Hoạn Sủng

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Suối Qua Khe Núi

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an các vị nương nương.” Bùi Hồi Quang bước vào và nói lời thỉnh an, chỉ có điều sống lưng ngay cả cong cũng chưa từng cong xuống một tấc nào.

Nhưng có ai dám bảo y không quy củ đây?

Trước mặt Hoàng đế, Thái hậu y đều không cần phải thi lễ, cho dù là thuở y chưa lên chức Chưởng ấn thì khi gặp mặt Tiên đế cũng có quyền như thế.

“Hoàng thượng xót thương Hoàng hậu nương nương hôm nay tế tổ mệt nhọc, chư vị nương nương về sớm đi thôi.”

Hiền quý phi đứng dậy đầu tiên, nói: “Thế hóa ra chúng ta không đúng, quên mất hôm nay người vất vả, lại còn ở đây quấy rầy.”

“Quả thực không nên quấy nhiễu giờ nghỉ của nương nương.” Đoan quý phi tiếp lời.

Các phi tử khác cũng đều đứng dậy, lần lượt cáo từ.

Bùi Hồi Quang thoáng nhìn Lệ phi.

Lệ phi sửng sốt, bước chân tiện đà ngừng lại, không đi. Nàng ấy không rõ ra sao nhưng cũng chẳng hỏi, chỉ yên tĩnh đứng ở một bên chờ đợi.

Thẩm Hồi rất muốn lảng tránh ánh nhìn của Bùi Hồi Quang.

Lòng nàng hiểu rõ do đâu Bùi Hồi Quang đến, cũng loáng thoáng nhận ra trưa nay bên ngoài cung Bùi Hồi Quang biết rõ chuyện nàng nghe thấy.

… Nàng có thể cố vờ như giữa trưa chẳng nghe gì không?

“Cung tỳ hầu hạ trong cung của nương nương tuy đông nhưng lại không có người nhiều tuổi. Lưu ma ma từng chỉ bảo vài vị nương nương, nhà ta cho rằng cực kỳ thích hợp để giữ lại trong Vĩnh Phượng cung hầu hạ nương nương.” Bùi Hồi Quang hơi tạm dừng, “Cũng có thể cùng nương nương bàn luận đôi chút về môn học.”

Đây là nhét người đến bên cạnh nàng.

Rất nhanh thôi Lưu ma ma đã vào. Trên người bà mặc bào tử* dày rộng, gương mặt chữ điền, rất nhiều ma ma trong cung mang vẻ ngoài này, túm một phát được cả bó to, không nhìn ra có gì đặc biệt.

*Bào tử (mình không biết tên tiếng Việt của nó là gì):



“Lão nô thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế.”

Giọng nói cũng bình bình thường thường.

“Nhọc lòng Chưởng ấn.” Thẩm Hồi nói dối lòng.

“Bệ hạ thích ca múa, chắc hẳn nương nương cũng mong mặt rồng mừng vui. Lệ phi nương nương có tài nhảy múa, được Bệ hạ nhiều lần khen ngợi hết lời. Nhà ta bèn tự chủ trương, mời Lệ phi nương nương dạy Hoàng hậu nương nương điệu “Phù kinh lạc hà” mà ngài ấy tự sáng tác.”

Giọng điệu Bùi Hồi Quang lạnh nhạt. Khi y nói chuyện luôn như vậy, cực ít để người khác nghe ra tâm tình. Tiếng nói của y cũng không the thé như hoạn quan nội cung, ngược lại là một tông giọng khác, thấp và trầm mang theo hơi lạnh.

Lòng Lệ phi hơi ngạc nhiên.

“Phù kinh lạc hà” đấy đúng thật do nàng tự sáng tác.

Ấy là khi nàng còn ở Uyên Ương lầu, đêm hôm đấy là đêm khai bao của nàng, những tên dàn ông muốn mua đêm đầu của nàng ngồi vây quanh dưới sân khấu, nàng đã nhảy điệu “Phù kinh lạc hà” kia. Điệu múa này vốn không mang tên ấy mà được gọi là “Hoa khai”. Người đàn ông mua đêm đầu của nàng đã đặt cho nó một cái tên thanh nhã như thế.

