũng thật không hổ là Yêu hoàng của lúc trước, có thể chấp nhận bất cứ yêu quái nào.

Tôi dừng lại bước chân đang hướng về phía trước quay người lại, nhìn thấy mấy con chồn đang ở phía sau lưng tôi, bây giờ trời đã rất tối rồi, tôi cũng không thể nào xem rõ ràng được con đường quay trở về nhà của Hoàng Tam Nương nữa rồi, thế là gọi hai con chồn này bảo chúng nó dẫn đường, tối hôm nay tôi sẽ phải nhờ cậy vào nhà của bọn họ rồi.

Đoán chừng là Hoàng Tam Nương đã có giao phó, vì vậy hai con chồn khi nghe tôi nói để bọn nó dẫn đường, quay người đi trên đường quay về nhà. Tôi liền đi theo bọn nó, quay trở về nhà của Hoàng Tam Nương.

Hoàng Tam Nương nhìn thấy tôi lại quay trở về, vậy mà hỏi có đói hay là không, nếu như đói thì cô ấy đi nấu ít đồ ăn cho tôi ăn.

Nghĩ đến Liễu Long Đình sa sút tinh thần trụy lạc đến như vậy, chính là bởi vì sự dung túng của Hoàng Tam Nương, đem nơi này biến thành giống như lầu xanh đẹp phục vũ Liễu Long Đình, mới để cho Liễu Long Đình suồng sã đến như vậy, thế là tôi cũng không khách khí gì với Hoàng Tam Nương. Cắt ngang lời rồi muốn nói với cô ấy. Cô nhìn thấy thần tiên nào cũng sẽ đói chưa? Cũng chỉ có đám yêu yêu quái quái các cô mới cần ăn thức ăn thôi.

Lời nói của tôi cũng rất nham hiểm, bởi vì Hoàng Tam Nương vẫn chưa thành tiên, bây giờ cô ta vẫn là một con yêu quái. Hai con chồn ở phía sau nghe tôi nói những lời này, nhưng không hề biết, tôi đây là đang đả kích bọn nó mà đang nhẹ nhàng nói bàn luận gì mà thành thần tiên rồi thì không thể ăn thức ăn nữa? Vậy bọn chúng cũng không cần thêm tự luyện nữa.

Thật đúng là hai con gia súc không có chút tri thức cả, cùng một loại với bà chủ của bọn nó, đều không phải là một món hàng tốt đẹp gì. Tôi bây giờ lười đến nỗi không muốn để ý đến chúng nó nữa, thay vào đó trực tiếp đi vào buồng tắm nơi mà Liễu Long Đình đang ở. Liễu Long Đình lại không hề bởi vì tôi đi vào mà kiềm chế hành động của anh ấy, nhìn thấy tôi quay trở về, ngược lại còn làm một cách trực tiếp hơn là đóng cửa lại, để tôi và anh ấy cùng với mấy ả phụ nữ xấu xí kia ở trong phòng chơi với nhau.

Tôi nhất thời còn có chút bài xích, nhưng mà cũng không sao cả.. Liễu Long Đình bản thân anh ấy có thể làm ra chuyện ghê tởm đến như vậy, tôi còn có gì mà xem không nổi cơ chứ.

“Là ai bảo em đến tìm tôi vậy?’’ Liễu Long Đình mở miệng hỏi tôi một câu. Lúc anh ấy mở miệng, thì người phụ nữ béo phì đang ngồi trên người anh ấy lấy một ngón tay rất thô kệch đưa vào trong miệng của anh ấy, vui vẻ cười nhạo Liễu Long Đình.

Tôi nhìn thấy điệu bộ này thì sắp nôn ra ngoài, người phụ nữ này cũng không biết sao có thể tu luyện thành nữa, sao có thể xấu đến như vậy, kiểu xấu xí như thế này, hóa thân thành ghê tởm giống như U Quân vậy.

“Tôi nếu muốn đến còn phải cần người sai bảo nữa hay sao?” Tôi hỏi ngược lại Liễu Long Đình.

“Vậy là em đặc biệt đến tìm tôi đúng không?” Liễu Long Đình đáp lại lời rất nhanh, sắp làm cho tôi trong chốc lát không thể phản ứng lại được, làm thế nào để trả lời anh ấy.

Với dáng vẻ bây giờ của anh ấy, tôi sao có thể vì anh ấy mà đến chứ? Bản thân tự sa đọa theo một cách cam tâm tình nguyện, tôi bây giờ hận tới nỗi không thể tát anh ấy vài bạt tai.

“Anh đừng hòng, tôi sao có thể đặc biệt đến thăm anh được chứ. Là Cô Hoạch Điểu bảo tôi đến tìm anh, gọi anh về nhà ăn cơm.”

