Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 817: Đồng quy vu tận



Lúc tôi nghe Tiên Lăng nói những lời này, trong lòng nhất thời bị làm cho giật mình một trận, bàn tay ôm Tiên Lăng cũng nhịn không được mà buông lỏng xuống, một loại dự cảm không tốt đột nhiên tản ra từ trong đầu của tôi, nhưng khi tôi quay đầu nhìn về phía trước thì Tiên Lăng vẫn là Tiên Lăng, chỉ là trạng thái tinh thần bây giờ của nó tốt hơn vừa rồi một ít.

“Tiên Lăng, bây giờ, nhất là những lúc như này tốt nhất là nhóc đừng chơi trò thử thách đầu óc gì đó, cũng đừng đùa giỡn nữa.”

“Sao lại không được đùa giỡn?” Khóe môi Tiên Lăng hơi nhếch lên, nhìn qua tôi cực kỳ khiêu khích rồi nói câu này: “Chị đang sợ sao?”

Nhìn dáng vẻ Tiên Lăng giống như đã từng thể hiện ra trước đây, một ý niệm lập tức bật nhảy vào trong tim của tôi, chỉ sợ bây giờ người trước mặt tôi căn bản không phải là Tiên Lăng. Vô cùng có khả năng chính là U Quân.

“Sợ cái gì chứ!” Tôi hỏi ngược lại Tiên Lăng một câu, sau đó thừa dịp Tiên Lăng không để ý mà hội tụ ra một đạo khí trong lòng bàn tay trong nháy mắt lập tức đánh về phía thân thể Tiên Lăng: “Sợ hãi nhóc bất chợt lại biến thành dáng vẻ của U Quân xuất hiện trước mặt tôi sao?”

Theo lòng bàn tay tôi phóng ra, một luồng lực lượng nội lực mạnh mẽ đánh về phía Tiên Lăng. Vốn dĩ vết thương trên người Tiên Lăng còn chưa tốt, nên khi nhận một chưởng này thì lập tức phun ra một ngụm máu tươi, máu chảy dọc theo cằm của cô bé, tràn ra rồi tiến thẳng vào bên trong cổ áo của cô bé, nhưng dù đã như thế này rồi mà lúc này Tiên Lăng cũng không chịu biến thành dáng vẻ của U Quân, cứ là dáng vẻ của Tiên Lăng nằm trước mặt của tôi, cười khanh khách nói với tôi: “Chị đánh đi, tấm thân này cũng không phải của tôi, cho dù chị đánh nát cái thân thể này đi nữa thì tôi vẫn có thể sống sót thật tốt trước mặt của chị.”

Lúc Tiên Lăng nói ra những lời này, con mắt nhìn tôi bỗng nhiên hẹp lại một chút, trong khoảng cách giữa tôi và cô bé, bỗng nhiên cô bé nhảy tới ôm lấy cổ của tôi, đem tấm thân đầy máu me kia của cô bé vùi vào trong cổ của tôi, dùng sức điên cuồng ngửi khí tức trên da thịt của tôi, sau đó cũng không dừng lại ở đó mà còn nhanh chóng chuyển qua hôn lên bên tai của tôi, há miệng trực tiếp cắn lỗ tai của tôi, giọng điệu vô cùng quyến rũ nhưng với tôi lại vô cùng buồn nôn: “Thơm quá, rất lâu rồi tôi chưa ngửi được mùi trên người của cô, mỗi ngày tôi đều rất nhớ cô.”

Bây giờ U Quân nói với tôi những lời này giống như bị hầm phân giội lên người của tôi vậy, tôi vội vàng đẩy anh ta ra, đồng thời ngưng tụ pháp lực công kích anh ta, nhưng thân thể này hoàn toàn là của Tiên Lăng, thân thể của Tiên Lăng đã bị thương nên chịu không nổi thêm bất kỳ công kích nào nữa, nếu lúc này tôi lại tổn thương cô bé, cho dù là khi vong hồn của Tiên Lăng và U Quân đổi trở về thì tấm thân này của Tiên Lăng cũng đã chết luôn rồi.

