Hoán Đổi Thân Xác, Hoán Đổi Cuộc Đời

Chương 7



31.

"Ngọc Nương, hôm nay trong triều, Hoàng thượng có ý nhường chức Thừa tướng của ta cho Tân Trạng nguyên. Chẳng qua số hắn ta tốt, vớ được công chúa thôi chứ làm gì có năng lực đảm nhận vị trí Thừa tướng."

Sau một hồi triền miên say sứa, Từ Tử An ôm lấy thiếp thất xinh đẹp đã lâu không gặp của mình kể lể. Hắn ta vuốt ve đôi mắt hồ ly của nàng ta đầy mong đợi, hy vọng nàng ta sẽ nói gì đó để an ủi hắn ta, nhưng nàng ta chả hiểu hắn nói gì.

Ánh mắt hắn ta lóe lên, hắn ta thất vọng đẩy thiếp thất trong tay ra, mặc quần áo rồi đi tới vườn hoa.

"Tướng gia, gần đây cáo trong núi cực kỳ, chúng thuộc hạ không tìm thấy con cáo trắng nào cả."

"Lui xuống đi." Từ Tử An không kiên nhẫn xua tay.

Trong đêm đen, đột nhiên một đạo tuyết trắng xẹt qua trước mắt hắn ta. Hắn ta ngạc nhiên, vui mừng chạy theo hướng chiếc bóng trắng tuyết chạy đi, cuối cùng dừng lại bên ngoài một ngôi nhà.

"Tiểu Bạch? Là ngươi sao?"

Âm thanh hắn ta run lên vì sung sướng, ta nhảy lên bàn, vung cái đuôi lớn rồi biến thành hình người dưới ánh trăng.

Có lẽ là do linh hồn của ta nhập vào nên lần đầu tiên hóa thành hình người nửa nắm trước, thứ ta nhìn thấy trong gương đồng là một khuôn mặt tương tự thân xá.c người phàm của cua, nhưng đẹp hơn gấp vạn lần.

32.

Dưới ánh trăng dịu dàng sáng ngời, ta bắt chéo chân khiến chiếc chuông bạc ở mắt cá chân kêu leng keng. Ta mặc một thân bạch y, nụ cười yêu kiều nhìn mê người hơn các tiên tử trên cung trăng, Từ Tử An ngây người trước vẻ đẹp này.

"Đã lâu không gặp."

Nghe được giọng nói quen thuộc, cuối cùng Từ Tử An cũng bình tĩnh lại, không dám tin chỉ vào mặt ta, run giọng hỏi: “Âm Âm?”

"Nàng là Âm Âm ư! Âm Âm, ta đã tìm nàng rất lâu. Nàng đã đi đâu vậy? Trong phủ có người giả mạo nàng, lát nữa ta sẽ đuổi ả ta ra khỏi phủ, chúng ta quay lại ở với nhau được không?"

Ôi thâm tình quá nhỉ, nhưng tiếc rằng tất cả đều là giả tạo.

Dáng vẻ đạo đức giả của hắn ta khiến ta buồn nôn, ta cười lạnh, trực tiếp vạch rõ tâm tư của hắn ta: "Từ Tử An, thật ra ngươi đã biết Tiểu Bạch là Hồ yêu từ lâu rồi đúng chứ."

“Đừng vội phủ nhận.”

Ta liếc nhẹ hắn ta một cái, khiến thân thể định tiến lên của hắn đứng yên.

Không thể không nói, cảm giác có yêu thuật thật tuyệt vời, mấy tên nam nhân thối tha này không thể động đến ta.

Sau hòn non bộ, một mảnh y phục màu xanh nhạt bay nhẹ trong gió, ta hài lòng mỉm cười, nhân vật chính đều có mặt ở đây rồi. Vậy bắt đầu tiết mục thôi.

33.

“Thông minh như ngươi chắc chắn đã sớm biết con cáo trắng đó không phải là một con cáo bình thường, ngươi cũng biết nó yêu ngươi, sẵn sàng dùng phép thuật hại người vì ngươi.

Vị trí Thừa tướng ngươi ngồi không vững vì ngươi không giống những người khác trong triều đình, không có gia thế hùng hậu, cũng không có chính thê có thể giúp ngươi trên con đường làm quan.

Hai đối thủ trong triều của ngươi đang chuẩn bị hợp tác để kéo ngươi xuống khỏi vị trí Thừa tướng, ngươi lo lắng nên cố tình nhắc đến họ trước mặt con cáo trắng. Ngày hôm sau họ lập tức thiệt mạng, không ai tra ra được gì từ ngươi.

