Hoán Đổi Mười Hai

Chương 1



Mùi trà lan tỏa khắp phòng khách, chiếc sofa gỗ cứng khiến cô khó chịu mà nhích người, liếc nhìn xung quanh những người khác mờ mờ ảo ảo, rồi lại nén xuống ngay.

Ngồi uể oải nhìn tách trà trước mặt, khói bốc lên lãng đãng mơ màng, cô thầm thở dài.

Buổi sum họp gia đình nhà này chỉ im lặng uống trà thôi sao? Hứa Ni rất muốn lắc đầu, nhưng sợ bị ai đó trông thấy.

Cô chọn im lặng cầm tách trà lên, nhàm chán ngắm hoa văn trên bề mặt. Ồ! Nhìn kỹ một chút, hoa văn này vẽ tinh xảo thật đấy, không giống tách bình thường.

Nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt Hứa Ni, ông cụ đang uống trà mở miệng: “ Ồ, có vẻ cô gái nhỏ cháu khá am hiểu đấy!”

Hứa Ni vội đặt tách xuống, vẫy tay nói với ông cụ: “Cháu không rành lắm đâu ạ, chỉ cảm thấy vẽ đẹp thôi.”

“Cháu học ngành mỹ thuật à?” Ông cụ tò mò hỏi, Hứa Ni lúng túng lắc đầu: “Cháu chỉ thích vẽ vời thôi, học mỹ thuật quá đắt, cháu không đủ khả năng.”

Chẳng những không đủ khả năng học mỹ thuật, sắp tới cả học phổ thông cũng khó. Cô sắp trở thành con bé thất học rồi. Nghĩ đến đây, cô hơi tủi thân.

Vì sao em gái cô được đi học tiếp, còn cô phải làm việc không công trong cửa hàng của mẹ, trở thành nhân viên miễn phí chứ? Sao lại bất công như vậy? Mình cũng là con của mẹ mà?!

Hứa Ni nhìn hoa văn trên tách, nước mắt quay cuồng trong hốc, bất ngờ rơi xuống tách. Từ nhỏ cô rất giỏi che giấu cảm xúc, chỉ khóc một mình, hiếm khi có ai nhìn thấy.

Cô hoảng hốt, lắp bắp giải thích: “Mắt cháu bị vướng cái gì đó, cháu ra toilet xử lý một chút.” Cô đứng dậy, bước qua anh chàng ngồi bên cạnh, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng Hứa Ni không biết, anh chàng ngồi cạnh đang siết chặt tách trà, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp.

“Hội An à, hôm nay cháu tới để nói chuyện đính hôn phải không?!” Ông cụ cười híp mắt hỏi, Trần Hội An gật đầu, cúi người trả lời nghiêm túc: “Dạ, cháu đã đính hôn với cô ấy rồi ạ. Cuối năm chúng cháu dự định tổ chức đám cưới.”

“Cháu nói chuyện này với ba chưa?” Nghe câu hỏi này, sắc mặt Trần Hội An u ám lại: “Ông nội à, đừng nhắc tới ông ấy nữa.”

Cô gái ngồi đối diện Trần Hội An ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi quay sang nói với ông cụ: “Ông nội à, mối quan hệ giữa Hội An và ba chúng cháu vẫn rất tệ. Nhưng thành thật mà nói, cháu cũng không đồng ý lắm việc nó cưới Hứa Ni.”

Trần Hội Tâm liếc nhìn về hướng nhà vệ sinh, thì thầm: “Không phải Hứa Ni không tốt, nhưng cháu không thấy con bé thích Hội An. Mặc dù cháu cũng không hiểu tại sao con bé lại đồng ý với lời cầu hôn của nó.”

“Cháu đương nhiên không thể hiểu được rồi! Bản thân cháu còn chưa từng yêu đương!” Ông cụ lắc đầu nói với Trần Hội Tâm, trong khi Trần Hội An cố nín cười.

“Nhưng, ông vừa thấy cô gái nhỏ kia khóc, chẳng lẽ cháu ép con bé kết hôn à?!” Ông cụ nghĩ đến tính cố chấp của Trần Hội An, không khỏi lo lắng.

