Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hoá

Chương 54: Tân Nhất Lai



Nha môn Kinh Triệu Doãn đã dán một bảng cáo thị rất kỳ quái, nói là mấy ngày gần đây sẽ san núi xây thư viện ở thành Bắc, e rằng sẽ có tiếng động khác thường, xin dân chúng trong kinh thành không cần phải hoảng sợ. Có ai chưa từng thấy qua chuyện san núi xây nhà chứ? Cho dù có là tiếng động lớn hơn nữa, cũng không thể khiến mọi người hoảng sợ được, cho nên mọi người cũng không để ý đến bảng cáo thị này, còn thầm cười nhạo nha môn Kinh Triệu chuyện bé xé ra to.

Kết quả, sớm tinh mơ ngày hôm đó, khi tiền triều vẫn còn đang thượng triều, Chung Thượng Thư đang cãi nhau với người ta vì chuyện tiền bạc, tức giận đến mức nói chuyện nước miếng bay tung tóe, ông ta làm cho mấy vị đồng liêu muốn đòi bạc tức đến mức đỏ mặt tía tai, mắt thấy sẽ phải sắn tay áo đánh nhau, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng nổ “Đùng”, quả thực là đinh tai nhức óc, long trời lở đất.

Quần thần trong triều bị hù dọa không nhẹ, Chung Thượng Thư vẫn còn tốt, cũng chỉ bị lảo đảo trật chân mà thôi, vội vàng hấp tấp vịn vào cột trụ trong đại điện không dám cử động nữa, có một số quan viên nhát gan bàn chân như bôi dầu đã sớm chạy ra ngoài điện, còn có người bị dọa chân mềm nhũn ngồi phịch tại chỗ, kinh sợ lớn tiếng kêu cứu, “Địa long… Địa long xoay người…”

Đương nhiên, cũng có không ít người gan lớn lại trung thành, thấy tình hình không ổn lập tức vội vàng chạy lại bên cạnh Từ Canh, bổ nhào lên phía trước muốn kéo hắn đi, lại bị Từ Canh cười ngăn lại.

Tân thái phó cũng kinh ngạc cả kinh, mặc dù cảm thấy rất không bình thường, nhưng vẫn lớn tiếng hô lên gọi Từ Canh: “Thái tử Điện hạ mau chạy đi, địa long đang xoay người.” Vừa nói vừa xông lên, mới chạy được hai bước đã bị Tân Nhất Lai giữ chặt từ phía sau, dở khóc dở cười nói: “Không phải buổi sáng lúc đi con đã nói với ngài sao, hôm nay sẽ san núi. Đó là tiếng thuốc nổ phá núi, tiếng động có hơi dọa người.”

Bây giờ Tân thái phó mới nhớ ra lúc lâm triều có láng máng nghe thấy Tân Nhất Lai nói qua một câu, nói cái gì mà sau khi trời sáng lúc san núi sẽ có tiếng động rất lớn, bảo ông đừng sợ, nhưng mà má ơi có ai biết được tiếng động này lại lớn đến như vậy, thật sự là dọa chết người mà! Tân thái phó oán hận trừng mắt nhìn Tân Nhất Lai, “Nhìn chuyện tốt ngươi đã làm đi!”

Tân Nhất Lai xoa xoa mũi vô cùng oan uổng, “Không phải mấy ngày trước con đã sớm xin Kinh Triệu nha môn cảnh báo rồi sao, đâu có biết mọi người lại nhát gan như vậy.”

Tân lão gia tử không để ý tới ông ta, xoay người chạy hai ba bước tới trước mặt Từ Canh muốn biểu hiện một phen, ai ngờ Thái tử Điện hạ vẫn ngồi tại chỗ như thường, không hề bị tiếng động lớn vừa rồi hù dọa. Thật không hổ là quốc chi trữ quân, cho dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc khả năng bình tĩnh người bình thường không thể sánh được, cái nhìn của Tân thái phó với Từ Canh lại cao hơn vài phần.

Thấy Tân thái phó chạy tới, gương mặt Từ Canh cũng lộ vẻ tán thưởng, “Thái phó quả nhiên là trấn định.”

Tân lão gia tử vội vàng thỉnh tội, “Đều là do đứa con trai hỗn trướng kia của ta giở trò quỷ, có trời mới biết làm sao nó có thể tạo ra được tiếng động như vậy, làm Thái tử Điện hạ và các vị đồng liêu phải kinh hãi, thật là có lỗi.”