Con cáo trắng hữu dụng với ngươi, cho dù biết ta có thể bị nó dùng yêu thuật hãm hại, ngươi cũng không muốn vì ta mà đuổi nó đi. Ai bảo ta không hữu dụng với ngươi, nhỉ?"

“Nó không chỉ có thể giúp ngươi diệt trừ đối thủ mà còn biến thành mỹ nhân trong mộng, triền miên với ngươi, điều này cực kỳ thỏa mãn dục vọng nam nhân của ngươi. Sau này, nếu không có áp lực từ Thái hậu và Hoàng thượng, công thêm việc ngươi nhận thấy yêu lực của con cáo trắng đó đang nhanh chóng suy giảm, ta e là ngươi sẽ không đến cầu xin ta trở về phủ đâu.”

Mỗi câu ta vạch trần, sắc mặt Từ Tử An càng tái nhợt, chỉ cần người sáng suốt nhìn một cái là có thể nhận ra hắn đang chột dạ.

34

"Âm Âm, sao nàng lại nghĩ như vậy? Từ đầu đến cuối, người ta yêu nhất chính là nàng! Ta không cần hồ ly hay thỏ gì cả, ta chỉ cần nàng thôi."

Nếu là trước kia, có lẽ ta sẽ ngu ngốc tin lời ngon tiếng ngọt của hắn ta, nhưng bây giờ ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của hắn ta thì sao ta có thể rơi vào bẫy của hắn ta lần nữa?

Từ Tử An phát hiện ta có yêu lực, nhìn sẽ hữu dụng hơn "Cố Âm Âm" trong phủ nên muốn lợi dụng ta.

Nam nhân chó chếc này mà yêu ai, hắn ta chỉ yêu bản thân mà thôi.

Nghe Từ Tử An nói yêu ta, Tiểu Bạch không muốn trốn nữa, ả chạy ra khỏi hòn non bộ, nắm lấy cổ áo Từ Tử An chất vấn:

"Từ Tử An! Chàng nói chàng yêu nàng ta! Vậy còn ta thì sao? Chàng đặt ta ở đâu? Ta sẵn sàng từ bỏ thân phận công chúa Hồ tộc vì chàng, trở thành một con người bình thường bầu bạn bên cạnh chàng mà chàng quay đầu liền nói không thương ta nữa, sao chàng có thể nói thế chứ. "

Ả ngã ngồi trên đất, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Ả mơ hồ nhớ tới người thiếp thất của Từ Tử An, người phụ nữ có dáng vẻ gần giống ả trong mộng.

Từ Tử An đang tìm kiếm ả, tìm kiếm con cáo trắng ban đầu có thể giúp hắn ta hại người. Mà ả đang ở ngay bên cạnh hắn ta, thế nhưng hắn ta không nhận ra ả.

35.

Bây giờ chuyện đã xảy ra, cuối cùng Từ Tử An cũng hiểu được, ta và Tiểu Bạch đã hoán đổi thân phận, con cáo trắng mà hắn ta khốn khổ tìm kiếm đang ở ngay bên cạnh hắn ta.

"Tiểu Bạch, ta..."

Hắn ta nhìn thấy Tiểu Bạch gần như sắp ngất đi vì khóc, rồi nhìn ta như thể đang quyết định chọn ai.

Thằng chó chếc, đừng nói bây giờ hắn ta vẫn nghĩ bản thân có quyền lựa chọn nhé? Ai cho hắn ta sự tự tin đó vậy?

"Âm Âm, ta chưa bao giờ thích nàng ta, ta thật lòng với nàng có trời đất chứng giám. Chỉ cần nàng trở về, vị trí Thừa tướng phu nhân vẫn là của nàng, không ai có thể chia cắt chúng ta."

Giữa một người là nữ nhân bình thường đã mất đi yêu lực với một người là nữ nhân có nhan sắc lẫn yêu lực, Từ Tử An thông minh nên biết bây giờ phải bày tỏ tình cảm với ai, nhưng tại sao ta lại phải chấp nhận chứ?

"Ta hối hận rồi, ta không muốn ở cùng hắn ta nữa, ta muốn trở về Hồ tộc, ta muốn trở lại làm Công chúa Hồ tộc!"

Sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của thằng chó đó, Tiểu Bạch không muốn ở bên cạnh hắn một giât nà nữa. Ả cố gắng đứng dậy, lao về phía ta trong đình: “Ta muốn hoán đổi lại thân xác với ngươi!”

Ầm một tiếng, con cáo trắng bị một cỗ yêu lực vô hình ném về phía hòn non bộ, ả ta ngã xuống, miệng phun ra một ngụm máu.

Thạch Thục lạnh lùng đứng chắn trước mặt ta, thu hồi bàn tay làm phép.