Kỳ thực đó chính là một khúc múa cùng loại với múa thoát y kích tình.

Dạy Hoàng hậu nương nương tôn quý múa kích tình?

Chuyện này…

Mặc dù Lệ phi thầm kinh ngạc nhưng nàng ấy là người thông minh, trên mặt không hề biểu hiện gì, cười đáp: “Lệ nương ngu dại, không đảm đương nổi từ “dạy” này, có thể giảng giải đôi câu cho Hoàng hậu nương nương đã là được nể mặt vô cùng!”

“Chưởng ấn suy nghĩ thật chu đáo.” Thẩm Hồi tiếp tục nghiêm trang đáp lời trái lòng. Hiển nhiên hiện tại nàng còn chưa biết đấy là loại múa gì.

Thẩm Hồi gặp phải chuyện không giải quyết được thì luôn thích đẩy đến hôm sau, được ngày nào hay ngày ấy. Tỉ như bây giờ, mặc kệ là quy củ gì hay điệu múa gì đều để sau hãy bàn, hiện tại nàng chỉ muốn Bùi Hồi Quang rời đi nhanh lên.

—— Y ở đây, trong phòng rét căm căm.

Lạnh.

Bùi Hồi Quang thản nhiên ung dung nhìn Thẩm Hồi ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt lạnh nhạt đen như mực phảng phất liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Hoàng hậu.

Nhưng lại lười vạch trần.

Sau khi Bùi Hồi Quang và Lệ phi đi, Thẩm Hồi cũng cho Lưu ma ma đi nghỉ ngơi. Học gì đó múa gì đó mai rồi nói sau.

Nàng xoa eo, vội bước nhanh vào trong điện, chạy một mạch lên giường, đá giày rồi dùng chăn quấn quanh mình thật chặt thật chặt.

Trầm Nguyệt nhìn bóng lưng mềm mại của Thẩm Hồi bỗng ngẩn ngơ, dường như còn đang ở Giang Nam, tiểu như nhà mình vẫn là tiểu cô nương được tất cả mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng rốt cuộc bây giờ đã khác ngày xưa.

“Trầm Nguyệt!” Thẩm Hồi nghiêng đầu kêu nàng, “Tĩnh quý phi kia thật quái lạ, trước kia ta từng gặp nàng ta sao?”

Trầm Nguyệt thở dài, trong lòng sầu não không biết khi nào tiểu thư mới có thể thật sự trưởng thành. Nàng lại gần chỉnh ngay ngắn giày của Thẩm Hồi.

“Sen xanh cạnh đường núi, mượn cớ buổi chơi thuyền, nương nương hoàn toàn không nhớ ạ?”

Thẩm Hồi nghĩ kỹ lại trong chốc lát, đã nhớ ra.

Ấy là chuyện năm ngoái tại Giang Nam.

Biểu ca dẫn nàng băng quá con đường núi thật dài để hái ngó sen ăn. Nàng ngồi trên con thuyền nhỏ khẽ lắc lư, ngắm lá sen đang đón lấy sắc xanh vô tận của bầu trời. Gió mát phất qua, vạn vật bừng sức sống.

Giang Nguyệt Liên và biểu ca đứng trên đường núi nói chuyện, gió mát thổi lời nói của bọn họ truyền đứt quãng tới tai nàng.

“… Lần tuyển tú này phụ thân dự định đưa ta vào cung. Chàng thật sự không có lời muốn nói với ta?”

“Sao chàng có thể nhẫn tâm như thế?”

“Nguyệt Liên luôn cho rằng hai ta là thanh mai trúc mã, hóa ra chỉ mình ta tình nguyện?”