Từ Canh cười nói: ” Chuyện Tân thị lang san núi xây thư viện là do chính miệng phụ hoàng đồng ý, hơn nữa đã đặc biệt dán thông báo nhắc nhở, huống chi cũng chỉ tạo ra mấy tiếng động, phàm là người có tâm tư kín đáo cũng có thể nhìn ra đây không phải là động đất, mọi người tự mình dọa mình, nếu không cẩn thận bị thương, cũng chỉ có thể tự nhận là xúi quẩy, Tân thị lang có tội gì chứ?”

Vài vị võ tướng vừa xông lên cũng vội vàng phụ họa, “Đúng vậy, đã sớm nhắc nhở rồi nhưng bọn họ không thèm quan tâm, tự mình bị giật mình còn có thể trách ai được.” Một đám nhát như chuột yếu như sên, nếu bọn họ có một phần can đảm thôi cũng sẽ không bị dọa thành như vậy, đám võ tướng vui sướng khi người khác gặp họa nghĩ, nhìn mấy người bọn họ xem, không chỉ không hoảng sợ, mà còn lộ mặt ở trước mặt Thái tử Điện hạ, chuyện tốt như vậy nên làm thêm mấy lần mới phải.

Đám triều thần cũng không phải là kẻ ngốc, rất nhanh đã có người phát hiện ra điều bất thường, mặc dù tiếng động ở bên ngoài rất dọa người, nhưng trong phòng lại không có động tĩnh gì, mặt đất bằng phẳng, ngay cả màn trướng trong đại điện cũng không hề lay động…

Tiếng động ở bên ngoài vẫn chưa kết thúc, ngay sau đó lại là một loạt những tiếng nổ kinh thiên động địa khác, nhưng quần thần trong điện đã dần dần bình tĩnh lại, Chung Các lão nhìn phụ tử Tân gia thản nhiên đứng bên cạnh Từ Canh, trong lòng có một sự tức giận nói không nên lời, cuối cùng ông ta mới nhớ tới bảng cáo thị hai ngày trước, lập tức hiểu ra, quả nhiên những tiếng động này là do hai người bọn họ tạo ra!

Về phần các quan viên vội vàng hoảng hốt bỏ chạy lúc nãy, bây giờ trong lòng đang vô cùng hối hận, nhiều đồng liêu và cấp trên vẫn còn đang đứng trong đại điện, ngay cả những người vừa rồi sợ đến mức choáng váng xụi lơ cũng cứng rắn hơn bọn họ, nếu sợ đến choáng váng cùng lắm cũng chỉ bị gọi là nhát như chuột, nhưng bọn họ – – nếu Thái tử Điện hạ thật sự muốn tình toán, tội danh này cũng không nhẹ! Nhẹ thì bị nói là mất lễ nghi trước điện, nặng thì chính là sợ chết không để ý đến an nguy của thái tử, bị tước mũ quan là còn nhẹ.

Bình tĩnh mà nói, cho dù Thái tử Điện hạ lòng dạ rộng lớn không so đo với sai lầm của ngày hôm nay, nhưng các đồng liêu sẽ thấy thế nào, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên lôi ra giễu cợt.

Cho dù trong đầu mọi người nghĩ như thế nào, nhóm triều thần vẫn lục tục trở về điện, tìm vị trí của mình đứng ngay ngắn đàng hoàng. Từ Canh nói dăm ba câu giải thích một lần, mọi người mới biết đầu đuôi sự việc, trong ánh mắt nhìn về phía Tân Nhất Lai lập tức tràn đầy u oán. Đương nhiên, đối với đám võ tướng, bọn họ lại càng suy nghĩ nhiều hơn.

Cũng may mặc dù mọi người bị hù dọa không nhẹ, nhưng cũng không có ai bị thương, đương nhiên, cũng không loại trừ có vài người bị thương nhẹ nhưng lại cắn răng ngậm miệng không nói, dù sao chuyện như vậy nói ra vào lúc này cũng không vẻ vang gì. Một lát sau Hồng Gia Đế phái người tới hỏi thăm, sau lưng Nội thị còn dẫn theo hai vị thái y, nghe nói không có người nào bị thương, Nội thị có hơi bất ngờ, sau đó lại cười nói: “Thật sự là vô cùng may mắn, nô tài phải đi bẩm báo ngay với bệ hạ, để bệ hạ khỏi phải lo lắng.”

