Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 52: Tần Trung Thiên tức điên lên



“Nhưng bây giờ bản hợp đồng đã có hiệu lực, chúng ta không còn giá trị lợi dụng với bọn họ!” Tần Nhã Khiết lắc đầu.

“Nếu bọn họ nhất quyết không đưa tiền, chúng ta cũng chẳng thể làm gì được.”

“Ha ha, hợp đồng có hiệu lực thì cũng có thể trở thành một tờ giấy trắng, không còn giá trị gì!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười.

“Anh có ý gì?” Tần Nhã Khiết có chút sững sờ.

“Nhã Khiết, em không cần lo lắng chuyện này. Tin tưởng anh, ông Tần chắc chắn sẽ phải tới nhờ sự giúp đỡ của em thôi!”

Anh vừa nói, vừa lấy điện thoại ra soạn tin nhắn gửi cho Thẩm Quang Khải.

Sau đó đưa Tần Nhã Khiết vào tháng máy.

Cũng vào lúc đó, Tần Trung Thiên ngồi xuống sô pha, trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng.

Chuyện hợp đồng coi như đã được giải quyết ổn thoả, còn về gia đình Tần Doanh Bác sẽ phản ứng như thế nào về chuyện này, đó không phải là việc đáng để ông ấy quan tâm.

Cho dù Tần Doanh Bác thực sự muốn rời khỏi gia tộc đi nữa, cũng chẳng sao cả. Dù sao mấy năm nay, Tần Doanh Bác có khác nào đã rời khỏi gia tộc đâu.

Sau khi lấy được hợp đồng cao ốc Đông Lưu, ông ta có niềm tin, chỉ vài năm nữa thôi, tập đoàn Tần Cường sẽ đứng trong top hai mươi tập đoàn phát triển mạnh nhất của Đông Khởi.

Đến lúc đó, gia đình Tần Doanh Bác sớm muộn gì cũng sẽ đến cầu xin ông ta cho bọn họ quay trở lại gia tộc.

“Cậu Quang, mời ngồi, chuyện lần này may mà có cậu giúp đỡ!” Tần Trung Thiên hút một điếu xì gà.

“Ông Tần khách sáo rồi!” Sau khi Tiền Bội Quang ngồi xuống sô pha, anh ta trả lời.

“Cậu Quang, nếu lúc nào tiện, nhờ cậu nói với bố cậu một tiếng, tôi muốn mời ông ấy ăn một bữa cơm để bày tỏ tấm lòng của nhà họ Tần chúng tôi.” Tần Trung Thiên nhả ra một ngụm khói.

Mặc dù ông ta biết rõ chuyện lần này chẳng liên quan gì tới Tiền Bội Quang, nhưng nhà họ Tiền là gia tộc lớn thứ mười ở Đông Khởi, xây dựng quan hệ tốt với nhà họ Tiền chỉ có lợi chứ không có hại.

“Ý tốt của chủ tịch Tần cháu xin nhận, nhưng bố cháu dạo này khá bận, chuyện ăn cơm để khi khác lại nói.” Sau khi sững sờ một lát, Tiền Bội Quang trả lời.

Trong lòng anh ta nghĩ, ăn cơm gì chứ, anh ta còn chưa bao giờ đề cập đến chuyện của nhà họ Tần với bố mình, đến lúc đó nếu gặp mặt không phải sẽ bị lộ tẩy hết hay sao!

“Cũng được!” Tần Trung Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Tần Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, không phải cháu nói hôm nay hẹn Tiền Bội Quang đi xem phim sao, giờ vẫn chưa đi.”

“À, suýt nữa thì cháu quên mất chuyện này!” Tần Nhã Kỳ sững sờ một lát rồi trả lời.

Cô ta đương nhiên biết ông ta đang cố ý tạo cơ hội cho cô ta và Tiền Bội Quang đi riêng.

Bịch! Bịch! Bịch!

Đúng lúc này có tiếng bước chân vội vã lên trên hành lang, sau đó nhìn thấy Tần Doanh Vũ vội vàng bước vào.

“Bố, xảy… xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Con có ý gì, rốt cuộc có chuyện gì?” Tần Trung Thiên có chút sững sờ.

“Lúc… lúc nãy, người của cao ốc Đông Lưu gọi điện thoại tới nói với công ty chúng ta, bọn họ sẽ không thực hiện bản hợp đồng đã kí kết ngày hôm qua...” Tần Doanh Vũ do dự nói.

“Cái gì?” Tay Tần Trung Thiên run rẩy, điếu xì gà trong tay rơi xuống đất, ông ta hét lên: “Tại sao?”

Tần Nhã Kỳ đứng bên cạnh ông ta, sau khi nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt biến sắc.

“Bọn họ… bọn họ không nói lý do, chỉ nói rằng bản hợp đồng đã ký ngày hôm qua có vấn đề vì vậy họ sẽ không thực hiện...” Tần Doanh Vũ trả lời.

“Hơn nữa, bọn họ còn đền bù xong tiền vi phạm hợp đồng!”

“Đúng là bọn khốn nạn!” Tần Trung Thiên tức giận ném tàn thuốc xuống đất.

“Một công ty lớn như tập đoàn Tứ Hải mà đến cả việc tôn trọng hợp đồng cũng không có!”

