Hoàng Cưới

Chương 62: Khiến người đố kỵ



Edit by Hạ Vi Lam

Chương 62:

Thành thân hai tháng, Chu Kỳ liền đem quyển tàng thư kia xem hết, đồng thời cùng Từ Nhu Gia học tập một nửa nội dung trong đó, còn lại một nửa, hoặc bởi vì địa điểm không ổn, không phù hợp với Chu Kỳ thuở nhỏ tiếp nhận lễ nghĩa liêm sỉ giáo dưỡng, hoặc độ khó quá lớn Từ Nhu Gia kiên quyết không đồng ý, tạm thời bị Chu Kỳ đặt ở sâu trong óc.

Thân thể đầy đủ thân mật, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng gần, lại thêm hai năm kia cùng ở Thuần Vương phủ, tình cảm biểu huynh muội, ngắn ngủi hai tháng, Từ Nhu Gia đã có thể không có chút nào gánh nặng trong lòng gọi Chu Kỳ bưng trà đổ nước cho nàng.

Ngày hôm đó Chu Kỳ từ Hộ bộ trở về, đến hậu viện, ngoài ý muốn phát hiện Từ Nhu Gia đang nhìn một bản thảo sách dược. Chu Kỳ kỳ quái hỏi: "Làm sao đột nhiên đọc sách dược rồi?"

Từ Nhu Gia thần sắc như thường mà nói: "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tùy tiện nhìn thôi, giết thời gian."

Chu Kỳ liền rõ. Từ Nhu Gia thấy hắn không có hoài nghi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hai ngày trước nàng tiến cung, nghe ngoại tổ mẫu nhắc đến Hoài Vương phi gần nhất không dễ chịu, lúc nào cũng có thể sẽ sinh non, Từ Nhu Gia liền nghĩ tới đời trước. Nếu như hết thảy đều như thế, cái thai này của Hoài Vương phi xác thực sẽ sinh non, nhưng về sau sinh hạ một cái tiểu Hoàng tôn năm cân, đặt tên Huyên Ca.

Huyên Ca mặc dù là sinh non, nhưng đằng sau có vợ chồng Hoài Vương, nhũ mẫu chiếu cố tốt, tiểu gia hỏa bảy tháng liền có thể bốn phía bò qua bò lại, hoạt bát đáng yêu, chẳng những Hoài Vương đem hắn xem như bảo bối trong lòng bàn tay, cữu cữu cũng rất thương yêu đứa cháu này.

Ngay tại lúc Huyên Ca tuổi tròn trước đó, tiểu gia hỏa không biết từ chỗ nào lại nhiễm bệnh sốt rét, bệnh phát rất gấp, không đợi thái y nghiên cứu ra thích hợp trị liệu trẻ nhỏ thuốc, Huyên Ca liền chết yểu. Hoài Vương phi một đêm già nua thêm mười tuổi, Hoài Vương rất ít gặp lại đặt chân đến viện tử của Hoài Vương phi, bắt đầu sủng Trắc phi Tạ Triêu Vân, cũng chính là muội muội ruột của Tạ Tấn.

Từ Nhu Gia cảm thấy, nếu như nàng có thể cứu Huyên Ca, đợi tương lai cữu cữu đem hoàng vị truyền cho Chu Kỳ, Hoài Vương nhìn vợ chồng bọn họ đối với hắn có thể sẽ nể ởn cứu con trai, có lẽ sẽ không lại tuỳ tiện tạo phản. Từ Nhu Gia đối với y lý, lý thuyết y học đọc lướt qua không sâu, nàng đương nhiên cũng không một mình nghiên cứu chế tạo phương thuốc, nhưng không lâu sau khi Huyên Ca chết, thái y rốt cục chế được đơn thuốc, Từ Nhu Gia may mắn ở bên ngoại tổ mẫu thấy qua được nội dung đơn thuốc, đồng thời ghi xuống.

Vì xúc tiến hai vị thân vương tình huynh đệ, Từ Nhu Gia chỉ có thể mặt dày mạo nhận một lần công lao, Bất quá, nàng sẽ nghĩ biện pháp để ngoại tổ mẫu đề bạt vị thái y chân chính có công kia. Cho nên, Từ Nhu Gia muốn trước quen thuộc tác dụng của các loại thảo dược, chí ít để ngoại nhân biết Trang vương phi hơi thông y lý, lý thuyết y học, miễn cho tương lai nàng đột nhiên dâng ra phương thuốc, khiến người ta hoài nghi.

