Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 77: Đánh thất khiếu



Tôi vốn cho rằng có thể thoát khỏi Thần Sông đã là may mắn lắm rồi, nhưng tôi không ngờ Thần Sông còn muốn làm tiên gia của tôi, sau này còn muốn giúp đỡ tôi. Tôi kinh ngạc không nói nên lời, khó tin nhìn Thần Sông. Anh ta là đại thần mà sao có thể tự hạ mình làm tiên gia của tôi?

Thần Sông đỡ tôi tựa vào khuỷu tay anh ta, nắm tay tôi hỏi: “Sao vậy? Ta làm tiên gia của em mà em cũng không bằng lòng à?"

"Không phải!" Tôi mau chóng giải thích: “Không phải là không bằng lòng, chẳng qua thấy tôi không trèo cao anh được thôi. Anh là Thần Sông, tôi chỉ là người phàm bình thường, tôi sợ anh làm tiên gia của tôi thì sẽ chịu thiệt."

“Có gì mà chịu thiệt, ta rất sẵn lòng.” Nói tới đây, Thần Sông viết một chữ Lạc vào lòng bàn tay tôi, nói: "Sau khi về nhà, em khắc chữ này lên bài vị, lại cúng bài vị đó, sau khi ăn hương khói, ta sẽ chính thức trở thành tiên của em. Nếu đã là tiên của em thì ta cũng sẽ tuân theo quy củ của em, sau này em có chuyện cần tìm ta giúp đỡ, chỉ cần hát Bang Binh Quyết, ta sẽ mau chóng đến tìm em."

Tôi nắm bàn tay lại, nhanh chóng gật đầu, nói cảm ơn Thần Sông. Thấy vậy, Thần Sông nắm cằm tôi cười, chóp mũi cọ lên mũi tôi, hình như muốn hôn tôi, nhưng dừng lại không tiến thêm một bước. Hơi thở mang theo mùi hương vẫn quanh quẩn bên mũi tôi, vừa ấm vừa ướt, vô cùng quyến rũ. Tôi cũng không dám lại gần anh ta, bị anh ta ôm tới mức khẩn trương. Tuy nhiên vẻ mặt Thần Sông lại rất thả lỏng, ôm eo tôi khép hờ mắt, vẻ mặt say mê vùi vào lòng tôi, nói: “Nếu muốn cảm ơn ta thì cho ta ôm thêm một lát, trời sáng ta sẽ đưa em lên bờ sông."

Liễu Long Đình còn đang bị thương nằm trên bờ sông, tôi lại cùng chung đêm đẹp với Thần Sông trong cỗ kiệu xa hoa, vậy thì thật là không thể nói nổi. Tôi hơi khó xử, Thần Sông cũng không quan tâm. Thấy tôi cứ nhìn ra ngoài bờ sông, anh ta ôm lưng tôi, vùi đầu trước ngực tôi say mê nói: “Không cho em nhìn con rắn trắng kia. Nếu em nhìn nữa thì ta sẽ cắn em!”

Nói xong, tôi thấy Thần Sông thật sự há miệng như muốn cắn thật, khiến tôi hoảng sợ cong eo, vội vàng nói tôi không nhìn nữa. Lúc này Thần Sông mới hài lòng: “Ta đùa em thôi. Ta còn chưa hạ lưu đến mức đó đâu.”

Nói rồi, Thần Sông cùng tôi nằm trong kiệt. Khi anh ta vô cùng lướt qua một bình hoa, thuận tay rút một đóa mẫu đơn chớm nở đặt bên má tôi, lẳng lặng nhìn tôi rồi nói: “Em còn xinh đẹp hơn cả đóa hoa này."

Lần đầu tiên tôi nghe có người khen tôi như vậy, trong lòng tôi nóng lên, nhưng vẫn không mất cảnh giác với Thần Sông. Suốt buổi tối, tôi nửa ngủ nửa tỉnh nằm bên cạnh Thần Sông, Thần Sông vẫn vươn tay cho tôi gối lên suốt một đêm. Đến buổi sáng, khi ánh bình minh ló dạng nơi chân trời, tôi mở mắt ra thì thấy Thần Sông đã sớm tỉnh dậy, tuy nhiên lúc này anh ta lại biến thành hình dạng phụ nữ như hôm qua vừa gặp, không mặc áo giáp mà là xiêm y màu đỏ thêu mẫu đơn hoa cúc lộng lẫy, vô dùng diễm lệ, làm tôn lên gương mặt của cô ta càng thêm quyến rũ.

“Đứng dậy đi, ta đưa em lên bờ, rắn trắng đang chờ em." Thần Sông vươn tay ra cho tôi nắm tay cô ta. Cô ta lúc biến thành nam lúc là nữ, khiến tôi không kịp thích nghi. Nhưng tôi cũng không do dự, vừa vươn tay ra thì Thần Sông lập tức nắm chặt tay tôi kéo vào lòng mình, ôm tôi ra khỏi kiệu.

Liễu Long Đình biến thành rắn lớn, chắc đã đứng bên bờ sông một đêm. Thấy Thần Sông ôm tôi ra khỏi kiệu, anh ấy lập tức chui xuống nước, bơi về phía cỗ kiệu. Bắt đầu có mưa rơi xuống, Thần Sông xoay người vào kiệu lấy một chiếc ô giấy, mở ra đặt vào tay tôi, đỡ tôi ngồi lên lưng Liễu Long Đình, nhẹ giọng nói một câu bên tai tôi: "Ta sẽ đến thăm em” Sau đó phất tay chào tạm biệt tôi.

