Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 64: Mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu



Thấy tôi nói vậy, Liễu Long Đình vui vẻ cười: “Sao tự nhiên em lại nghĩ thoáng rồi?"

Tôi trừng Liễu Long Đình, không muốn để ý tới anh ta, nhưng lúc này lại không thể không để ý, bởi vì chính tôi không thể giải quyết được chuyện này.

"Em có phải nhất định không phải là anh đâu? Vừa rồi em nghe điện thoại của Anh Cô, cảm thấy Anh Cô vẫn không thích chúng ta yêu đương, vừa rồi bà ấy lại nói rất nhiều, em không biết là thật hay giả."

"Em nói tôi nghe xem, tôi phân tích cho em."

Tôi còn muốn giận Liễu Long Đình vì tối qua đối xử với tôi như vậy, không muốn để ý tới anh ta. Nhưng khi Liễu Long Đình mỉm cười lại gần, gương mặt của anh ta vô cùng đẹp dẽ, mặt mày như họa, làn da trắng trẻo, cho dù tức giận đến mấy, nhìn khuôn mặt này cũng không thể giận nổi nữa. Vì thế tôi nói không cần, tôi muốn tìm Phượng Tổ Thiên bàn chuyện này.

Tôi nghĩ nguyên nhân khiến Anh Cô vẫn không muốn tôi yêu đương với Liễu Long Đình có lẽ là vì quan hệ giữa bà ấy với tiên gia. Nhưng nếu tiên gia của bà ấy đã hại chết chồng bà ấy thì bà ấy lại quá tích cực ngăn cản tôi với Liễu Long Đình đến với nhau. Lúc trước Anh Cô với tôi không thân chẳng quen, chỉ mới gặp nhau một hai tháng ngắn ngủi, chưa tới năm lần gặp mặt, sao bà ấy lại thật sự coi tôi như con gái ruột chứ? Tôi không thể mua được gì từ miệng Anh Cô, tôi thậm chí còn chưa thấy Hồ Tiên mà Anh Cô cung phụng. Lúc trước tôi đến nhà Anh Cô, hình như Phượng Tổ Thiên với Hồ Tiên có chút giao tình, tôi muốn tìm Phượng Tổ Thiên hỏi thử xem.

"Được rồi, vậy thì kêu anh ta tới nhà chúng ta nói chuyện đi” Liễu Long Đình đồng ý dứt khoát, muốn xoay người đi ra ngoài, nhưng nhìn thoáng qua tôi nằm trên sofa, anh ta lại quay sang ngồi bên cạnh tôi, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tôi rồi nói xin lỗi, làm tôi bị đau, thực ra đêm qua anh ta cũng khó chịu không kém gì tôi, chẳng qua quá sợ mất tôi, dù gì người và động vật cũng khác nhau. Anh ta đã nhận định là tôi thì cả đời sẽ chỉ thuộc về tôi, còn tôi thì khác. Con người có thể thích mấy người cùng một lúc, cả đời cũng có thể gả cho rất nhiều người đàn ông, anh ta sợ đàn ông bên ngoài càng dễ lấy lòng tôi hơn, cho nên mới kích động.

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Liễu Long Đình, tôi lại tin tưởng anh ta thích mình, nhưng nhất thời không thể nguôi ngoai cơn giận, cũng không muốn bị anh ta dỗ dành dăm ba câu đã hết giận, cho nên dứt khoát không để ý tới anh ta, kêu anh ta đi gọi Phượng Tố Thiên tới đây.

Liễu Long Đình nhanh chóng tới nhà đối diện kêu Phượng Tổ Thiên. Cảm giá có thể ra lệnh cho anh ta làm việc quả thực quá sướng, nhưng tôi sợ Phượng Tố Thiên đến đây, thấy tôi suy yếu nên lấy một chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên người.

Từ tối hôm qua, Phượng Tổ Thiên vẫn rất lo cho tôi. Bây giờ tôi gọi anh ta vào nhà, anh ta đương nhiên vui vẻ, vừa vào nhà tôi đã chạy tới, thấy tôi ngồi trên sofa thì muốn sờ lên người tôi, lại bị Liễu Long Đình giữ chặt tay, kêu anh ta ngồi vào sofa đối diện.

Phượng Tổ Thiên bị chặn họng, tức giận nhìn Liễu Long Đình, kêu Liễu Long Đình chú ý thân phận, ở đây anh ta có địa vị cao nhất, Liễu Long Đình chỉ là hạ đẳng tiên, đừng có lồi lõm với anh ta, khiến anh ta rất mất mặt. Nhưng cuối cùng Phượng Tố Thiên vẫn ngồi xuống sofa đối diện với tôi, hỏi tôi tìm anh ta tới có chuyện gì? Anh ta còn để ý hôm qua tôi nhắn tin mắng anh ta.

Chuyện hôm qua chỉ là hiểu nhầm. Tôi xấu hổ giải thích với Phượng Tổ Thiên một câu, sau đó hỏi anh ta: “Anh với Hồ Tiên mà Anh Cô cúng có quen thuộc không?"

"Bà già kia là Anh Cô hả? Quen chứ, anh ta cũng là Thượng Phương Tiên, luôn ở nhà Anh Cô mấy đời, sau khi công đức viên mãn cũng không lên trời. Anh ta sao vậy?" Phượng Tố Thiên hỏi.