Khi ông ta nói, cả người run rẩy vì tức giận.

Cảm giác đi tàu lượn, đang từ trên cao rơi xuống đất thật khó chịu, thế mà ông ta còn nghĩ sẽ dựa vào bản hợp đồng lần này để giúp tập đoàn Tần Cường phát triển vượt bậc!

Nhưng chỉ vỏn vẹn có một ngày tất cả đã tan thành mây khói.

“Bố… bố, đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ...” Tần Doanh Vũ nuốt nước bọt.

“Con có ý gì?” Mí mắt phải của Tần Trung Thiên giật liên tục.

Chuyện lớn như vậy còn nói là chuyện nhỏ, rốt cuộc chuyện lớn kia nghiêm trọng tới mức nào?

Trời sập sao?

“Ba nhà cung cấp nguyên vật liệu lớn nhất của tập đoàn chúng ta vừa gọi điện tới, bọn họ liên tiếp tuyên bố rằng sẽ ngừng hợp tác với chúng ta từ ngày mai, sẽ không cung cấp cho công ty bất kì nguyên vật liệu nào nữa.”

“Cái gì!” Tần Trung Thiên lại hét lên, gương mặt ông ta cau có.

Ba nhà cung cấp nguyên vật liệu kia đã hợp tác với tập đoàn hơn mười năm, và họ chiếm gần tám mươi phần trăm nguồn cung cấp nguyên vật liệu của công ty.

Nếu đối phương dừng việc hợp tác thì dây chuyền sản xuất của công ty sẽ bị tê liệt.

“Còn… còn có...” Tần Doanh Vũ vừa lau mồ hôi vừa nói.

“Khốn nạn! Không thể nói hết một lần sao!”

Tần Trung Thiên tức giận cầm gạt tàn đập xuống đất, hét lên: “Còn gì nữa?”

“Mười khách hàng lớn nhất của tập đoàn chúng ta vừa lần lượt gọi điện thoại tới nói sẽ trả lại toàn bộ hàng tồn kho cho tập đoàn.” Tần Doanh Vũ tránh cái gạt tàn thuốc, tiếp tục nói.

“Hơn nữa... hơn nữa, bọn họ đều nói sẽ chấm dứt hợp tác với tập đoàn chúng ta vào ngày mai!”

Bịch!

Tần Trung Thiên không trụ vững được nữa, ngã xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Đầu vào thì dừng cung cấp nguyên liệu, đầu ra thì khách hàng trả lại sản phẩm, đây chẳng khác gì đang tuyên án tử hình với tập đoàn bọn họ.

Chuyện này không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có người đang cố ý nhắm vào tập đoàn Tần Cường!

“Rốt cuộc là ai? Sao lại ra tay độc ác như vậy?” Ông ta nằm dài trên mặt đất lẩm bẩm.

Loảng xoảng!

Chén trà trong tay Tần Nhã Kỳ rơi xuống đất, sắc mặt cô ta tái nhợt.

Sau khi nuốt nước miếng, cô ta nói: “Ông… ông nội, có… có lẽ nào là người tên Lăng Túc Nhiên làm chuyện này không?”

“Không thể nào!” Tần Trung Thiên quả quyết lắc đầu.

“Một thằng nhóc như cậu ta không thể có năng lực như vậy, tuyệt đối không thể nào!”

Tiền Bội Quang nghe xong vô cùng kinh ngạc, không ngờ tập đoạn Tần Cường lại gặp phải một biến cố lớn như vậy.

Reng reng reng!

Vào đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên, người gọi tới là bố anh ta, thấy vậy anh ta nhanh chóng bắt máy.

“Bố...”

“Mày ở đâu? Rốt cuộc bây giờ mày đang ở đâu?” Tiền Bội Quang mới nói được một chữ đã nghe thấy tiếng quát tháo từ đầu dây bên kia.

“Con… con đang ở bên ngoài có chút việc, bố… xảy ra chuyện gì sao?” Tiền Bội Quang run rẩy hỏi.

Trong tiềm thức của anh ta, đây là lần đầu tiên bố anh ta tức giận như vậy.

“Thằng khốn nạn, có phải mày đã đắc tội với ai rồi không?” Tiếng quát tháo giận dữ của bố anh ta liên tục vang lên.

“Người của cao ốc Đông Lưu vừa gọi điện tới nói rằng bản hợp đồng mà tập đoàn chúng ta đã kí với họ vô hiệu lực và họ sẽ không thực hiện nữa.”

“Cái gì!” Tiền Bội Quang kinh ngạc hét lên: “Không thể nào! Thằng nhãi đó không thể có năng lực mạnh như vậy!”

Người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh ta là Lăng Túc Nhiên.

“Thằng con ngu ngốc, tất cả là do mày!” Nghe được những gì Tiền Bội Quang nói, một giọng nói tức giận điên cuồng vàng lên.

“Tao nói cho mày biết, tao không quan tâm mày đắc tội với ai, tao cũng không cần biết mày dùng cách gì, đi xin lỗi người ta cho tao!”

“Nếu như đối phương không tha thứ cho mày, kể từ hôm nay, đừng quay về nhà họ Tiền nữa!”

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Bịch!

Tiền Bội Quang ngồi phịch xuống đất, mặt tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy.