Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 127: Thiên Đạo Yêu Cơ (1)




Mắt thấy Thiên Đạo Tu La đã hiện thân, lửa giận trong lòng Phương Hạo Vân không khỏi bốc lên ngùn ngụt.

" Quỷ Thủ, tôi biết anh đang trốn ở gần đây, xuất hiện đi, nếu không những cảnh sát vô tội này sẽ phải chết..."

Hạo Thiên cười vang, nói:

"Ông bạn cũ, sau khi tôi biết anh đã rời khỏi tổ chức, hy vọng duy nhất trong lòng tôi là muốn đối chiến với anh một trận thật công bằng, tôi muốn đánh bại anh, tôi muốn để cho anh biết, tôi mới là chiến sĩ mạnh nhất."

Trương Bưu thấy kẻ chủ mưu đã hiện thân, vội vàng hét lớn một tiếng hỏi:

"Anh chính là hung thủ giết người? Tôi nhất định sẽ bắt anh về quy án, để cho pháp luật và thẩm phán nhân dân phán quyết anh."

"Đồ sâu bọ đáng thương, mày đang nói chuyện với tao đó hả?"

Hạo Thiên khinh thường cười châm biếm:

"Nếu như mà tao muốn ấy, thì không cần tới một phút đồng hồ, tao có thể giết chết hết bọn mày, cần quái gì phải để ý đến mày là ai..."

" Quỷ Thủ, tôi biết anh đang ở đây, nếu không phải do anh nói, tôi nghĩ lũ cảnh sát ngu xuẩn này sẽ không thể chuẩn bị sẵn sàng như vậy... Tôi biết, anh là một người rất lương thiện, nhất định là do anh đã nhắc nhở bọn chúng rằng thi thể sẽ biến bệnh, cho nên bọn chúng mới có chuẩn bị trước. Được rồi, tôi rất tán thưởng nhân phẩm của anh, xuất hiện ra đi, hôm nay là một ngày không tồi chút nào, tôi hy vọng có thể được phân cao thấp với anh. Anh không cần phải lo lắng, tôi cũng đã đồng ý với Nguyệt Như rồi, cho dù anh có thất bại thì tôi cũng sẽ không giết anh."

"Tôi lặp lại lần cuối cùng, nếu không muốn bọn họ phải chết, anh xuất hiện ngay đi..."

Trong đôi mắt của Hạo Thiên không ngừng lóe ra sát khí.

Nhóm người Trương Bưu càng nghe càng thấy hồ đồ, không biết là hắn đang nói bậy bạ cái gì đó.

Nhưng Phương Hạo Vân nghe thì lại hiểu rất rõ ràng, Thiên Đạo Tu La Hạo Thiên tới là vì mình, gã giết người, rồi sau đó còn sử dụng cà độc dược, là để bức cho mình phải hiện thân.

Sau khi hiểu được ngọn nguồn của sự tình, trong lòng Phương Hạo Vân cũng đã tràn ngập sát khí. Từ khi còn ở tổ chức, Hạo Thiên đã luôn cố ý cạnh tranh với hắn, có điều do còn ngại những quy củ do đầu lĩnh định ra, cho nên không dám đồng môn chém giết lẫn nhau. Không nghĩ tới, mình đã thoát ra khỏi tổ chức rồi, gã này vẫn còn không cam lòng như vậy.

Mày đã không để cho tao được yên, tao đây cũng sẽ không khách khí với mày. Phương Hạo Vân đã nổi sát tâm, chuẩn bị triệu hồi Thiên phạt, giết chết Hạo Thiên ngay tại chỗ.

"Đủ rồi, trò hề của anh nên dừng ở đây thôi."

Đúng lúc này, từ giữa không trung có một bóng người bay tới, chỉ thấy cô giơ tay chém xuống, trong chớp mắt đã tiêu diệt sạch sẽ tám tang thi kia.

Nhóm người Trương Bưu xem mà thấy ngây người, những người này rốt cuộc là ai? Bọn họ đến tột cùng là nắm giữ sức mạnh cường đại đến thế nào?

Người vừa đến là một cô gái, mặc một bộ đồ đen bó sát, dáng người ma quỷ hiện ra những đường cong lả lướt, chỉ có điều cô đang đeo mặt nạ, cho nên không thể nhìn ra được khuôn mặt của cô.

"Sếp, người âm thầm nhắc nhở chúng ta liệu có phải là cô ta hay không?"

Tiểu Lý thấp giọng hỏi hỏi nhỏ.

" Không phải, người báo tin là đàn ông. Tuy rằng người đó đã cố gắng thay đổi giọng nói, nhưng mà tôi biết hắn khẳng định là đàn ông."

Trương Bưu thấp giọng ý bảo mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, sức mạnh của hai người ở trước mặt này, tuyệt đối không phải là những người như bọn họ có thể đối phó, đành ngồi yên xem biến cố vậy. Theo tình huống hiện trường mà xét, dường như cô gái đến sau là đứng về phía bọn họ.