Trong lúc nhất thời, tôi thật sự giận mà không có cách nào khác, lúc này sức lực của U Quân lại lớn tới kinh người, ngay lúc tôi đẩy anh ta ra, lực lượng của anh ta lại giúp anh ta vẫn trụ lại trên người của tôi. Tôi cũng không phải lần đầu bị anh ta nhục nhã như vậy, lúc này đối với hành vi của anh ta là chán ghét cực độ, nhưng sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại thì tôi hạ giọng lạnh lùng lại hỏi U Quân: “Bây giờ anh mang theo dáng vẻ này thì có khác gì dáng vẻ của con chó không? Tội nghiệp Ánh Nguyệt, thật sự bị mù mắt mới quan tâm loại người không bằng cầm thú như anh vậy!”

Nhìn bộ dáng lúc này của U Quân, tôi cũng không xác định được anh ta có phải là bị Bàn Cổ Oán Linh điều khiển hay vẫn là anh ta, sau khi Phù Kinh Dương chết thì cầm trái tim của anh ấy về. Nếu như bị Bàn Cổ Oán Linh điều khiển thì vẫn còn có chỗ nói được, nhưng nếu là lúc chủ tâm của anh ta thì thật sự ngay cả cơ hội buông tha cho anh ta tôi cũng không muốn cho!

“Ánh Nguyệt có quan tâm tôi hay không thì thế nào chứ? Nếu như không phải Liễu Long Đình đến trước tôi một bước, Ánh Nguyệt chính là con của hai chúng ta, là của em và tôi, chẳng lẽ em quên rồi sao? Lúc trước khi chúng ta còn ở Thiên giới, vào thời điểm mây mưa sung sướng, tôi đã thích xem dáng vẻ bị tôi thỏa mãn của em.”

Ngay lúc U Quân nói những lời này với tôi, nếu như trước đó khoảng một giây tôi còn cho là anh ta bị Bàn Cổ Oán Linh thao túng, nên tính tình kia có thể hiểu được, nhưng bây giờ, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tôi đều muốn giết chết anh ta. Một đoạn trí nhớ kia đã là loại sỉ nhục mà tôi không muốn nghĩ tới, nhưng theo miệng U Quân tuôn ra thì thật sự nó quá nhẹ nhàng tô đậm lại chuyện này, chỉ cần anh ta còn sống, thì cái đoạn ký ức kia dù tôi muốn quên cũng không có cách nào quên được.

“Đừng nói nữa, nếu anh dám nói nữa tôi sẽ giết chết anh!”

U Quân thấy tâm trạng của tôi kích động như vậy thì nhếch miệng lộ ra gương mặt tươi cười đầy đắc ý, chẳng những không ngừng lại mà còn càng nói tỉ mỉ hơn: “Làm sao vậy, tôi nói sai sao? Em đừng quên, là em chủ động tìm tôi để tôi cho em, cái buổi tối kia, em…”

Phẫn nộ bốc lên triệt để bị những lời nói này của U Quân kích phát ra sạch, bây giờ tôi đã không đoái hoài tới anh ta có phải là đang ở trong thân thể của Tiên Lăng nữa hay không, ngay lúc U Quân cuốn lấy tôi, tôi lập tức niệm chú, đem U Quân đang dính bên người tôi cột vào bên cạnh mình, sau đó tôi lại niệm chú mời Thiên Lôi. Thật sự là mất hết lý trí, cho dù là đồng quy vu tận thì tôi cũng muốn giết chết cái tên đàn ông này!

Lúc trước là nể mặt của Ánh Nguyệt, trông thấy U Quân đã cứu tôi một lần, cả thương cảm và thương hại đều có nhưng giờ thì đã mất sạch, trong thân thể tôi cũng không phải không có chút pháp lực nào. Ngay lúc tôi niệm chú mời được Thiên Lôi, bầu trời trên đỉnh đầu của tôi bắt đầu kéo mây đen dày đặc, từng đạo sấm sét không ngừng thoáng hiện lên trong màn mây đen, sau đó trực tiếp rơi xuống chỗ tôi và U Quân đầy mạnh mẽ.

Ngay lúc dòng điện mạnh mẽ tiến vào trong thân thể của tôi và U Quân, tôi cảm nhận được dường như thân thể mình phải bị tia sét này đánh nát, nhưng mặc kệ có bao nhiêu khổ sở, niềm tin sẽ giết chết được U Quân của tôi lại căn bản không động được chút nào. Lực lượng của U Quân hoàn toàn chế trụ pháp lực của tôi, lúc này tôi không thể không mượn ngoại lực của tia sét để đối phó với tên chết tiệt này!

