Hoán Đổi Số Mệnh

Chương 2



3.

Sau khi tan học, thầy chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng. “Trình Lạc, gần đây trong học tập gặp khó khăn gì hay sao?”

Tôi vội vã lắc đầu: “Không có thưa thầy.”

“Nhưng kỳ thi tháng trước của em, đã rớt khỏi hạng 100 rồi.”

Đối phương lạnh lùng liếc nhìn tôi, giọng điệu nghiêm khắc: “Nếu như thành tích của em tiếp tục đi xuống, đợi đến khi kết thúc học kỳ này, ban giám hiệu chắc chắn sẽ huỷ bỏ việc miễn học phí của em.”

“Em xin lỗi thầy.”

“Nếu điều kiện trong nhà đã kém, thì nên quý trọng cơ hội học tập.”

“Em xin lỗi”

Tôi cúi đầu ngang đến ngực, lời xin lỗi nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi

liên tục khuyên răn một hồi lâu, thầy chủ nhiệm xoa xoa lông mày: “ Được rồi, về nhà đi”

Tôi cuối đầu xin lỗi thầy một lần nữa, sau đó mới xoay người lê bước chân ra ngoài.

“ Đợi đã”

Vừa mới bước chưa được vài bước, thầy lại vội vàng gọi tôi dừng lại: “Thưa thầy có việc gì ạ?”

“Không có gì.”

Đối phương muốn nói lại thôi.

Tôi biết, thầy nhất định là đã nhìn thấy rồi.

Nhìn thấy mớ hỗ độn sau váy tôi, nhưng cũng giống như mấy lần trước, vẫn như cũ chọn cách xem nhẹ......

Cũng chẳng làm được gì khi.., bạn nữ bắt nạt tôi, nhà cô ta vừa tặng trường một thư viện.

Ra khỏi văn phòng, tôi cởi áo khoác và buộc quanh eo.

Bây giờ đã tan học rồi, học sinh căn bản đã về hết, tôi đeo chiếc cặp chứa những quyển sách nặng trĩu, men theo cầu thang, loạng choạng lên sân thượng.

Trên đỉnh đầu, bầu trời u ám, còn có từng đợt mưa phùn.

Tôi lặng lẽ leo ra phía ngoài nơi cao nhất của toà nhà, đứng đó rất lâu.

Lại lặng lẽ leo xuống.

Chính vào lúc tôi chuẩn bị leo xuống, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng.

“Nhảy đi”

“Cậu tại sao lại không nhảy? Hại chân tôi tê cứng rồi.”

“ Nhát gan.”

4.

Xoay người lại nhìn, cách đó không xa bên cạnh đóng vật liệu xây dựng, một người con trai mặc áo sơ mi trắng đang đứng.

Mưa phùn làm ướt hai vai của anh ta, không biết đã đứng bao lâu rồi.

Đối phương rất đẹp, thuộc kiểu nam nhân ba trăm sáu mươi độ không góc chết, cho dù ánh đèn ban đêm hắc vào vầng trán của anh ta, cũng có thể nhìn ra xương cốt nhẹ nhàng như trúc, da thịt mềm như ngọc.

Cũng thật khéo, lại là vị hôn phu của La Ngọc Đình, cũng là nam thần của trường chúng tôi, Nhan Tự.

Không hổ là nam thần, anh ta liếc mắt khinh bỉ cũng rất đẹp,, giống một số loại hình nghệ thuật. “ Vẫn chưa đi?”

Tôi lau mặt: “ Tôi có lời muốn hỏi cậu.”

“..........”

“Ngày đó ngay cổng trường, tại sao cậu lại nhìn tôi cười?”

Nhan Tự ở trường học rất được hoan nghênh, bởi vì gia đình có bối cảnh, đối với mọi người rất ôn hoà, tất cả mọi người đều rất say mê anh ta, sùng bái anh ta, thân thiết với anh ta.

Mà tôi từ nhỏ rất ghét kiểu người như vậy, người hai mặt.

Quả nhiên, anh ta lập tức cười, tràn đầy ác ý: “Làm sao, thích tôi sao?”

“Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước.”

“À, ngày hôm đó..”

Anh ta ngẩng đầu, nhìn về hướng những ngôi sao mờ ảo, dường như đang nghiêm túc nhớ lại: “Bởi vì cậu rất xấu, trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy nữ sinh nào xấu như vậy, nhịn không được liền cười thôi.”

Tôi gật gật đầu.

Ngày hôm đó quả thật rất lạnh, tôi không còn cách nào khác đành mặc chiếc áo khoác đỏ mà mẹ tôi đã vứt đi, nó đã lỗi thời lại không vừa người, mặc lên giống như một thùng thư di động lớn. Vì thế anh ta mới cười tôi, chỉ bởi vì tôi trông rất buồn cười.

Nghi hoặc của tôi đã được giải đáp, tôi liền xoay người rời đi, đằng sau truyền đến một câu thắc mắc: “Đợi đã, cậu liền đi như vậy sao?”

“ Không thì sao?”

“Tôi nói tôi là bởi vì nhìn thấy cậu đáng thương mới cười, cậu liền phản ứng như vậy?”

Nhìn nam sinh trong mắt đều là giễu cợt trước mặt, tôi không thể không nhớ đến những tin đồn về anh ta.

Nhan Tự trình độ văn hoá ở mức trung bình, nhưng thành tích nghệ thuật rất cao, theo lời Lạc Ngọc Đình tự mình khoe khoang, anh ta phần lớn thời gian đều không ở trên lớp học mà cùng với một nghệ sĩ piano nào đó tập luyện piano.

Ba mẹ anh ta đối với anh ta rất nghiêm khắc, thậm chí có khi cần phải luyện tập hơn 12 tiếng một ngày.

Lúc này, gió đêm thổi bay mái tóc đen của anh ta ra phía sau, để lộ vầng trán nhẵn nhụi, tôi tinh ý phát hiện trên đường chân tóc của đối phương có một vết xẹo rất rõ rộng khoảng một tấc.

Trên đầu tôi cũng từng bị thương, vì vậy tôi vừa nhìn liền nhận ra ngay, và tôi cũng lười giải thích.

“Thương xót chính bản thân mình đi, ngốc.”