Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 82: Ngũ Thông Thần



Tôi đấm lên đầu Phượng Tổ Thiên một phát, kêu anh ta lấy đâu ra lắm lời mà nói vậy? Thật là, dù gì cũng là tiên, sao cứ làm như lưu manh vậy? Phượng Tổ Thiên vẫn không hối cải, nói anh ta chỉ sống thô lỗ một chút thôi. Tôi lười tranh cãi với anh ta, kêu anh ta lái xe trước.

“OK, tuân lệnh, tiên nữ của tôi." Nói tới đây, Phượng Tổ Thiên còn đặt tay lên ngực cúi người, sau đó mới vào gara.

Tôi nhìn bóng lưng Phượng Tố Thiên, vừa bực mình vừa buồn cười. Tần Tường hỏi tôi: “Chị ơi, anh ấy là bạn trai chị hả?”

“Làm gì có?" Tôi lập tức trả lời, sau đó giơ con rắn trắng quấn trên tay tôi, nói với Tần Tường: “Đây mới là bạn trai chị."

Vừa rồi Tần Tường không chú ý thấy trên tay tôi còn có con rắn. Bây giờ thấy Liễu Long Đình, cậu ấy nhất thời hoảng sợ, thấy con rắn quấn trên tay tôi không cắn người mới thả lỏng một chút, nói một câu đầy ẩn ý: “Chị có hứng thật đấy. Nhưng chị vẫn nên tìm con người làm bạn trai đi. Con rắn này nhỏ quá, anh trai vừa rồi cũng được mà.”

Nghe Tần Tường nói xong, tôi giật mình. Cậu nhóc nói cái quái gì vậy? Sau bây giờ con nít cái gì cũng biết thế?! Có điều nhắc tới Phượng Tố Thiên, không hiểu sao tôi lại cứ có cảm giác rất dễ gần với anh ta, mặc dù lúc trước anh ta đã từng hôn tôi, tối qua còn thấy tôi xem phim ấy ấy, theo lý mà nói nếu là người khác nhìn thấy thì chắc chắn tôi sẽ xấu hổ lắm, hoặc là cắt đứt quan hệ luôn, nhưng là Phượng Tổ Thiên thì không sao. Tôi cảm thấy tôi với anh ta quen thuộc nhau đến mức không thể làm người yêu, mặc dù chúng tôi quen biết nhau còn chưa bao lâu.

Phượng Tổ Thiên lái xe chạy ra. Tôi thấy anh ta lái xe còn rất thành thạo, bèn hỏi anh ta học lái xe khi nào? Phượng Tố Thiên lập tức đắc ý trào phúng tôi, nói công cụ đơn giản thế này mà không biết dùng nữa thì anh ta còn mặt mũi nào bay trên chín tầng trời? Thấy Phượng Tố Thiên cứ chém gió suốt, tôi nhanh chóng dừng đề tài này lại, kêu Tần Tường ngồi ghế trước chỉ đường cho Phượng Tổ Thiên, tôi với Liễu Long Đình ngồi ghế sau.

Thực ra nhà của Tần Tường cách đây không xa, ở một khu phố khác. Tần Tường dẫn chúng tôi vào khu nhà của người giàu, chỉ vào tòa nhà kiểu tây bốn tầng, nói rằng đó chính là nhà cậu ấy, lúc trước tôi từng đoán nhà Tần Tường rất giàu, nhưng không ngờ lại đúng như thế. Chẳng qua giàu thì sao? Ngẫm lại Tân Tường bị cha mẹ mình đuổi ra khỏi nhà, không có nơi nương tựa, còn nhỏ đã phải đi làm tay đấm cho người khác.

Tần Tường quan sát tình hình rồi quay lại nói với tôi và Phượng Tố Thiên: “Ba mẹ em không có nhà, em dẫn các anh chị vào."

Nói rồi, cậu ấy rón rén xuống xe, mở cổng sắt lớn của nhà họ. Tôi với Phượng Tổ Thiên cũng xuống xe. Phượng Tố Thiên nhìn hoàn cảnh khu nhà chung quanh, nói rằng phong thủy nơi này rất tốt, phương vị bốn phương đều chính, là nơi tụ phúc nạp tài rất nhanh. Hơn nữa chỉ nhìn từ bên ngoài thì vị trí nhà của Tần Tường chắc là nơi đắc địa nhất khu nhà. Nói rồi, Phượng Tổ Thiên chỉ vào phong thủy nhà Tần Tường cho tôi xem.

"Tòa cao ốc sau lưng nhà họ, xét từ phong thủy thành phố thì gọi là chỗ dựa, bên trái là khu vực phủ xanh thật dài, giống như vòng bảo vệ cát tường, được gọi là thanh long. Mấy căn nhà bên phải là bạch hổ, trước mặt chúng ta là sân phơi, bốn phương đầy đủ, đây là hình thức tứ tượng đẹp nhất, nơi phong thủy tốt hiếm thấy. Nhìn từ bề ngoài thì phong thủy này chỉ dưỡng người chứ không dưỡng súc vật, còn chuyện tại sao chó nhà họ sẽ thành tinh thì phải vào nhà xem thử."

Dù sao tôi cũng không hiểu được phong thủy mà Phượng Tố Thiên nói. Chẳng qua lúc chúng tôi đến bên cạnh Tần Tường thì thấy Tần Tường đang ấn mật khẩu, nhưng ẩn mấy lần mà không chính xác, cuối cùng sốt ruột khóc lên. Thử một hồi lâu, cậu nhóc quay lại nói với tôi và Phượng Tổ Thiên rằng ba mẹ cậu ấy đã đổi mật khẩu.