Trải qua một đêm hồi phục, thương thế của Liễu Long Đình đã khá hơn một chút, nhưng khi Liễu Long Đình đưa tôi lên bờ thì vết thương lại bị nứt ra, thân thể dính đầy máu, đuôi vẫn ở dưới sông, máu đỏ tươi đã hòa tan lớp băng trên mặt sông, chảy xuống dòng nước, giống như hoa sen đỏ rực nở trong sông. Thấy Liễu Long Đình bị thương đến mức này, tôi vừa biết ơn lại vừa căm hận Thần Sông. Anh ta tốt với tôi, nhưng lại đánh Liễu Long Đình ra nông nỗi này. Nếu Liễu Long Đình có hề hấn gì thì tôi với đứa bé trong bụng tôi phải làm sao đây?

Tôi ở trong kiệu của Thần Sông suốt một đêm, bây giờ lại sợ Liễu Long Đình sẽ để ý chuyện này. Nhưng may mà Liễu Long Đình đưa tôi lên bờ cũng không nói một câu, có lẽ là không còn dư sức nói vô nghĩa nữa. Anh ấy biến thành rắn nhỏ rồi kêu tôi đưa anh ấy về nhà.

Chuyện của Thần Sông đã giải quyết, chàng trai kia cũng được cứu. Chẳng qua tôi không ngờ tôi thay thế cậu chàng kia gả cho Thần Sông, nhưng cũng nhờ vậy mà trong cái rủi có cái may, thu đại tiên là Thần Sông.

Về tới nhà, tôi giao Liễu Long Đình cho Bạch Tiên, kêu Bạch Tiên chữa thương cho anh ấy. Bạch Tiên vất vả lắm mới chữa khỏi cho Liễu Long Đình, bây giờ Liễu Long Đình lại xảy ra chuyện, ông ấy bắt đầu lải nhải với tôi, nói chẳng lẽ pháp lực của ông ấy là miễn phí? Liễu Long Đình hở cái là bị thương, sau này nếu Liễu Long Đình bị thương thêm mấy lần thì cái thân già của ông ấy cũng sẽ xong đời mất.

Tôi nịnh bợ Bạch Tiên một hồi. Bạch Tiên chẳng qua là nổi nóng trong lòng, nhưng khi thấy tôi dựng tiên bài chữ Lạc, chắc nghĩ tới chuyện hôm qua người phụ nữ kia tới nhà nên nghi hoặc hỏi tôi Lạc này là ai?

“Là Thần Sông chứ ai!" Tôi đáp.

Nghe xong, Bạch Tiên nhất thời ngậm miệng, cứ như bị Thần Sông chặn họng, không dám cãi nhau với tôi nữa mà ngoan ngoãn đi chữa thương cho Liễu Long Đình. Tuy nhiên lúc chữa thương, ông ấy còn hỏi tôi thương thế của Liễu Long Đình là do bị Thần Sông đánh hả?

“Đúng rồi, nếu không phải Thần Sông thì ai có thể đánh Liễu Long Đình ra nông nỗi này?"

“Đó là do cô làm liên lụy tới cậu ta!" Bạch Tiên không chút do dự nói.

"Ý ông là sao?” Rõ ràng tối qua tôi xả thân cứu Liễu Long Đình nhé!

"Lúc trước ở thủ đô tôi không nói, cách Đông Bắc quá xa. Bây giờ các cô đang ở vùng Đông Bắc, cô biết thế lực nhà Liễu Long Đình lớn cỡ nào không? Cả Đông Bắc này, nhà cậu ta là số một số hai, đừng nói là đám tiên động vật kia, ngay cả thần linh bản xứ cũng sẽ kính nể nhà cậu ta. Lần này gặp phải Thần Sông càn rỡ không sợ cậu ta, nhưng chỉ cần Liễu Long Đình điều khiển tiên gia trong vòng trăm dặm đối phó với Thần Sông, còn cậu ta ngồi chờ ngư ông đắc lợi thì lúc đó khu vực kia trở nên hỗn loạn, còn không biết ai thắng ai thua đâu."

“Nhưng tối qua tôi không thấy Liễu Long Đình mời tiên gia nào." Tôi đáp.

“Đó là vì cô. Cậu ta là tiên gia của cô, năng lực bị chia đều cho cô, rất nhiều bản lãnh đều phải thông qua cô mới dùng được. Cô còn chưa thông thất khiếu, vẫn là thân thể phàm thai, cho nên cậu ta không thể điều khiển tiên gia tới giúp đỡ."

“Đả thông thất khiếu là làm như thế nào?” Hình như lúc trước tôi từng nghe Anh Cô nói rồi. Hồi trước tiên gia của bà ấy đã đập nát xương gì gì đó, không phải có phải như Bạch Tiên nói hay không.

“Đả thông thất khiếu tức là trên người có bảy huyệt khiếu, lần lượt là hai tay, hai đầu gối, hai nơi trên xương cổ, một chỗ trên cổ, đánh thất khiếu tức là phải bẻ gãy xương ở những nơi này, sau đó nối xương lại. Vốn dĩ từng đệ tử xuất mã đều phải trải qua quá trình đánh thất khiếu, có những người tới khi chết già còn chưa thông được, gãy hết xương cốt cả người, đau đớn lắm. Mặc dù Liễu Long Đình xấu tính, còn nhiều mưu mô, nhưng thương cô, không nỡ đánh cô, chứ nếu thất khiếu của cô đã thông thì sao cậu ta lại bị thương đến mức này?"