Lúc này sắc mặt Trần Hội An đã đen xì, Trần Hội Tâm thì bụm miệng cười sặc sụa: “Đúng rồi đấy! Có khi Hội An đe dọa ép người ta kết hôn đấy! Hồi nhỏ con nhà người ta còn không dám chơi với chúng cháu nữa cơ!”

Hứa Ni đang nấp trong nhà vệ sinh hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện ở phòng khách. Cô rơi vào trạng thái trống rỗng, lạc lõng kéo dài khoảng một phút, khiến cô nhận ra một tình huống nghiêm trọng.

Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Những người trong phòng khách là ai? Đầu óc cô ong ong, cô mở vòi nước rửa mặt để tỉnh táo hơn.

Khi ngẩng đầu lên nhìn vào gương, cô nhận ra mỹ phẩm trên mặt đã lem luốt cả. Mình đã trang điểm à? Mình lấy đâu ra mỹ phẩm để trang điểm? Cô tự cười nhạo bản thân rồi tiếp tục rửa mặt, nhìn thấy chân dung chính mình trong gương vô cùng tiều tụy.

Đây không phải là gương mặt của một học sinh cấp ba mười bảy tuổi, gương mặt bụ bẫm đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một bộ dạng hoàn toàn thiếu đi sức sống.

Điện thoại trong túi rung lên vài cái, cô lấy ra xem ngày tháng trên màn hình, là năm 2021.

Cô nhìn lại gương, đó là bản thân mình ở tuổi hai mươi chín. Cô vẫn nghĩ khi lớn lên mình sẽ trở nên xinh đẹp hơn, không ngờ lại càng thêm xám xịt, tầm thường.

Cô thở dài, sững sờ nhìn điện thoại. Đột nhiên nhảy từ mười bảy tuổi lên hai mươi chín tuổi, ký ức mười hai năm của cô trống rỗng. Mồ hôi lạnh chảy dài trên má, cô vô thức lau đi.

“Hứa Ni, em ổn chứ?” Trần Hội Tâm gõ cửa hỏi, Hứa Ni ép mình phải bình tĩnh, mở cửa ra vẻ thản nhiên: “Em không sao.”

“Em tẩy trang à?” Trần Hội Tâm sốc đến mức không hiểu nổi, thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, lại lo lắng hơn.

“Dạ... vâng...” Hứa Ni ấp úng trả lời, lướt qua Trần Hội Tâm mà đi vào phòng khách.

Bước chân cô đột ngột dừng lại khi thấy hai người đang ngồi trong phòng. Đây là ai nữa?!

Đôi mắt Hứa Ni quay cuồng, bản thân chỉ mười bảy tuổi non nớt, không giỏi giả vờ, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối. Trần Hội An thấy khuôn mặt lúng túng của cô, hơi ngạc nhiên gọi: “Em có sao không?”

Chắc chắn là mơ rồi! Hứa Ni tự an ủi, ổn định tâm trạng, định mở miệng nói gì đó thì một bóng đen lao vào từ ngoài cửa.

“Tôi không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý chuyện này!” Trước mặt Hứa Ni hiện ra một bức tường, một người đàn ông béo phì chắn trước mặt cô, hét lên.

Hứa Ni liếc nhìn cánh cửa mở toang, lướt mắt qua mọi người đang cãi nhau trong phòng khách, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa. Khi chạy xuống cầu thang, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình phía sau, khiến cô càng chạy nhanh hơn.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cầu thang, ánh nắng ập vào trước mặt khiến cô cảm nhận được sự thật. Đây không phải mơ, mà là thế giới thực.

Cô không biết mình đang ở đâu, cô mù quáng chạy lang thang trên đường, hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào.

Khi tỉnh táo trở lại, cô ngồi xuống bên cạnh đài phun nước, mặt nước phản chiếu khuôn mặt hoảng loạn của cô. Làm sao đột nhiên mình lại biến thành người sắp ba mươi tuổi, trong khi chưa tận hưởng trọn vẹn mười hai năm thanh xuân thế này?

