Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 756: Ác ma hiện thế (2)




"Súc sinh, tao muốn thanh lý môn hộ..." Mộc Nguyệt Dung quát lạnh một tiếng, chớp mắt liền phi thân lên, trong tay cũng rút ra một thanh kiếm không biết từ lúc nào luôn.

"Hạo Vân, theo em thấy, bà già này có mấy phần thắng?" Long Hi Phượng thản nhiên hỏi.

"Khó mà nói!"

Phương Hạo Vân nói : "Tu vi của Mộc Nguyệt Dung hầu như đã sắp đột phá Nhâm Đốc hai mạch rồi, còn công phu của Nam Cung Kiếm tuy rằng tầm thường, nhưng được Sí Thiên Sứ gì đó phụ trợ, làm tiềm lực trong cơ thể được kích phát ra ... Bây giờ thắng bại khó mà nói trước ... "

Khi bọn họ đang nói chuyện, thì Mộc Nguyệt Dung và Nam Cung Kiếm đã giao chiêu năm hiệp rồi, theo tình huống hiện trường cho thấy, bọn họ dường như là ngang sức với nhau, khó lòng phân biệt được cao thấp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nhưng Phương Hạo Vân đã nhìn ra, chuyện Mộc Nguyệt Dung bại đã là tất nhiên rồi, dù sao thì bà ta đã lớn tuổi, dù muốn cố gắng nhưng vẫn thiếu may mắn.

"Hạo Vân, em có tính diễn thật tốt màn anh hùng cứu mỹ nhân không?" Long Hi Phượng cười mờ ám.

"Bốp!"

Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ một phát vào mông của Long Hi Phượng, nói : "Chị Phượng, xem ra tư tưởng của chị không có tà ác bình thường ... Em nhìn lầm chị rồi ..."

"Có ý gì?" Long Hi Phượng hỏi.

"Cho đến bây giờ em cũng chưa từng nói rằng em muốn lên giường với Mộc Nguyệt Dung ...." Phương Hạo Vân nói : "Có lẽ trong mắt người khác Mộc Nguyệt Dung là một nữ cường nhân, nhưng trong mắt em, bà ta chỉ là một người đàn bà đáng thương thô. Tuy rằng Phương Hạo Vân em không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu tuyệt đối ..."

"Hạo Vân, em không thấy đáng tiếc sao?" Long Hi Phượng nhíu mày nói :"Có người nói, bạo lực và tình là hai tuyệt chiêu để chinh phục đàn bà ... Đối với một người đàn bà như Mộc Nguyệt Dung, bạo lực khẳng định là không được rồi, chỉ có thể đột phá ở cửa còn lại. Chị là đàn bà, nên chị cũng hiểu đàn bà nhất. Đàn bà mà không có tình thì chính là đau khổ cỡ nào ... Cơ thể của bà ta đã hơn chục năm không ai đụng vào, giống như một xử nữ vậy, chỉ cần em đi làm, nhất định là có thể!"

'Không cần nói nữa!"

Phương Hạo Vân nói : "Phương Hạo Vân em làm việc từ trước đến giờ luôn có nguyên tắc ... Quyền quyết định vận mệnh của Mộc Nguyệt Dung nằm trên người bà ta... Em không bắt buộc bà ta làm cái gì cả..."

"Hạo Vân, xem ra chị thật sự đã nhìn lầm em rồi!"

Long Hi Phượng liếc nhìn hắn nói : "Lần đầu tiên chị thấy em là người tốt đó!"

"Chị lại sai rồi!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Em không phải người tốt .... Nhưng em làm việc không thẹn với lương tâm..."

Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện lần hai, thì trận chiến của Mộc Nguyệt Dung và Nam Cung Kiếm đã đến hồi căng thẳng, gương mắt lên nhìn, Phương Hạo Vân phát hiện ra trên mặt của Mộc Nguyệt Dung đã hiện vẻ mệt mỏi.

Hiển nhiên là đã bắt đầu đuối sức rồi.

Nam Cung Kiếm cười lạnh một tiếng, quát lớn : "Đi chết đi!"

Vừa dứt lời, ma đao trong tay hắn liền chém ngang qua, đao khí màu đỏ của máu lao đến, giống như muốn cắn xé Mộc Nguyệt Dung vậy.

"Không tốt!"

Phương Hạo Vân thầm kêu một tiếng, thân hình nhoáng lên, nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Mộc Nguyệt Dung.

Chỉ tiếc là hắn đã chậm một bước, đao khí của Nam Cung Kiếm đã chém bị thương cánh tay phải của Mộc Nguyệt Dung, miệng vết thương lập tức phun ra máu, màu máu đen thui.

Ngay lập tức, cánh tay phải của bà ta liền biến thành màu đen, hơn nữa cái màu đen ấy còn nhanh chóng lan tràn ra, cùng lúc đó, miệng vết thương của Mộc Nguyệt Dung đã bắt đầu phát ra mùi tanh hôi.

"Ha ha..."

Nam Cung Kiếm cười điên cuồng : "Đây là Lục Huyết ma đao.. Trong đao phong có độc bệnh, một khi bị dính, cho dù là đại la kiêm tiên cũng không sống được quá mười phút... Bà già chết tiệt, hôm nay toii6 muốn báo thù cho mẹ ruột của tôi ..."

"Hừ!'

Phương Hạo Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng, đi qua đỡ Mộc Nguyệt Dung dậy, nói : "Lão phu nhân, đừng lo, tôi sẽ không để bà chết đâu..."

"Không biết sống chết, độc bệnh ấy có thể lây truyền, mày thật sự không sợ chết sao?" Nam Cung Kiếm gào lên : "Cũng tốt, mày chết rồi, đỡ tốn công tao ra tay..."

Long Hi Phượng vội vàng chạy lại, nói : "Hạo Vân, cẩn thận!"

"Không sao!"

Phương Hạo Vân dường như không quan tâm đến vấn đề này.

"Cậu tránh ra ... Hạo Vân, cậu không cần lo cho tôi, tôi không cần người khác thương hại ... Tiểu Phượng, hứa với mẹ, giúp mẹ bảo vệ Nam Cung thế gia ..."

Nói đến đây, Mộc Nguyệt Dung nhìn sang Phương Hạo Vân, nói : "Sau này hai người sinh đứa nhỏ, cho đứa con thừa kế họ Nam Cung, coi như là lời cầu xin trước khi chết của bà già này ..."

Lời này vừa nói ra, Long Hi Phượng bỗng cảm thấy khó chịu.

Cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy Mộc Nguyệt Dung sắp chết trong lòng của Long Hi Phượng có đủ loại cảm xúc, cẩn thận nhớ lại, mấy năm nay Mộc Nguyệt Dung đối với mình thật ra cũng không tồi ...