"Em tới đây làm gì?"

Hạo Thiên khó chịu nhìn cô gái đó, hầm hừ nói:

"Tôi không hy vọng em tới nhúng tay vào chuyện này."

Cô gái cười lạnh một tiếng, nói:

"Bức Quỷ Thủ xuất hiện, vậy thì anh chết chắc rồi. Tôi đến là vì tốt cho anh thôi. Mau rời khỏi chỗ này, nếu không, tôi sẽ báo hành vi của anh lên cấp trên, đến lúc đó anh sẽ bị trừng phạt."

"Em... Thôi bỏ đi, tôi nghe em vậy."

Có Nguyệt Như ở đây, gã biết rằng gã sẽ không thể thực hiện được mục đích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

" Quỷ Thủ, anh là một kẻ hèn nhát, tôi khinh bỉ anh."

Nói xong, Hạo Thiên liền xoay người biến mất vào trong đêm tối.

"Cô là ai, vì sao lại giúp chúng tôi?"

Sau khi Hạo Thiên rời đi rồi, Trương Bưu lớn gan hỏi cô gái đó một câu.

"Không quan trọng tôi là người như thế nào, tóm lại, những gì nhìn thấy, nghe thấy tối hôm nay, các anh đều phải quên đi, nếu không, các anh sẽ gặp phải phiền toái đấy."

Cô gái thản nhiên nói:

"Dẫn tôi đi, tôi sẽ cứu cho người của các anh tỉnh lại."

Cứu người quan trọng hơn, Trương Bưu cũng không hỏi han nhiều nữa, vội vàng mang theo cô gái tới chỗ bốn cảnh sát đặc nhiệm để cứu cho họ tỉnh lại.

"Tôi phải đi rồi, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu!"

Trước khi đi, cô gái nghiêm túc dặn dò một tiếng.

"Có thể hỏi thêm một câu được không? Là cô đã âm thầm nhắc nhở chúng tôi phải không?"

Tiểu Lý đột nhiên hỏi.

"Không phải!"

Cô gái lạnh giọng nói:

"Quá mức tò mò cũng không phải là chuyện tốt."

Tiểu Lý có hơi không cam lòng, vốn còn muốn hỏi thêm gì đó nữa, nhưng lại bị Trương Bưu ngăn lại:

"Im miệng, lập tức cắt bỏ đi những đoạn phim ghi hình."

"Vâng, đội trưởng, em biết rồi."

Tiểu Lý vội vàng chạy ra.

"Cho dù cô là ai, chuyện hôm nay tôi vẫn phải cám ơn cô."

Trương Bưu thấp giọng hỏi nhỏ:

"Hẳn là do Quỷ Thủ âm thầm gọi điện thoại nhắc nhở chúng tôi phải không?"

" Gặp lại sau!"

Cô gái cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà thân hình thoáng nhảy lên, chỉ vài bước nhảy đã ra khỏi trường bắn, biến mất vào bên trong màn đêm.

Nhìn theo bóng dáng của cô gái, nhớ tới chuyện vừa xảy ra, Trương Bưu vẫn cảm thấy tim đập thình thịch. Xem ra trên thế giới này, những chuyện mà hắn không biết còn rất nhiều, rất là nhiều...

" Nguyệt Như, cám ơn em!"

Phương Hạo Vân trong lòng âm thầm cảm kích cô gái đã kịp thời xuất hiện, tránh cho hắn khỏi bị bại lộ. Tuy rằng với sự sắc bén của Thiên phạt, hắn có thể giết chết được Thiên Đạo Tu La, có điều sau đó thể nào cũng sẽ bị tổ chức Thiên Đạo đuổi giết và trả thù vô cùng tận. Tuy rằng, thân phận của hắn sau khi hoán kiểm trọng sanh là vô cùng bí ẩn, chỉ có Nguyệt Như và dì Bạch biết, nhưng mà với thủ đoạn của tổ chức, nếu muốn tập trung vào để điều tra ra cho bằng được, thì cũng không phải là không có khả năng.

"Giờ giải quyết lũ này ra sao?"

Nhìn những mảnh thi thể nằm tứ tung trên mặt đất, Tiểu Lý cảm thấy buồn nôn, có cảm giác như muốn nôn mửa tại trận.

Trương Bưu khẽ nhíu mày, quay đầu nói với Bạch Vân Kiệt:

"Cậu Bạch, có biện pháp nào khâu lại những mảnh thi thể đó không?"

Bạch Vân Kiệt dùng ánh mắt chuyên môn nhìn kỹ một hồi rồi nói:

"Không thành vấn đề, đao pháp của vị nữ hiệp kia rất nhanh, rất dứt khoát, tôi nghĩ rằng tôi có thể khâu chúng lại với nhau."