Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 70: Thứ kỳ lạ



Nhắc tới thành tinh, tôi lập tức nhớ tới cách nói sau khi dựng nước không cho động vật thành tinh. Cách nói này thực sự cấm một ít động vật tu luyện, khoảng thời gian đó cũng có ít thứ làm loạn. Dù sao thì vạn vật trên thế giới này đều hình thành chuỗi sinh vật, thần quái lợi hại hơn con người, nhưng con người có thể quyết định tính mạng của thần quái.

Nhưng tôi nhìn quanh trong cửa hàng và phòng ngủ trên lầu, trừ mấy thứ như đồ cổ cùng với đồ dùng trong nhà chủ yếu, đừng nói là động vật thành tinh, ngay cả hang chuột cũng không có.

Vương Hoằng cũng nhìn chung quanh như tôi, nói với Phượng Tố Thiên: "Bạn tôi bình thường rất ít khi ở lại cửa hàng, trong cửa hàng thậm chí không có cả con gián, sao lại có thứ thành tinh?"

"Thứ thành tinh không chỉ là động vật.

Có những linh kiện quan trọng để ở nơi đầy đủ dương khí lâu ngày thì cũng sẽ thành tinh. Còn chuyện có hại người hay không thì phải xem thứ đó giác ngộ thế nào. Có những thứ không rõ tốt xấu thì không biết mình đang hại người” Phượng Tổ Thiên giải thích, sau đó nói với hai chúng tôi: “Thứ đó xuất hiện vào buổi tối, chắc là không thể thấy ánh sáng. Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ lại đây, chắc bạn cậu sẽ không có ý kiến gì chứ?"

Vương Hoằng lập tức nói không có không có, chỉ cần diệt trừ thứ quái quỷ đó cho cậu ta thì dù nghỉ lại mười đêm cũng không thành vấn đề.

Bởi vì buổi tối sẽ ở lại đây nên tôi với Phượng Tố Thiên không quay về. Buổi tối, chúng tôi cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu, cùng nhau ăn lẩu trong cửa hàng của bạn Vương Hoằng.

Dù sao Phượng Tố Thiên cũng từ trên trời xuống, tính ra đã có 400 năm không xuống trần gian. Khi chúng tôi ăn lẩu tự nấu, anh ta vui vẻ như một đứa bé, liệ tục bỏ rau bỏ thịt vào nồi. Tôi ăn cơm với Phượng Tố Thiên hầu như không cần cầm đũa gắp đồ ăn trong nồi, Phượng Tổ Thiên ân cần gắp cho tôi, tôi không ăn thì anh ta sẽ gắp vào bát mình, cái gì cũng ăn được.

Thấy Phượng Tổ Thiên thân thiện như vậy, Vương Hoằng cũng không còn dè dặt, hỏi Phượng Tổ Thiên mấy chuyện về tiên gia, sau đó hỏi tôi cậu ta có tiên duyên không? Nếu cậu ta cũng có tiên duyên thì sẽ tự làm một mình. Nghề hái ra tiền thế này thực sự làm người ta ghen ti đỏ mắt.

Hồi cấp ba, tôi còn chưa từng thấy Vương Hoằng tham tiền đến thế. Bây giờ thấy dáng vẻ tang thương của cậu ta, tôi không nhịn được cảm khái đúng là cảnh còn người mất, nam thần bảnh trai đến mấy cũng sẽ biến thành người thường.

Sau khi chúng tôi ăn lẩu xong thì đã tám giờ tối. Vương Hoằng dọn dẹp một chút, hỏi Phượng Tổ Thiên có dự định gì. Phượng Tố Thiên đi loanh quanh trong phòng một vòng, nhắm mắt lại lẩm bẩm chú ngữ mà tôi nghe không hiểu, nhưng thoạt nhìn không thu hoạch được gì, không tìm thấy tinh quái kia ở đâu. Anh ta kêu Vương Hoằng ra ngoài chờ trước, nếu có chuyện gì thì sẽ kêu cậu ta vào.

Vương Hoằng ở lại đây vốn đã sợ hãi, bây giờ Phượng Tổ Thiên kêu ra ngoài, cậu ta còn ước gì được như thế. Chờ Vương Hoằng rời đi, tôi hỏi Phượng Tổ Thiên có thể tra được thứ đó là gì không? Nếu không được thì tôi sẽ gọi Liễu Long Đình tới đây.

Nghe vậy, Phượng Tổ Thiên khinh bỉ nhìn tôi, nói anh ta vất vả lắm mới giành được đơn hàng này từ chỗ Liễu Long Đình. Tiền kiếm được phải thuộc về anh ta, khi nào không kiếm được tiền thì kêu Liễu Long Đình đi.

Ban đầu tôi còn tưởng anh ta đau lòng Liễu Long Đình, không ngờ vẫn là vì tiền, nhất thời xì một tiếng, mắng anh ta là đồ nghèo kiết xác, sao lúc từ trên trời xuống trần không mang theo nhiều tiền một chút? Còn nữa, bộ đồ hồi trước của anh ta đâu? Trông có vẻ rất đắt tiền, lấy châu báu ngọc bội trên bộ đồ đó bán đi thì cũng đáng giá không ít tiền cơ mà?

Nghe thấy tôi bắt đầu tính kế bộ quần áo kia, Phượng Tổ Thiên bất mãn kêu tôi đừng có dòm ngó bộ đồ đó. Đó là bộ đồ anh ta mặc cho người trong lòng xem. Không hiểu sao tôi bị ma xui quỷ khiến hay là đầu óc chập mạch, hoặc chỉ muốn nói đùa, tự dưng lại nói với Phượng Tổ Thiên: "Người trong lòng của anh không phải là tôi sao?"