Điện thoại liên tục rung lên, cuộc gọi từ Trần Hội An và Trần Hội Tâm không ngừng chuyển đổi qua lại. Cô không biết cách sử dụng chiếc điện thoại thông minh này, thậm chí cũng không biết cách tắt nó.

Sau cơn mưa cuộc gọi, điện thoại cuối cùng cũng im bặt. Hứa Ni cố gắng mở khóa màn hình nhưng nó bật lên yêu cầu nhập mật khẩu. Cô thử vài lần trong nửa tiếng đồng hồ, sau đó thì bị khóa.

Thời gian trôi chậm chạp trở lại, cô ngồi tại chỗ, nhìn những đứa trẻ chơi ván trượt ở quảng trường rộng lớn, người bán hàng đẩy xe qua lại, các ông bà cụ nhảy múa gần đó, mấy cặp tình nhân tay trong tay đi ngang qua. Thỉnh thoảng vài chú cún tò mò tiến lại gần cô, rồi nhanh chóng bị chủ kéo đi.

Cơn đói không thể chịu đựng được làm bụng cô réo lên từng hồi, cô lục túi mãi nhưng chỉ có một chiếc điện thoại và một cái chìa khóa.

Cô thở dài, liếm môi nhìn mọi người mua đồ trong quán nhỏ. Lạ nhỉ? Họ đều dùng điện thoại chụp ảnh rồi cô nghe tiếng phụ nữ phát ra từ một cái máy phía trước quầy thu tiền, thông báo con số đã nhận.

Điện thoại có thể dùng để trả tiền à? Khi một cô gái trẻ mua xong đồ ngồi xuống cạnh cô, cô tò mò hỏi: “Xin hỏi bây giờ có thể dùng điện thoại chụp ảnh để trả tiền sao ạ?”

Cô gái trẻ nhìn cô chằm chằm một lúc: “Sao lại không? Cô còn trẻ mà không biết cách thanh toán bằng di động à?”

Hứa Ni thở dài: “Tôi không rành lắm, vừa mới có được cái điện thoại này.” Cô gái kia không hỏi thêm, kiên nhẫn nói: “Mở khóa đi! Tôi chỉ cô cách dùng.”

“Nhưng tôi không biết mật khẩu là gì?” Hứa Ni mỉm cười ngây thơ. Cô gái đứng bật dậy, cảnh giác nhìn cô: “Cô là kẻ trộm à?”

“Không! Không phải!” Hứa Ni vội vàng phủ nhận, vẫy tay đứng dậy. Nhưng cô gái rõ ràng không tin, cô ta quay người bỏ đi ngay.

Điện thoại rung lên, cô nhìn qua và thấy cảnh báo pin yếu. Tại mình quá cẩu thả, chạy đến nơi này, còn ngoan cố không nghe điện thoại.

Mặc dù những người đó rất kỳ lạ, nhưng bây giờ cô đã hai mươi chín tuổi rồi, không thể bị lừa được chứ?! Lo điện thoại hết pin sẽ tắt ngang, trong người lại không có một xu nào, cô chỉ biết cầu mong bọn họ sẽ gọi lại.

Có lẽ lời cầu nguyện có tác dụng, cuộc điện thoại của Trần Hội An lại reo lên. Cô không chút do dự, vuốt sang phải trên màn hình để nhận cuộc gọi: “Cứu tôi với! Tôi không có tiền, không biết chạy đến đâu nữa, điện thoại cũng sắp hết pin!”

Tuôn ra một tràn hoàn cảnh khó xử của mình, có vẻ ngu ngốc đến mức cô rất muốn tự đấm vào đầu. Giọng nói bên kia lại rất dịu dàng: “Gần em có toà nhà hay kiến trúc gì không?”

“Có một quảng trường có đài phun nước,” cô lại nhìn thấy bảng quảng cáo khổng lồ bên kia đài: “Còn có một màn hình điện tử lớn, có hình một nam diễn viên, tên là...”

Cô mở to mắt nhìn rồi trả lời: “Tên gì ấy nhỉ... Ôi không đọc được chữ ký đó... “ Câu nói vừa dứt thì điện thoại tắt ngang, Hứa Ni buông tay xuống, chăm chú nhìn bảng quảng cáo nhưng không thể đọc được cái tên viết trên đó.