Nhà họ khóa cửa, chúng tôi cũng không vào được. Cho dù là tiên gia, xông vào nhà dân mà không được cho phép, nhà đang khóa cửa thì cũng sẽ gặp xui xẻo. Ngay khi chúng tôi đang suy nghĩ hay là lần sau quay lại thì một con chó lông vàng bỗng nhiên nhảy ra từ cửa sổ tầng một trong nhà Tần Tường, đó là một con chó Golden lớn tuổi có vẻ ngoan ngoãn, trông rất to, ít nhất to hơn giống chó Golden bình thường. Nếu tôi đoán không nhầm thì con chó lông vàng này chính là con chó mà Tần Tường nghi ngờ đã ăn thịt em gái.

Nghĩ tới chuyện con chó này ăn thịt người, trong lòng tôi vô cùng ghê tởm. Thấy con chó đó, vẻ mặt Tần Tường trở nên căm hận, bẻ một cành cây trong bồn hoa thò vào cửa sắt muốn đánh nó, nhưng thấy chúng tôi bị nhốt ngoài cửa không thể vào nhà, con chó bỗng rên ư ử đi vòng quanh trong sân, bắt đầu vạch móng chân dưới mặt đất như đang viết thứ gì đó. Tôi nhì chằm chằm thứ mà con chó vẽ trên sân, thầm nghĩ chẳng lẽ con chó này đang giở trò quỷ quái gì đó muốn hại chúng tôi?

Phượng Tố Thiên thấy khóa cổng thì mất kiên nhẫn, nói: “Đi thôi đi thôi, mấy ngày nữa lại đến đây. Lần sau chúng ta đừng nhận đơn của học sinh nữa, thật không đáng tin."

Bây giờ cũng không vào được, tôi cũng muốn nói với Tần Tường hay là hôm sau chúng tôi quay lại? Đang định xoay người rời đi thì Liễu Long Đình trên cổ tay tôi bỗng trượt xuống, quấn lên cửa sắt nhìn con chó trong sân, sau đó dùng đuôi chỉ vào con số trên khóa điện tử, kêu tôi ấn. Tôi nửa tin nửa ngờ ấn số theo hướng dẫn của Liễu Long Đình, "cạch" một phát, cổng lại mở ra. Tần Tường kinh ngạc nhìn Liễu Long Đình, ánh mắt như tỏa sáng, hỏi tôi nuôi giống rắn gì mà lợi hại đến thế?

“Chị cũng không biết đây là giống rắn gì nữa. Chỉ mở khóa mà thôi, thực ra anh ấy còn nhiều cái lợi hại hơn." Tôi khoe khoang với Tần Tường. Nhưng Liễu Long Đình lại không phối hợp với tôi, khi tôi muốn túm anh ấy lại thì Liễu Long Đình lại rớt xuống đất, bò về phía con chó. Thấy chúng tôi đã vào, con chó cũng nhanh chóng nhảy vào nhà từ cửa sổ, sau đó mở cửa nhà cho chúng tôi.

Từ khi gặp chúng tôi, nó vẫn rên ư ử như thể có oan ức gì đó, vây quanh chúng tôi liên tục, dẫn chúng tôi đi lên lầu. Tần Tường nghi ngờ con chó này ăn thịt em gái nên làm hại cậu ấy bị người nhà đuổi đi nên vừa vào nhà thì lập tức cầm cây hút bụi đánh con chó, mắng nó là đồ hại người. Tần Tường cũng đã mười mấy tuổi, người cũng khỏe, đánh cho con chó kêu to mấy tiếng, giọng vừa già nua vừa bất lực, thoạt nhìn không hung ác như loại chó dám ăn thịt người.

"Em đừng đánh nó, chúng ta xem thử con chó này muốn dẫn chúng ta đi đâu đã." Tôi nói với Tần Tường.

Dù gì tôi cũng miễn giúp giúp đỡ nên Tần Tường không dám làm trái ý tôi, gật đầu, ném cây hút bụi xuống. Chúng tôi cùng con chó lên tầng ba, ban đầu Phượng Tổ Thiên còn khen phong thủy nhà này tốt, nhưng bây giờ vào nhà, càng lên cao thì anh ta nói với tôi rằng căn nhà này có sát khí rất mạnh, nó bị sát khí trấn áp, không chừng thứ ăn thịt người không phải là con chó, mà là một thứ khác.

Tôi cũng cảm thấy không thể là con chó kia được. Khi nó chạy lên gác mái, tôi thấy một thứ gì đó được che vải đỏ đặt ở trong cùng gác mái. Con chó đi loanh quanh bên dưới chỗ đặt thứ đó, nhe răng trợn mắt như muốn nhào lên. Thấy con chó muốn kéo tấm vải đỏ kia ra, Phượng Tố Thiên dứt khoát vươn tay hất tấm vải đỏ, chỉ thấy đó là một pho tượng vàng óng, là một nam một nữ, nam có đầu khỉ mình người, đang đè lên người của cô gái với tư thế rất tà dâm, thè lưỡi liếm lên ngực cô gái, hai tay đặt dưới mông cô gái.

Thấy pho tượng này, tôi nhanh chóng che mắt Tần Tường. Pho tượng ở tư thế này e rằng là cúng thứ dơ bẩn nào đó. Phượng Tố Thiên không hề cố kỵ, cầm pho tượng lên nhìn trước ngó sau, nói: "Thứ này làm bằng vàng ròng đấy, nếu lấy đi bán thì sẽ đáng giá lắm."

"Đây là thứ gì vậy? Sao còn có người cúng thứ này?" Tôi hỏi.

Phượng Tổ Thiên lắc đầu, nói loại pho tượng yêu ma quỷ quái hạ đẳng này thì sao anh ta biết nó là cái gì?

"Là Ngũ Thông Thần, thần tà dâm phương nam." Liễu Long Đình trả lời tôi.