“Tiêu Mục, chỉ cần một câu của chàng. Đường đi, chính ta tranh! Một câu thôi… dù cho chàng nói chỉ có nửa phần thích ta, dù là lừa dối ta, cho ta một lý do để giành lấy…”

Thẩm Hồi ngây thơ nghe những lời thổ lộ tình yêu kia, nghe ra nỗi đau đứt ruột đứt gan của Giang Nguyệt Liên.

“Cảm tạ tình cảm của Giang cô nương, chỉ là ta đã có người trong lòng.” Tiêu Mục đáp.

Giang Nguyệt Liên truy hỏi.

Lá sen lượn quanh đưa câu trả lời của Tiêu Mục đến.

“Tam cô nương Thẩm gia.” Tiêu Mục tạm dừng, nghiêm túc trịnh trọng đọc tên của nàng, “Thẩm Hồi.”

Giang Nguyệt Liên khóc lóc rời đi, chặt đứt toàn bộ mộng tưởng, mang lên vai trách nhiệm với gia tộc, nhập cung.

Thuyền nhỏ nhẹ lay, sóng nước xao động. Khuôn mặt của Thẩm Hồi lộ ra khỏi cửa gỗ, nàng chống cằm, cười đến đôi mắt cong cong, con ngươi trong trẻo chứa đựng vì sao rực rỡ.

“Biểu ca, huynh lại đem muội ra làm lý do!”

Tiêu Mục dịu dàng nhìn nàng, chỉ cười không đáp.

Khoảng thời gian huynh trưởng chết trận, Thẩm Hồi khóc đến mức bệnh cũ tái phát, thiếu chút nữa không kiên trì nổi. Tiêu Mục trông coi bên giường của nàng, đỏ mắt nói: “A Hồi, khóc cái gì? Hai ca ca của muội không còn ở đây, chẳng phải còn có ta sao?”

Thế là Thẩm Hồi thật lòng xem hắn như ca ca ruột thịt.

Thuở nhỏ Thẩm Hồi gầy yếu, trước mười tuổi chưa từng ra khỏi phòng của mình, mãi cho đến khi hơn mười tuổi nàng mới xem như “đứng vững được”. Cả nhà nâng niu nàng trong lòng bàn tay để yêu thương, bảo vệ nàng rất tốt, đồng thời nuôi dưỡng nàng trở nên ngây thơ non nớt. Huống nữa khi đó vốn đang tuổi đậu khấu*, chẳng tường chuyện gió trăng.

*Đậu khấu: chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi (nguồn: hvdic).

Mặc dù lúc ấy không hiểu nhưng sau này cũng đã nhận ra.

Thánh chỉ được đưa tới Giang Nam, nàng đứng dưới hiên nhà, ngây thơ mà nghe ngoại tổ mẫu khóc than oán hận, cũng nghe tiếng tranh chấp của Tiêu Mục cùng cô trượng* của nàng.

*Cô trượng: chồng của cô (dượng).

Khi còn bé nàng khó chịu do đau ốm nên thường khóc nhè, biểu ca chê cười nàng, nói bản thân hắn vĩnh viễn sẽ không khóc.

Thẩm Hồi chỉ thấy qua Tiêu Mục khóc một lần.

Hắn khóc dữ dội như thế, ngồi dưới đất suy sụp hỏi nàng: “A Hồi, ta phải làm sao?”

Làm sao đây?

Thẩm Hồi không biết. Lòng nàng cũng khó chịu và sợ hãi. Nhưng nàng chỉ có thể chầm chậm cong khóe miệng, nở một nụ cười khiến người khác an tâm.

Giống như lúc nhỏ khi người trong nhà lo lắng cho sức khỏe của nàng, mỗi lần nàng đau đớn vô cùng, vì không để người nhà buồn lòng nàng đều cười như vậy. Chỉ cần nàng cười thì người thân mới có thể cười.

Từ Giang Nam đến kinh đô, ngàn dặm xa xôi chính Tiêu Mục tiễn nàng.

Từ bé nàng đã thích gặp Tiêu Mục bởi biểu ca luôn mỉm cười nhìn nàng, mà hắn cười đẹp thế kia, xung quanh cũng theo đó ấm áp lên.