Liễu Long Đình đã hoàn toàn biến thành bà chủ gia đình, đi pha trà cho tôi với Phượng Tổ Thiên. Thấy Liễu Long Đình vào bếp, Phượng Tổ Thiên tranh thủ cơ hội biển thành gà bay lên người tôi, nhảy nhót mấy cái rồi hỏi có phải đêm qua lão già Liễu Long Đình khốn nạn kia ức hiếp tôi không? Tối qua tôi kêu như giết lợn, người của cả khu chung cư đều nghe thấy, kêu tôi mau nói cho anh ta biết bị thương chỗ nào, anh ta khám giúp cho.

Tôi với Phượng Tổ Thiên nói chuyện mà như ăn trộm. Lúc này Liễu Long Đình bưng trà và ly ra, Phượng Tổ Thiên lập tức bay về chỗ của mình, biến lại thành người, tựa vào ghế tỉnh bơ nhìn tôi.

"Có phải lúc trước ông ấy đã hại chết chồng của Anh Cô không?" Tôi hỏi.

Nghe vậy, Phượng Tố Thiên bật cười: "Làm gì có chuyện đó. Lão hồ có hơn 3000 năm đạo hạnh, sao có thể so đo với một phàm nhân. Huống chi tính cách của lão hồ vốn là chín chắn biết lý lẽ, làm gì có chuyện giết người."

"Vậy lúc trước ông ấy có từng yêu đương với Anh Cô không?"

Nhắc đến đây, Phượng Tổ Thiên khinh thường nhìn tôi: "Cô cho rằng ai cũng như cô với Liễu Long Đình à? Thực ra nếu không phải duyên phận kiếp trước thì tiên gia rất khó có tình cảm. Lão hồ với Anh Cô chỉ có duyên kiếp này thôi, còn là do tổ tiên truyền lại, làm gì có chuyện yêu đương.”

Vậy ra Anh Cô nói nhiều như vậy đều là do bà ấy bịa ra à?

"Nhưng mà hình như trước kia bà già đó từng thích lão hồ, lão hồ vẫn không chấp nhận, hơn nữa cảnh cáo nếu bà ta tiếp tục dây dưa chuyện tình cảm thì đừng trách anh ta không khách khí. Sau này bà già đó kết hôn, còn lý do chồng bà ta chết thì ai biết chứ."

"Thực ra là ghen tỵ, cảm thấy không công bằng, mình theo đuổi bao lâu không chiếm được, nhưng người bên cạnh lại chiếm được một cách dễ dàng, cho nên muốn trả thù thôi."

Đây là Liễu Long Đình nói. Liễu Long Đình tùy tay bưng trà cho Phượng Tổ Thiên, tiếp tục hỏi tôi: "Em còn nhớ ma nữ mà lúc trước em vừa quay về trường gặp được trong ký túc xá không? Thực ra cũng là do bà ta phái tới. Tuy nhiên khi đó bà ta không xác định chúng ta có quan hệ hay không nên chỉ phái một con không mạnh lắm. Hơn nữa bà ta cũng không dám phái con mạnh, Hồ Tiên còn đang ở đó cơ mà. Nếu bà ta làm to chuyện thì sẽ khiến Hồ Tiên phản cảm, cho nên bà ta mới mua chuộc mấy xà tiên ở địa phương, khiến chúng ta hiểu nhầm. Nhưng đám xà tiên đó đã bị tôi xử lý rồi.”

Tôi kinh ngạc hỏi anh ta xử lý khi nào? “Ngay sáng nay, tôi nghi ngờ nó giết Vệ Quân nên đã xử lý luôn."

Tôi nhất thời buồn bã, tôi mới tự khen ngợi vì trí thông minh của mình, thế mà Liễu Long Đình đã biết từ lâu rồi. Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, hỏi Liễu Long Đình nếu anh ta đã sớm biết chân tướng thì sao không nói với tôi?

"Cho dù cậu ta nói thì cô cũng không tin. Chính cô phát hiện, chuyện giữa cô với Liễu Long Đình sẽ đơn giản hơn nhiều." Phượng Tổ Thiên ngồi dậy nói, còn khen một câu lần đầu tiên anh ta thấy người bình tĩnh nhiều mưu mô như Liễu Long Đình, đúng là đáng sợ.

Mặc dù nói là khen, nhưng giọng điệu càng như trào phúng. Liễu Long Đình cũng hiểu ý nên không phản bác gì, chỉ cười bảo anh ta quá khen.

“Hừ, tôi mới không khen cậu đâu!” Lúc đến Phượng Tổ Thiên còn vui vẻ, vừa nói chuyện với Liễu Long Đình mấy câu đã tức giận đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi nói: “Bạch Tô, không phải tôi với Anh Cô cùng chung chiến tuyến đâu, nhưng tôi cũng nghĩ như Anh Cô, hy vọng cô mau chóng rời khỏi Liễu Long Đình. Bây giờ cô với cậu ta còn thân thiết, nếu sau này hai người nảy sinh mâu thuẫn, hoặc là liên lụy tới ân oán kiếp trước thì cô không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”

Phượng Tổ Thiên vừa nói vừa đi ra ngoài.

Tôi với Liễu Long Đình còn có ân oán kiếp trước ư? Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình lại không bận tâm tới lời nói của Phượng Tố Thiên, cúi đầu nói với tôi: “Mấy ngày nữa chờ em khỏe chút, em muốn mua gì tôi sẽ dẫn em đi mua. Mấy ngày nữa là ngày mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, lúc đó Long Vương ở chỗ chúng ta sẽ thăng thiên, tất cả tiên ở đế đô đều sẽ đi chiêm ngưỡng. Em cũng đi cùng tôi đi."