Dân chúng trong kinh thành cũng bị hù dọa không nhẹ, cũng may Tân Nhất Lai đã sớm dặn dò nha môn Kinh Triệu, trước đó đã có phòng bị, trên đường hơi có biến động sẽ lập tức có người lớn tiếng giải thích, cho nên tới buổi chiều cũng không có nhiều người bị thương lắm. Khi vừa có kết quả thống kê, tổng cộng cũng chỉ có hơn hai mươi người bị thương, đều là vết thương nhẹ, về cơ bản tất cả là do tự mình làm bản thân bị thương, trong đó có mấy người do nhất thời vội vã nên bị trẹo chân, còn có một số người do quá hoảng sợ nên đã nhảy từ lầu hai xuống đất bị ngã gãy chân…

Cũng không phải là không có người ngầm oán giận, nhưng đa số mọi người đều bị tiếng động ở thành Bắc hấp dẫn, ngay sau buổi trưa, có một nhóm lớn không sợ chết tổ chức thành đoàn ra khỏi thành đến tham quan công trường, lại có kẻ gan lớn không để ý đến ngăn cản muốn tới gần tường xem, bị giám công đuổi ra ngoài.

“Ngươi dám đuổi lão tử sao, lá gan không nhỏ nhỉ, có biết lão tử là ai không? Gọi quản sự của các ngươi ra đây.” Một tráng hán trung niên mặt toàn Râu Quai Nón bị giám công ngăn lại, tức giận tới mức giậm chân, gân cổ lên lớn tiếng gọi.

Giám công trẻ tuổi cũng không bị ông ta hù dọa, trên mặt vẫn giữ nụ cười, “Vị đại gia này, công trường có quy củ của công trường, nhất là chỗ này của chúng ta vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị mất mạng. Khi bắt đầu làm việc Thị lang đại nhân vẫn luôn dặn dò, trọng địa thi công, người không phận sự miễn vào, ngoại trừ công tượng và giám công, không ai được phép đi vào. Ngài muốn vào xem cũng được, nhưng phải có lệnh bài của Thị lang đại nhân.”

Đôi mắt của Râu Quai Nón ngang ngược, trong mắt lộ ra hung quang, “Nếu lão tử nhất định muốn xông vào thì sao?”

Vẻ mặt của giám công rất thờ ơ lạnh lụng, cười híp mắt nhìn ông ta ta, “Ngài có thể thử xem.” Mặc dù trên gương mặt của vị giám công trẻ tuổi vẫn còn nụ cười, nhưng trong ánh mắt sớm đã không còn chút vui vẻ nào, trong đôi mắt đầy vẻ lạnh lẽo, nháy mắt cả người toát ra sát khí, đó không phải là vẻ tàn nhẫn hung ác của bọn côn đồ tầm thường trên phố, mà giống như lưỡi dao sắc bén khát máu âm trầm và lạnh lẽo.

Đây đâu phải là một giám công bình thường, trên người một giám công bình thường sao có được khí chất của người đã từng nhuốm máu?

Lúc nãy vài thư sinh trẻ tuổi la hét muốn đi vào giờ im như thóc, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước. Râu Quai Nón bất ngờ “Ồ – -” một tiếng, nhìn chằm chằm quan sát vị giám công từ trên xuống dưới, còn rất trẻ, diện mạo nhã nhặn, thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, chỉ tiếc là không còn cánh tay trái, tay áo trống rỗng, nhưng dường như hắn ta không hề để tâm đến cánh tay của mình, khuôn mặt thờ ơ, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, giống như cây bạch dương ở biên cương tây bắc.

Râu Quai Nón cười ha hả nói: “Ô, nhìn không ra đó, từ chiến trường về sao, từng giết người chưa?”

Giám công trẻ tuổi mỉm cười gật đầu, “Từng giết vài người.”

“Vài người là bao nhiêu?”

Giám công nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Chừng mười mấy người.” Hắn ta dừng một lát, có hơi bất đắc dĩ nhăn nhăn mũi, “Cánh tay ta bị những kẻ khốn kiếp kia chém, hết cách nên đành phải trở về. Cũng không thể ở nhà mãi được, nên ta mới nhận công việc này.” Hắn ta cười híp mắt nhìn Râu Quai Nón một cái, “Ngài cũng là lính sao?”

Đều là quân nhân, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sát khí trên người đối phương, giám công không khỏi hơi khách khí với Râu Quai Nón.

Râu Quai Nón không trả lời hắn ta, lại hỏi: “Ngươi làm việc ở đây, một tháng được trả bao nhiêu bạc?” Ông ta cảm thấy bất bình thay cho tiểu tử này, có thể ở trên chiến trường giết hơn chục tên địch anh dũng như thế, theo lý đã sớm được đề bạt rồi, bây giờ lại lưu lạc tới mức làm giám công, thật sự là làm cho lòng người chua xót.