Chu Kỳ nhìn biểu muội chuyên tâm nghiên cứu y thuật, lại cảm thấy biểu muội kỳ thật đang uyển chuyển phàn nàn hắn gần đây bận quá, không có bao nhiêu thời gian ở cạnh nàng. Bằng không, nàng làm sao lại nhàn đến không thú vị?

Vậy là, hắn liền thong thả, mỗi tháng cũng chỉ có ba ngày nghỉ mộc, nàng một người ở tại Vương phủ, nhất định sẽ rất tịch mịch. Như thế nào để làm cho nàng phong phú hơn đây?

Chu Kỳ mắt liếc bụng của thê tử, nếu như nàng có thai, Vương phủ chẳng mấy chốc sẽ náo nhiệt. Nhưng mà con cái là duyên phận, mạnh cầu không được. Đêm nay, Chu Kỳ dị thường ra sức. Bách tính cần mẫn làm việc nhà nông chưa hẳn mỗi năm đều được mùa, nhưng khai hoang rồi trồng trọt, chắc hẳn sẽ có thu hoạch tốt. Từ Nhu Gia chỉ có ngoan ngoãn thụ lấy.

"Ngày mai ta có việc, có thể sẽ muộn chút mới trở về, nàng nếu như đói bụng, không cần chờ ta." Xong chuyện, Chu Kỳ ôm nàng nói.

Từ Nhu Gia không có khí lực mở mắt, ừ qua loa một tiếng, đảo mắt liền ngủ. Hôm sau chạng vạng tối, Chu Kỳ trở về quả nhiên hơi trễ, trời đang chuẩn bị âm u người còn chưa thấy. Từ Nhu Gia không ăn trước, dù sao cũng không phải rất đói, liền một bên đọc sách một bên chờ hắn.

Một canh giờ sau, Chu Kỳ rốt cục trở về, Từ Nhu Gia quan sát hắn tỉ mỉ, phát hiện trên mặt vị Vương gia nhà mình lại cũng không mỏi mệt, mặt mày thanh lãnh tuấn tú lại như còn mơ hồ cất giấu một tia đắc chí vừa lòng.

Từ Nhu Gia nhịn không được hỏi: "Biểu ca có gì vui sao?"

Chu Kỳ hỏi lại: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Từ Nhu Gia nhìn chằm chằm hắn, cười nói: "Ta thấy chàng rất vui."

Chu Kỳ nghi ngờ hỏi: "Có sao?"

Từ Nhu Gia cũng không biết nên nói như thế nào. Chu Kỳ ho khan một cái, phân phó nha hoàn bên cạnh nói: "Bày cơm đi."

Từ Nhu Gia vẫn cảm thấy hắn là lạ. Đêm nay Chu Kỳ ngược lại là không có quá quấn nàng, ôn ôn nhu nhu, có loại nhai kỹ nuốt chậm nhàn hạ thoải mái. Ngủ sớm, ngày thứ hai Từ Nhu Gia tỉnh cũng sớm hơn, ăn xong điểm tâm, nàng chờ đợi trong phòng một lát, chuẩn bị đi du hồ.

Đời trước Từ Nhu Gia luôn cảm thấy thời gian chỉ có Tạ Tấn hầu ở bên người nàng mới có ý tứ, Tạ Tấn vừa ra khỏi cửa nàng liền buồn bực, sống lại một đời, Từ Nhu Gia mới phát hiện làm nữ tử, nhất định phải học được tìm cho mình việc vui, tựa như Lục thị, cữu cữu không có sủng nàng, Lục thị làm đủ loại đậu hũ một chút, trôi qua không phải cũng rất tốt?

Trang vương phủ có núi có nước, rất thích hợp giải sầu. Nhưng, Từ Nhu Gia còn chưa có đi ra ngoài, quản sự Vương phủ đột nhiên mời nàng đi tiền viện, nói là Vương gia mua ba con chó, muốn tặng cho Vương phi.

Chó?