Nhưng dọc theo con đường này Tiêu Mục lại không cười.

Một ngày trước khi Thẩm Hồi nhập cung, mắt Tiêu Mục đỏ ngầu nói với nàng: “A Hồi, muội chờ ta.”

Nhưng nàng không đáp.

“Tiểu thư của em ơi, nhanh rửa mặt xong rồi hẵng leo lên giường ạ.” Thập Tinh bước vào, giận trách.

Thẩm Hồi chớp mắt, thu lại mạch suy nghĩ, chậm rãi cong môi với Thập Tinh, mềm mại làm nũng: “Nằm một lát thôi mà, sau đấy đi rửa mặt ngay!”

Sao nàng có thể trả lời đây?

Đã từng có người nói thế với nhị tỷ, nhị tỷ đồng ý, đợi.

Đợi đến lúc chết.

Qua đời ngay tại Vĩnh Phượng cung, trên chiếc giường trong đại điện này.

Không thể đồng ý.

Thẩm Hồi hiểu rõ, lần này dù nàng có đổ bệnh ngã xuống cũng không có ai đủ khả năng cứu nàng.

Không ôm hy vọng sẽ không thất vọng.

Hại mình không nói, lại còn hại người.



Hôm sau.

Bùi Hồi Quang vừa vào Nguyên Long điện thì Hoàng đế đã than phiền với y.

“Bình Nam Vương muốn tạo phản! Muốn cướp ngai vàng của trẫm! Loại phản tặc đó chẳng phải nên ngũ mã phanh thây sao? Đám lão thần kia lại kêu trẫm nể tình huynh đệ xử lý nhân từ? Buồn cười!”

Hoàng đế tức giận đến mức đi tới đi lui trong điện, thỉnh thoảng tiện tay đập ném vài món đồ.

Bùi Hồi Quang lạnh nhạt nhìn.

Hoàng đế triệu Bùi Hồi Quang đến cũng không phải vì chuyện này, hắn kìm cơn giận xuống rồi qua hỏi Bùi Hồi Quang: “Rốt cuộc đến khi nào mới nghiên cứu ra thuốc trường sinh?”

Bùi Hồi Quang nhíu mày, thoáng hiện mấy phần khó xử, nói: “Thiếu một vị thuốc dẫn, nhưng thuốc dẫn quái dị, lại chưa chắc thật sự có hiệu quả. Vì lẽ đó nên cần tìm cách khác…”

“Thuốc dẫn gì?” Ánh mắt của Hoàng đế sáng lên, ngắt lời y.

“Máu thịt bột xương của người chung dòng tộc.” Giọng điệu Bùi Hồi Quang từ tốn nói ra từng chữ.

Hoàng đế hơi sửng sốt, một lúc sau ra quyết định: “Bình Nam Vương tự xưng trung quân trọng nghĩa, đây chẳng phải đang cho hắn cơ hội tốt nhất để tỏ lòng trung thành à?”

Khóe môi Bùi Hồi Quang không khỏi cười nhạt mang theo ý cười nhạo, y khen: “Bệ hạ anh minh.”

Cung nhân hầu hạ trong điện cụp mắt kính cẩn nghe theo, lòng đầy bi ai.

Bình Nam Vương và Hoàng đế từ một mẹ sinh ra.



Lúc Bùi Hồi Quang ra khỏi Nguyên Long điện trời đã chập tối, tuyết mịn đã rơi.

Vương Lai bung dù cho y, bị y từ chối.

Y cũng không cần xe ngựa mà đi bộ trở về.

Cung nhân trên đường trông thấy Bùi Hồi Quang đều không dám thở mạnh, hoặc tránh đi thật xa, hoặc cung kính quỳ xuống đất thi lễ.

Vương Lai theo sau Bùi Hồi Quang nhìn bóng lưng cô độc của y, có chút mờ mịt.

Thái giám trong cung có hai dạng.