Tôi vẫn rất nhẫn nại giải thích một câu với Liễu Long Đình, hơn nữa nhìn người phụ nữ đang quấn trên người anh ấy, còn có đám phụ nữ xấu xí vây vòng quanh anh ấy. Thân hình trắng nõn và khuôn mặt anh tuấn đó của anh ấy giữa đám phụ nữ này thật giống như một khối ngọc bích vô song rơi xuống vực sâu, nhìn thấy thật khiến tôi hận đến nỗi không thể chạy qua đó, giúp anh ấy dọn dẹp sạch sẽ.

“Vậy em quay trở về nói với cậu ấy, tôi đã ăn rồi, không cần phải đợi tôi nữa.”

Liễu Long Đình thanh thản mà nói những lời này, giống như chưa có chuyện gì phát sinh ra vậy, còn người phụ nữ kia trên người anh ấy có thể là chơi đùa với Liễu Long Đình, xuống khỏi người anh ấy. Tôi đều nhìn thấy thứ mà Liễu Long Đình không nên nhìn thấy, mà là ở chỗ người phụ nữ mập mạp vừa mới ngồi trên người anh ấy, hơn nữa bây giờ khi người phụ nữ mập mạp này đứng lên khỏi người của Liễu Long Đình, giống như là đang kêu gọi đám chị em vịt cùng nhau đến chơi vậy, gọi những đám chị em khác đang ngồi trên chân của Liễu Long Đình, còn Liễu Long Đình cứ ngồi mãi như vậy, không chủ động, cũng không trốn tránh.

Tôi cảm thấy tôi sắp bị Liễu Long Đình làm cho tức điên rồi, anh ấy sao có thể cam tâm tình nguyện tự chà đạp bản thân mình như thế chứ? Những người phụ nữ đẹp kia chơi không vui hay sao? Tôi không chơi vui hay sao? Tại sao lại tìm kiểu người như vậy chứ?

Vốn dĩ là Liễu Long Đình bảo tôi quay trở về, nhưng mà trước khi tôi quay người rời đi, nhìn thấy người phụ nữ có hàm răng hô kia đang ôm lấy mặt của Liễu Long Đình và hôn Liễu Long Đình một cái. Khi những giọt nước bọt đậu từ trên mặt của Liễu Long Đình chảy dọc xuống thân hình của anh ấy, tôi liền nghĩ đến lúc trước tôi bị U Quân ức hiếp, thế là chịu không được, cũng không quan tâm là ai chủ động hay là sắc mặt gì, trực tiếp đi về phía của Liễu Long Đình, liền kéo người phụ nữ đang ngồi trên người của anh ấy ra khỏi, hơn nữa còn quát những người phụ nữ xấu xí đang vây quanh anh ấy đi ra ngoài.

Tôi cũng không biết dũng khí của tôi đến từ đâu nữa, khi tôi quát ra câu nói này, tôi cảm thấy trong nội tâm tôi có một thứ gì đó đều xông ra ngoài, còn những người phụ nữ này sau khi nhìn thấy tôi nổi điên lên, từng người một đều nhìn tôi chằm chằm, âm thầm không phát ra tiếng, giống như từng đứa trẻ không hiểu chuyện mà nhìn tôi vậy.

Tôi xem hết một lượt những người phụ nữ xấu xí không ai sánh bằng này, quay đầu lại nhìn Liễu Long Đình ở phía sau tôi, hỏi anh ấy: “Anh rất thích các cô ấy à?”

Liễu Long Đình nhìn thấy tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, trả lời tôi: “Không thích, thậm chí là cực kỳ ghê tởm.’’

“Nếu đã ghê tởm, vậy tại sao anh còn làm như vậy? Anh không cảm thấy buồn nôn hay sao?”

Lúc tôi nói những lời nói này, Liễu Long Đình đột nhiên cử động thân dưới, anh ấy duỗi tay ôm cổ tôi rồi trực tiếp ôm cả người tôi vào lòng, sau đó đưa tay vén mái tóc đang lòa xòa trước mặt ra phía sau tai của tôi. Sau đó nói với tôi rằng: “Ghê tởm, cực kỳ ghê tởm, nhưng mà tôi đã làm những chuyện, những chuyện ghê tởm như thế rồi, vậy em có ghê tởm tôi không?”

“Tôi…”

Tôi đột nhiên không có lời gì để nói, từ vừa mới nãy cho đến bây giờ, tôi chỉ là tức giận Liễu Long Đình tại sao lại làm như thế, không hề ghê tởm anh ấy, đồng thời khi nhìn thấy anh ấy bị đám phụ nữ kia chơi đùa, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn cho anh ấy. Cho dù là bản thân anh ấy không để bụng, tôi cũng thực sự muốn giúp anh ấy xua đuổi đám người phụ nữa đó.

“Không có.”