Từ Nhu Gia bỗng nhiên biết vì sao tối hôm qua Chu Kỳ rất vui rồi, nguyên lai hắn tỉ mỉ vì nàng an bài một phần kinh hỉ. Chẳng lẽ hắn trở về muộn như vậy, chính là tự mình đi chọn chó rồi?

Chu Kỳ lạnh như vậy, sẽ chọn loại chó gì?

Từ Nhu Gia cực kỳ hiếu kì, lập tức dẫn Ngọc Băng Ngọc Hoàn đi tiền viện. Vừa mới tới hành lang, Từ Nhu Gia liền thấy trong viện nhiều thêm một người, trước mặt lão phụ nhân, ba con chó ngoan ngoãn ngồi, từ trái sang phải, theo thứ tự là một con màu lông tuyết trắng - Tuyết Khuyển, một con cái mông thấp thấp lại yêu kiều xoay đứng lên - chó Đào Tử hồ, cùng một con toàn thân màu vàng lông ngắn phảng phất cười – chó Na Uy. Ba loại chó này, Từ Nhu Gia đều từng gặp, tất cả đều là chó ngoại lai phiên bang tiến cống.

Từ Nhu Gia khi còn bé đã từng nuôi qua một con Tuyết Khuyển, cưng như bảo bối, về sau Tuyết Khuyển chết rồi, Từ Nhu Gia rất thương tâm, cũng không tiếp tục muốn nuôi chó. Nhưng Chu Kỳ một hơi đưa nàng ba con chó quý báu xinh đẹp nhất, Từ Nhu Gia lại cần tìm một chút việc vui để giết thời gian, nhìn thấy ba con chó, trong nháy mắt, Từ Nhu Gia liền quyết định nhận lấy phần lễ vật này. Lão phụ nhân chuyên môn nuôi ba con chó này, họ Tôn.

"Vương phi, nếu như ngài thích, đặt tên cho ba chúng nó đi." Tôn ma ma cung kính nói.

Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, hỏi nàng: "Bọn nó lúc đầu tên là gì?"

Đã nuôi lớn như vậy, lại đổi tên, ba con chó phải một lần nữa thuần thục tên mới.

Tôn ma ma có chút xấu hổ, cười ngây ngô nói:

"Đều là lão nô tùy tiện đặt lên, còn xin Vương phi chớ có chê cười, Tuyết Khuyển gọi là cục than, bởi vì nó luôn thích đem một thân lông trắng lăn đến bẩn thỉu. Hồ chó gọi Bé con, là tiểu mẫu cẩu đầu tiên, biết nũng nịu, chó Na Uy gọi bảy lượng, bởi vì nó vừa sinh ra tới thì nặng bảy lượng, đầu đặc biệt lớn."

Lúc Tôn ma ma giới thiệu, ánh mắt đặc biệt từ ái, giống như ba con chó chính là con của nàng. Cục than, Bé con, Bảy lượng, Từ Nhu Gia cảm thấy đến ba cái tên này cũng rất thú vị êm tai.

"Vậy liền tiếp tục gọi tên cũ đi." Nàng cười nói.

Một con chó đã rất hoạt bát, ba con chó tập hợp cùng một chỗ, con này bò lên bàn con kia như cái máy khoan tìm hiểu mọi nguồn còn có một con đuổi theo Từ Nhu Gia chạy, con mắt Từ Nhu Gia đều không đủ trông.

Hoàng hôn Chu Kỳ khi trở về, đi vào hậu viện, liền thấy Từ Nhu Gia ôm Bảy lượng ngồi ở trên dây đu, Ngọc Băng Ngọc Hoàn đang giúp nàng đẩy. Một người một chó lắc lư trên đó đến độ rất hài lòng.

"Biểu ca." Từ Nhu Gia ngửa đầu hướng hắn cười.

Chu Kỳ vừa muốn đi qua, chợt thấy Bảy lượng trong ngực Từ Nhu Gia cũng hướng hắn nhếch môi, giống như đang cười.

Chu Kỳ:...

Cái gì cũng không cần làm liền có thể ỷ lại trong ngực nàng hưởng thụ ôn hương mềm mại.

Hừ, được rồi, nếu đổi thành hắn, hắn cũng sẽ cười. Con chó này, sướng hơn hắn rồi.