Dường như giám công trẻ tuổi đã nhìn ra Râu Quai Nón đang bất mãn, cười “phụt” một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Là do chính bản thân ta muốn quay về, nếu còn ở lại trên chiến trường há chẳng phải là đang cản trở người khác. Ở đây không tệ, cũng coi như là ta đang làm việc cho triều đình, Thị lang đại nhân nói, chờ đến khi xây xong Viện Khoa Học, sau này ta sẽ ở lại đây làm hộ vệ. Một tháng có thể có – -” hắn ta hạ thập giọng nói, tiến đến bên tai Râu Quai Nón nhẹ nhàng nói một con số, Râu Quai Nón lập tức trừng to mắt, hai mắt tỏa sáng bắt lấy giám công trẻ tuổi hỏi: “Chỗ các ngươi có còn cần người không?” Hắn ta còn một đám thuộc hạ chưa biết sắp xếp ở đâu đây!

Giám công dở khóc dở cười, “Ngài hỏi ta cũng vô dụng, ta cũng không phải là chủ ở đây. Hơn nữa, triều đình cũng không cấp nhiều bạc, chủ yếu là tiền trợ cấp, là do Thị lang đại nhân bỏ ra.”

“Thị lang nào vậy?” Vẻ mặt Râu Quai Nón tràn đầy căng thẳng hỏi, nói không chừng đó là người ông ta quen biết?

“Công bộ Hữu thị lang Tân đại nhân.”

“A?” Râu Quai Nón gãi gãi cái ót, “Chưa nghe nói bao giờ.” Rất nhiều năm rồi chưa quay về kinh, ông ta vô cùng xa lạ với kinh thành, tuy rằng trong quân đội cũng có công báo, nhưng mà ông ta chưa bao giờ nhìn đến, sao mà biết được đột nhiên xuất hiện một Tân thị lang là ai.

“Rốt cuộc Tân thị lang tên là gì?”

“Tục danh của đại nhân là Tân Nhất Lai.”

“Ha – -” Râu Quai Nón giống như xù lông đột nhiên nhảy dựng lên, vừa mừng vừa sợ, “Tân… Tân Nhất Lai? Tân Nhất Lai nhà Tân thái phó sao? Ngươi không nhầm chứ, con mọt sách đó đã làm tới chức Công bộ Thị lang rồi.”

Giám công trẻ tuổi không vui nhìn ông ta, “Ngài nói ai là con mọt sách đó?” Lúc nãy thái độ của hắn ta vẫn rất ôn hòa, khi Râu Quai Nón lớn tiếng la hét muốn xông vào hắn ta còn cười tủm tỉm nữa đó, vừa nghe thấy Râu Quai Nón coi thường Tân Nhất Lai thì lập tức biến sắc, Râu Quai Nón cảm thấy rất thú vị, cười hơ hớ nói: “Nhìn không ra là Tân ngốc tử còn rất được lòng người đó.”

Cuối cùng giám công nghe ra trong lời nói của ông ta có sự thân thiết, đoán rằng có lẽ vị này là cố nhân của Thị lang đại nhân, rốt cuộc sắc mặt mới hơi dịu đi. Râu Quai Nón lại cợt nhả liên tục quấy rầy, “Ta và Thị lang đại nhân của các ngươi là bằng hữu lớn lên từ nhỏ với nhau, quan hệ vô cùng tốt, nếu không thì, ngươi cho ta vào xem một lát, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không đi lung tung, Tân Nhất Lai cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái…” Ông ta còn chưa nói xong đã bị giám công trẻ tuổi đẩy ra ngoài.

“Thấy cái đường màu trắng này không?” Giám công sầm mặt chỉ vào đường cảnh giới được vẽ bằng vôi trắng trên mặt đất, nghiêm túc nói: “Nếu ngài đi lên phía trước một bước nữa, đừng trách ta không khách khí.”

Râu Quai Nón còn định nói thêm, phía sau có một tiểu cô nương chạy ra, la lớn: “Lão gia, sao ngài còn chưa quay về, nương tử đã chờ cả buổi rồi đó đang tức giận kia kìa. Ngài mà không chịu về, lát nữa nương tử sẽ tự mình đến mời ngài về đó.”

Gương mặt Râu Quai Nón hơi thay đổi, hiển nhiên là rất sợ nữ nhi nhà mình, lập tức giơ tay lên cao giọng trả lời: “Về về trở về, lập tức trở về.” Nói xong, thật sự không hề lưu luyến lại lập tức xoay người rời đi.

Thấy ông ta vừa đi, còn lại một đám người trẻ tuổi cũng không dám xông vào, vây quanh bốn phía chỉ chỉ trỏ trỏ nửa ngày, cho đến khi trời tối, cửa thành sắp đóng, lúc này mới miễn cưỡng quay về thành.

Đêm nay, rất nhiều người trắng đêm khó ngủ.