Vãi lúa! Vừa buột miệng nói câu này, không chỉ tôi cảm thấy xấu hổ mà ngay cả Phượng Tổ Thiên cũng cứng đờ, tôi quả thật hận chết cái miệng chết tiệt của mình, vội vàng cười xấu hổ, nói tôi chỉ đùa thôi, bộ đồ kia của anh ta rất đẹp, thoạt nhìn rất giống chính thần trên trời.

Phượng Tố Thiên mới dịu đi, xấu hổ nói đương nhiên rồi, đó là triều phục của anh ta, nếu xấu thì sẽ mất mặt trước mọi người.

Sau khi chuyện này trôi qua, tôi và Phượng Tố Thiên bắt đầu chuẩn bị đối phó với con tinh quái kia. Nghĩ tới bạn của Vương Hoằng kể nó chỉ xuất hiện vào buổi tối, hơn nữa lúc người phụ nữ kia xuất hiện thì trên người cậu ta sẽ đau đớn như bị kẹp. Đã vậy thì tôi với Phượng Tổ Thiên dự tính bắt chước ngoại hình chủ nhân cửa hàng, buổi tối cứ đi ngủ bình thường, chờ thứ kia đi ra thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Chẳng qua trong cửa hàng chỉ có một chiếc giường trêu lầu các, thậm chí còn không có cả sofa. Tôi hơi khó xử, tôi không thể cùng Phượng Tổ Thiên nằm trên một cái giường, đã vậy thì một trong hai chúng tôi sẽ phải đứng một buổi tối. Tôi rất lười, lại không thể chịu khổ, đương nhiên không thể đứng cả đêm. Nhưng tôi không thể kêu Phượng Tố Thiên đứng. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi kêu Phượng Tổ Thiên ngồi trên giường, còn tôi nằm trong chăn.

Dù sao cũng là giường của người khác, tôi ngủ cũng không yên giấc, mặc cả áo quần lên giường. Phượng Tố Thiên nằm ngang trên chăn, gối đầu lên chân tôi, cũng giữ bổn phận, kêu tôi tắt đèn chờ thứ kia đi ra.

Chín giờ, mười giờ, mười một giờ trôi qua...

Khi tôi lấy di động ra xem thì đến gần mười hai giờ, cửa hàng dưới lầu bỗng vang lên tiếng thở của một người phụ nữ. Tiếng thở đó rất quyến rũ, giống như đang làm chuyện ấy. Tuy nhiên khi nghe tiếng động này, tôi chợt nghĩ nếu sau này mình ấy ấy với Liễu Long Đình, tôi cũng gọi như vậy thì có phải anh ấy sẽ càng yêu tôi hơn không?

Bỗng nhiên, tiếng thở của người phụ nữ kia dừng lại, sau đó tiếng bước chân mang giày cao gót vang lên, đi tới đi lui trong cửa hàng dưới lầu, rồi dần dần truyền lên từ cầu thang bằng gỗ, đi về phía chúng tôi.

Phượng Tổ Thiên vốn đang nằm trên chân tôi, nghe thấy tiếng động kia thì lập tức lại gần mặt tôi, môi kề sát bên tai tôi nói thứ đó lên rồi, hơi thở nóng ẩm phả vào tai tôi khiến tôi hơi nghẹt thở. Nói xong, có lẽ lo lắng tôi đang sợ hãi nên anh ta lại quay sang nói tiếp: “Cô đừng nhúc nhích, tôi sẽ nhập vào người cô."

Không biết Phượng Tố Thiên cố ý hay không mà lúc nói chuyện, anh ta cách tôi rất gần, chóp mũi cao thắng kề sát bên má tôi, nhất là lúc đôi môi khép mở, tôi có cảm giác như anh ta sẽ hôn mình bất cứ lúc nào. Tôi vốn định đẩy anh ta ra xa một chút, nhưng dù gì anh ta cũng không làm chuyện quá mức với tôi. Đồng thời sau khi nói xong, anh ta cũng lập tức nhập vào người tôi, thân thể của tôi đều bị anh ta khống chế.

Sau khi anh ta nhập vào người tôi, theo tiếng bước chân cồm cộp, tôi thấy một người phụ nữ dần dần đi lên. Cô ta mặc sườn xám kiểu cũ, mái tóc chải chuốt gọn gàng, bên tai đeo một đóa hoa đỏ rực, rất giống nữ ca sĩ thời dân quốc. Người phụ nữ cầm hai cây chổi cũ mèm, lắc mông quyến rũ đi về phía tôi, khóe miệng vẫn nở nụ cười. Cô ta không đáng sợ, nhưng nụ cười của cô ta rất âm u, giống như người đã chết từ lâu cố gắng nhếch môi cười.

Phượng Tổ Thiên không di chuyển. người phụ nữ kia càng ngày càng đến gần, thân thể cứng đờ như con nhện, hoặc là đang bắt chước hai cánh cửa khép lại, hai tay hai chân đặt bên cạnh tôi, kẹp hai cây chổi cũ lên đầu tôi. Tuy nhiên khi thấy bụng tôi, người phụ nữ bỗng tò mò dừng lại, chỉ vào bụng tôi lẩm bẩm: “Ủa? Trong này có thứ gì đó rất lớn, rất kỳ quặc."