Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 79: Bóng người ngoài cửa sổ



Chẳng qua tôi đoán chắc Anh Cô cũng nghĩ tới chuyện này. Dù gì bà ta cũng có Hồ Tiên cái gì cũng biết, huống chi nếu bà ta không biết thì cũng sẽ không cố ý gọi điện thoại tới hỏi tôi.

“Đương nhiên là nghĩ tới, cho nên cô mới gọi điện tới chúc mừng cháu đây." Anh Cô cười tủm tỉm nói. Nụ cười của bà ta khiến tôi càng ghê tởm, nếu bà ta đứng trước mặt tôi thì có lẽ tôi sẽ xắn tay áo lên đánh nhau với bà ta.

Tôi cảm thấy mình không thể nói chuyện với Anh Cô được nữa. Nỗi oán hận của tôi đã không phải chỉ mắng một hai câu là giải quyết được. Tôi phải tìm người đánh bà ta một trận, đánh đến mức như Liễu Long Đình mới hả giận được.

Nếu đã tính toán trả thù Anh Cô thì tôi không thể đánh rắn động cỏ. Tôi giả vờ sướt mướt lo lắng, nói thực ra Liễu Long Đình bị thương rất nặng, tôi lo lắng gần chết. Anh Cô gọi điện thoại tới vào lúc này chắc là muốn nghe tôi kể khổ. Tôi vừa khóc, bà ta quả nhiên vui vẻ, an ủi tôi không sao đâu, mấy ngày nữa thương thế sẽ lành lặn thôi. Nói tới đây, giọng bà ta tràn đầy vui sướng khó có thể che giấu.

Tôi thầm mắng bà ta một câu, mượn cớ cúp điện thoại, sau đó ngồi trên sofa tính toán xem nên đối phó với Anh Cô như thế nào. Bây giờ Liễu Long Đình bị thương, nếu đấu pháp thì chúng tôi không thể đấu lại Hồ Tiên, nếu pháp lực không được thì bạo lực chắc là được. Tuy nhiên cho dù muốn dùng bạo lực, tôi vẫn sợ đến lúc đó Hồ Tiên sẽ nhúng tay vào. Vì thế tôi dự tính mời Phượng Tố Thiên về đây, kêu Phượng Tổ Thiên xúi Hồ Tiên rời đi trước đã, tôi mới dễ xử lý hơn.

Kêu Phượng Tổ Thiên về nhà đỡ tốn công hơn là nhờ Liễu Long Đình. Lúc trước Phượng Tố Thiên đã mua di động để mật báo cho tôi. Tôi lập tức tìm số điện thoại của Phượng Tố Thiên, hỏi anh ta đang ở đâu? Mau về đây! Nhưng tôi không nói cho anh ta biết có chuyện gì.

Thấy tôi vội vã gọi mình về, Phượng Tổ Thiên còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện nên tôi vừa cúp máy chưa đầy ba phút thì Phượng Tổ Thiên đã thở hổn hển chạy về, chống khung cửa hỏi tôi trong nhà có chuyện gì?

“Có gì đâu, tôi chỉ muốn gọi anh về anh cơm thôi. Tôi thấy mấy ngày nay anh đều không ở nhà.” Tôi khách sáo nói.

Phượng Tố Thiên nhìn vào nhà, xác nhận không có vấn đề gì rồi lập tức khinh bỉ nhìn tôi: “Cá cược đi, chắc chắn cô có chuyện gì muốn nhờ tôi đúng không?"

Thấy Phượng Tố Thiên đi thẳng vào vấn đề, tôi cũng không khách khí, kéo anh ta ngồi xuống sofa rồi cũng ngồi khoanh chân, hỏi Phượng Tố Thiên: "Anh với Hồ Tiên nhà Anh Cô thân nhau đến mức nào? Có thể mời ông ấy ra ngoài ăn cơm uống rượu gì đó không?"

Phượng Tổ Thiên nhất thời không hiểu tôi có ý gì, hỏi tôi tại sao tự dựng lại kêu anh ta mời Hồ Tiên đi ăn cơm uống rượu? Thấy Phượng Tổ Thiên không hay biết gì, tôi suýt nữa muốn Nghe vậy, Phượng Tố Thiên mới ý thức được điều đó, không nhịn được mắng Anh Cô: “Sao mụ già này vô liêm sỉ thế nhỉ? Bạch Tô, cô nói xem muốn đối phó với bà ta kiểu gì? Tôi nghe cô! Tốt nhất là xé xác bà ta ra!"

"Xé xác thì không cần, đó chính là giết người, chúng ta chỉ dạy cho bà ta một bài học để bà ta mười ngày nửa tháng không ngồi dậy được thôi. Tôi chỉ sợ lúc tôi đang dạy dỗ bà ta thì đám tiên gia nhà bà ta bỗng nhiên giúp bà ta, lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ tốn công vô ích hay sao?"

"Chưa đến mức. Cô cho rằng tiên gia nào cũng như Liễu Long Đình à? Tiên gia không được nhúng tay vào chuyện riêng của đệ tử xuất mã, chỉ quản chuyện họ cần xem thôi. Hơn nữa trong nhà Anh Cô chỉ có Hồ Tiên chứ không có tiên khác, cũng không có đệ tử xuất mã, ai sẽ giúp bà ta chứ?"

Không ngờ Anh Cô lại trung thành với Hồ Tiên đến thế. Nhưng cũng có lẽ là vì Hồ Tiên rất lợi hại, cho nên bà ta không cần tiên gia khác. Nếu tiên gia không quan tâm tới chuyện riêng của đệ tử xuất mã thì sẽ dễ làm hơn.

Tôi với Phượng Tố Thiên nói về kế hoạch của mình. Để tránh sau này bị Anh Cô trả thù ác hơn, không thể để bà ta biết chuyện này là do chúng tôi làm, hơn nữa cũng không thể ra mặt. Tôi suy nghĩ không biết bên cạnh mình có bạn bè gì không, có thể giúp tôi tìm ai đó. Nhưng bạn bè cũ của tôi đa số đều đi học ở tỉnh khác hết rồi, chỉ có Vương Hoằng là người duy nhất có thể liên lạc, đồng thời có thể giúp tôi. Quả nhiên khi tôi gọi cho Vương Hoằng yêu cầu tìm một đám tay đấm hộ mình thì Vương Hoằng quyết đoán đồng ý, nói bạn học phải giúp đỡ lẫn nhau, sau này mọi người cùng nhau kiếm tiền.

Vương Hoằng còn thích tiền hơn cả Phượng Tố Thiên, đều coi tôi như cây rụng tiền. Nhưng lúc này tôi chẳng buồn so đo với cậu ta, kêu cậu ta tìm người trước đã, ngày mai chúng tôi sẽ đi tìm Anh Cô.

Sau khi quyết định xong, tôi không nói cho Liễu Long Đình biết chuyện này. Anh ấy không phải là Phượng Tố Thiên, tôi nói gì cũng đồng ý. Nếu anh ấy biết tôi nhỏ mọn như vậy thì chắc chắn sẽ lải nhải một trận.

Hôm sau, tôi nói với Liễu Long Đình là mình ra ngoài chơi. Lúc ra ngoài, Phượng Tổ Thiên còn sợ tôi đánh không lại Anh Cô. Để bảo đảm không xảy ra vấn đề, anh ấy vẫn hẹn Hồ Tiên ra ngoài trước, lúc đó tha hồ cho tôi ra tay. Phượng Tổ Thiên quả thực là áo bông tri kỷ, tôi khen anh ta mấy câu, anh ta lập tức cười đáng khinh, nói nhớ chụp mấy bức cho anh ta để anh ta cũng xem cảnh Anh Cô bị đánh.

Lúc Vương Hoằng đến đón tôi, đằng sau còn có hai chiếc xe đi cùng, trong xe toàn là một đám lưu manh học đường thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi. Tôi mắng Vương Hoằng tìm ai vậy hả? Sao toàn gọi mấy đứa nhỏ? Vương Hoằng không quan tâm, kéo tôi vào xe rồi nói đi đánh một bà già thôi, lưu manh cũng cần sĩ diện, chỉ có bọn con nít này không chê, dù gì cũng bỏ học rồi, lại không tìm được việc, chỉ cần cho chúng nó mấy đồng ăn cơm là được.

Thấy những gương mặt non nớt này, tôi cũng rất áp lực. Lỡ chúng ra tay không biết chừng mực khiến Anh Cô xảy ra chuyện gì thì phiền toái lắm. Nhưng Vương Hoằng lại không ngại, thành thạo nói rằng xảy ra chuyện gì thì cậu ta gánh vác, dù sao lát nữa tôi cũng sẽ không ra mặt, nhìn chúng nó đánh là được. Sau đó cậu ta lái xe tới nhà Anh Cô.

Đường đi khá xa, tôi ngồi trên xe Vương Hoằng nhàm chán, bèn hỏi bình thường cậu ta ở nhà làm gì?

“Mở cửa hàng, nhân tiện bán đĩa phim. Cậu muốn không? Tớ gửi cho cậu miễn phí.” Vương Hoằng cười nói.

“Bán đĩa phim? Phim gì?" Tôi nhất thời không hiểu ý Vương Hoằng nên hỏi thêm.

Vương Hoằng nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, bảo là phim ấy ấy chứ gì, chẳng lẽ tôi chưa xem bao giờ? Tôi bị Vương Hoằng trào phúng, cho nên ưỡn lưng nói làm gì có chuyện chưa xem? Hồi học đại học tôi còn tụ tập một đám con gái trong phòng ngủ xem chung ấy chứ. Vương Hoằng cười ha ha, cầm di động gửi mấy đường link qua Zalo cho tôi, nói: “Cho cậu miễn phí đấy. Tối nay núp trong chăn mà xem, không chừng lúc đó còn có thể dụ dỗ tiên gia bảnh trai nhà cậu làm chút gì đó với cậu." Nói tới đây, Vương Hoằng sợ trong xe có tiên gia nên nhanh chóng hỏi tôi: “Tiên gia của cậu không có ở đây chứ?"

Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta, nói không có.

Xe của chúng tôi đỗ trên con đường cách cổng nhà Anh Cô không xa. Chờ một lát, đến khoảng giữa trưa, Anh Cô mặc áo ngủ rộng thùng thình, cầm túi xách như thể ra ngoài mua đồ. Vương Hoằng lập tức kêu đám người kia bám theo. Khá lắm, khoảng chừng bảy tám đứa lận!

Không chờ Anh Cô kịp phản ứng, đám người này lập tức vây quanh bà ta, bắt đầu đánh bà ta. Tiếng kêu như giết heo của Anh Cô vang lên, không biết sao bà ta lại biết là tôi mà lớn tiếng kêu lên: “Bạch Tô, tôi biết là cô! Tôi không để yên cho cô đâu!"

Nghe bà ta kêu vậy, đám người kia đánh ác hơn. Anh Cô nằm trên mặt đất không dậy nổi. Thấy sắp chết người, tôi vội kêu Vương Hoằng bảo họ dừng tay lại. Lúc này tôi vô tình nhìn lướt qua cửa sổ xe, một bóng dáng phụ nữ bay về phía Anh Cô, bỗng nhiên biến mất. Tim tôi đập thình thịch khi thấy bóng dáng đó. Bởi vì trông cực gì giống Diêu Lê Na!