Một loại bởi phạm tội, bất đắc dĩ chịu cung hình*.

*Cung hình: thiến.

Một loại do gia cảnh khốn cùng, bán con vào cung để đổi chút thóc gạo sống qua ngày.

Chưởng ấn thì sao?

Vương Lai không biết.

Không một ai biết.

Người hận Bùi Hồi Quang rất đông, người bợ đỡ nịnh hót Bùi Hồi Quang càng đông. Những người này đều ra sức nghe ngóng lai lịch của y, hoặc để biết người biết ta, hoặc vì làm y hài lòng.

Nhưng ai cũng không thăm dò được quá khứ của Bùi Hồi Quang.

Bùi Hồi Quang tựa như chưa từng có quá khứ.

Rất nhiều tiểu thái giám tìm cung nữ làm đối thực, các công công có vài phần địa vị thì đặt mua phủ đệ ngoài cung, thậm chí cưới vợ nuôi con. Dựa vào quyền thế hiện tại của Bùi Hồi Quang, y càng nên như thế. Hoàng đế đã từng tặng một nữ quan xuất chúng cho y.

Nhưng y từ chối.

Y không có phủ đệ ngoài cung. Chưa từng cưới vợ, không có người thân, càng không bạn bè.

Trước đây đến cả con trai* y cũng không có, chẳng qua tục nhận cha nuôi trong cung quá nặng nề, đám tiểu thái giám dẻo miệng xông tới gọi cha nuôi. Y cũng chẳng biểu lộ bao nhiêu vui thích. Nếu gặp thời điểm không vui, tiểu thái giám kêu bậy nói không chừng sẽ nạp mạng. Mấy năm nay cũng không còn ai nhào tới nhận cha nữa.

*Riêng con trai (nuôi) của nam chính mình sẽ dùng “con trai” thay vì “nhi tử” để phù hợp với “cha” (khác với phụ thân) trong “cha nuôi”.

Vương Lai nghĩ rằng mình căn bản không hiểu được suy nghĩ của Chưởng ấn.

Nếu bảo y không yêu quyền thế, ai tin được? Pháp luật kỷ cương của triều đình đều bị y đùa bỡn.

Nhưng Bùi Hồi Quang lại trông như thế đấy, không ham muốn, chẳng mong cầu.

Sắp hết năm, bốn phía có cung nhân đang khắc tượng băng.

Vương Lai cảm thấy Chưởng ấn dường như giống với tượng băng kia —— không chút độ ấm cũng chẳng có trái tim.

Nhanh thôi hắn đã lắc đầu.

Không không không, nếu đủ ánh nắng tượng băng sẽ tan ra và hóa thành một vũng nước.

Chưởng ấn thì không.



Lưu ma ma bẩm báo đúng sự thật: “Hoàng hậu nương nương không chịu học.”

“Lệ phi nương nương nhảy một lần, Hoàng hậu nương nương lấy cớ thân thể không thoải mái, ngay cả y phục để múa cũng không thay. Buổi học của lão nô chỉ nói trong nửa khắc* cũng thoái thác bảo đau đầu. Hoàng hậu nương nương được nuông chiều trong nhà cao cửa rộng, tuổi lại còn nhỏ chưa trải sự đời, dễ xấu hổ.”

*1 khắc = 15 phút.

Xấu hổ?

Bùi Hồi Quang đi một mạch vào trong điện, liếc thấy dáng vẻ cố gượng nhìn y của tiểu Hoàng hậu.

Y quyết không có kiên nhẫn với việc nhỏ thế này, nói thẳng: “Bệ hạ chỉ cho nương nương mười lăm ngày.”

Thẩm Hồi lại dùng “Trì hoãn đại pháp”: “Hôm nay bản cung không thoải mái, ngày mai hẵng học. Không còn sớm nữa, bản cung muốn tắm gội nghỉ ngơi.”

Bùi Hồi Quang gật đầu: “Nhà ta hầu hạ nương nương tắm gội.”