Mặc dù bây giờ U Quân dùng thân thể của Tiên Lăng, nhưng nhìn vẻ mặt U Quân bị tia sét đánh tới mức biểu lộ đau đớn ra ngoài như bây giờ thì tôi chợt nghĩ tới, có lẽ anh ta dùng thân thế này của Tiên Lăng nhưng hồn và thân thể lại có sự liên quan tới nhau. Lúc này thân thể của Tiên Lăng nhận bao nhiêu đau đớn thì anh ta cũng nhận bấy nhiêu đau đớn, tôi muốn giết chết anh ta, để anh ta vĩnh viễn không được siêu sinh!

Lúc này dường như U Quân đã đau đớn tới mức không muốn sống nữa, anh ta phụ thuộc vào thân thể của Tiên Lăng nên nguyên thần của anh ta đã bị tổn thương, còn thêm sấm sét mà tôi dẫn vào nên thân thể của anh ta tiếp nhận tổn thương còn muốn khổ sở hơn tôi gấp trăm lần. Nhưng mặc dù như vậy, sau khi nhận phải một loạt đau khổ như vậy, U Quân vẫn nâng lên đôi mắt đỏ bừng màu máu nhìn về phía tôi, vẫn duy trì nụ cười âm trầm nói với tôi: “Em cho rằng tôi sẽ sợ chết sao? Có thể chết cùng em, đó là chuyện mà tôi cầu còn chưa được, chút pháp lực ấy của em cũng không đánh chết được tôi. Em nên nhanh chóng gia tăng thêm lực lượng đi, để cho tôi chết trong ngực em ngay bây giờ luôn, cũng giải quyết xong tâm nguyện của tôi.”

“Có đúng không? Vậy tôi sẽ làm giống như anh mong muốn!”

Nghĩ tới những lời kia của U Quân đã nói với tôi, tôi đã chán ghét anh ta tới cùng cực còn vượt qua cả ý định muốn sống của tôi, nếu U Quân đã muốn chết như vậy, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh ta. Tôi muốn vì chính mình, diệt trừ cái tên ngoan cố như khối u ác tính này!

Theo những chú ngữ mà tôi tăng lên, vài dặm xung quanh chúng tôi, sấm sét không ngừng vang dội, gió táp mưa sa, tôi đã quyết định giết chết U Quân, tôi sẽ làm được cho dù tôi hao hết tất cả pháp lực, thậm chí tính mạng của mình tôi cũng không tiếc!

Nhìn tôi đã thành dáng vẻ điên cuồng này, U Quân hiện lên chút xíu sợ hãi cũng không có, ngay lúc tôi giang hai tay ra hướng về phía bầu trời, chuẩn bị nhận mười nghìn tia sét đánh vào thì một con Phượng Hoàng to lớn, bay thật nhanh từ đằng xa tới chỗ tôi, lớn tiếng kêu tôi: “Hi Nhi, em điên rồi sao? Như vậy em sẽ chết đó!”

Với số lượng lôi điện như này đánh xuống, dường như là dùng hết lực lượng còn sót lại của tôi để bày ra pháp trận, U Quân trốn cũng không thoát, chính tôi cũng đừng mong trốn khỏi. Phượng Tố Thiên biết tôi có bao nhiêu pháp lực, bây giờ dường như là tôi đang tự diệt vong nên nhanh chóng bay từ không trung xuống, mây đen thì cuồn cuộn phun ra những làn sấm sét năm màu, khiến cho những ánh sáng xung quanh tôi giảm đi một phần uy lực.

Mà U Quân dường như đã sớm dự liệu được chuyện này, nên cười với tôi vô cùng mập mờ và âm hiểm, dường như đang cười kẻ yếu như tôi, bên trong ánh mắt vừa có khinh thường vừa cuồng vọng, càng khiến tôi xúc động muốn giết chết anh ta. Bây giờ, ngay lúc trận pháp của tôi suy yếu, Phượng Tố Thiên đã muốn cứu giúp nhưng tôi lại trực tiếp đẩy một đạo linh khí về phía Phượng Tố Thiên, nói với Phượng Tố Thiên: “Anh tránh ra, đừng quan tâm em.”

Phượng Tố Thiên trúng công kích bằng linh khí của mình, tạm thời bị tôi đoạt mất động tác trận pháp, mà U Quân gặp tôi đã dẫn lôi điện lên tới đỉnh đầu của mình, cũng không sợ, ngược lại quay về ôm chặt tôi, mặt dán vào trong ngực của tôi, nhắm mắt lại dường như là đang vô cùng bình yên chờ cái chết tới!