Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 70: Manh mối



“Haha, tốt, tốt lắm!” Tần Doanh Bác cười sảng khoái.

“Tốt quá, tốt quá rồi, sau này chúng ta đã thật sự là người một nhà rồi.” Nhụy Lam vung tay múa chân trong lòng của Tần Nhã Khiết.

Tần Nhã Khiết liền rưng rưng nước mắt…

Bốn giờ chiều, cả nhà họ rời công viên và quay về nhà.

Vốn dĩ Lăng Túc Nhiên muốn nói chuyện riêng với Tần Nhã Khiết nhưng anh lại nhận được điện thoại của Lục Tần Nam.

“Có chuyện gì sao?” Sau khi bắt máy thì Lăng Túc Nhiên lên tiếng hỏi.

“Đại ca, chuyện Triệu Đức Văn nói lần trước đã có chút manh mối rồi ạ!” Lục Tần Nam trả lời.

“Hả?” Lăng Túc Nhiên giật chân mày rồi nói: “Đã tìm được người rồi sao?”

“Vẫn chưa, nhưng có người hình như cũng biết đôi chút về tình hình!” Lục Tần Nam nghỉ một lúc rồi nói tiếp: “Đại ca, anh từng nghe nói đến người tên là Hắc Sơn Điêu chưa?

“Hắc Sơn Điêu?” Lăng Túc Nhiên ngây ra một lúc rồi nói: “Là người đứng đầu thế giới ngầm ở Đông Khởi trước đây sao?”

Trước khi nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, mặc dù Lăng Túc Nhiên không quan tâm đến thế giới ngầm cho lắm nhưng anh đã từng nghe nói đến người có tên Hắc Sơn Điêu.

Thế giới ngầm ở Đông Khởi lúc đó vẫn chưa đến lượt Viên Bội Thẩm quản, cũng không biết lúc đó ông ta còn đang chém giết để kiếm sống ở ngóc ngách nào nữa.

Lúc đó địa vị của Hắc Sơn Điêu ở Đông Khởi cũng giống như Viên Bội Thẩm bây giờ, là vua của thế giới ngầm.

“Đúng vậy!” Lục Tần Nam trả lời: “Phán Quan đã điều tra ra, trước và sau khi nhà họ Trịnh xảy ra sự cố thì Hắc Sơn Điêu cũng mất tích.”

“Sau khi ông ta mất tích thì thế giới ngầm ở Đông Khởi lại rơi vào cục diện hỗn loạn, vì vậy Viên Bội Thẩm mới có cơ hội vùng lên.”

“Ý của cậu là Hắc Sơn Điêu có liên quan đến chuyện của nhà họ Trịnh à?” Lăng Túc Nhiên lại hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa dám chắc chắn!” Lục Tần Nam trả lời: “Nhưng sự việc thật sự quá trùng hợp.”

“Hắc Sơn Điêu lúc đó giống hệt như Viên Bội Thẩm bây giờ, đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất. Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt thì chắc ông ta sẽ không chọn cách rời khỏi đâu.”

“Tôi nghĩ dù cho ông ta không tham gia vào chuyện của nhà họ Trịnh thì với địa vị của ông ta ở Đông Khởi lúc đó, nói không chừng ông ta cũng biết được chút gì đó.”

“Chúng ta có cần gặp ông ta thử không?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Bây giờ ông ta đang ở đâu?” Lăng Túc Nhiên suy nghĩ vài giây rồi hỏi.

“Theo như điều tra, cách đây năm năm, sau khi ông ta rời khỏi Đông Khởi thì đã không rõ tung tích nữa, mãi cho đến hai năm trước ông ta mới xuất hiện trở lại.” Lục Tần Nam lại nói.

“Hai năm nay ông ta đổi tên thành Trương Quân Lĩnh, mở một sòng bài ở một thành phố nhỏ cách Đông Khởi hai trăm kilomet. Nghe nói làm ăn rất khá.”

“Vậy à? Vậy thì đi gặp ông ta thử đi.” Lăng Túc Nhiên trả lời.

Lục Tần Nam nói không phải là không có lý.

Nếu như không có chuyện gì đặc biệt xảy ra thì nhân vật lăn lộn trong thế giới ngầm như Hắc Sơn Điêu không thể nào cam tâm rời khỏi khi đang trong thời kỳ huy hoàng nhất của bản thân được.

Hơn nữa, bây giờ ông ta còn phải đổi tên, rõ ràng là có vấn đề.

“Vâng ạ!” Lục Tần Nam trả lời anh xong thì tắt điện thoại.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau.

Lục Tần Nam và Phán Quan đã đến dưới lầu của nhà Tần Nhã Khiết rồi cùng với Lăng Túc Nhiên lái xe đi.

“Đã hỏi Viên Bội Thẩm thử ông ta biết được bao nhiêu về chuyện của Hắc Sơn Điêu chưa?” Sau khi chiếc Land Rover được lái đi chưa bao lâu thì Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Đã hỏi rồi!” Lục Tần Nam trả lời.

“Lúc đó ông ta chỉ là đại ca của một vùng nhỏ ở ngoại ô của Đông Khởi mà thôi, cách xa Hắc Sơn Điêu đến mấy bậc nên không được tiếp xúc nhiều.”

“Sau khi Hắc Sơn Điêu rút khỏi Đông Khởi thì thế giới ngầm đã liên tục thay đổi hai người lãnh đạo rồi mới đến lượt ông ta lên nắm quyền.”

“Ông ta cũng không biết được bao nhiêu về tình hình lúc đó, chỉ là nghe nói Hắc Sơn Điêu đã đắc tội với một nhân vật lớn nào đó, nên đã bị trục xuất khỏi Đông Khởi.”

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.

Nửa tiếng đồng hồ sau, ba người họ đã đến được thành phố nhỏ mà Lục Tần Nam nói.

“Đại ca, có cần bao vây luôn sòng bạc đó của ông ta rồi tóm cổ ông ta ra không?” Phán Quan hỏi.

“Không gấp, khoan hãy đánh rắn động cỏ!” Lăng Túc Nhiên khẽ lắc đầu.

“Nếu như ông ta đã lựa chọn sống ở thành phố nhỏ này thì nhất định là đang muốn né tránh điều gì đó, vậy thì chắc chắn ông ta đã sớm chuẩn bị đường lui sẵn cho mình rồi.”

“Vào sòng bạc xem tình hình thử rồi nói!”

“Vâng ạ!” Phán Quan gật đầu rồi đạp chân ga.

Hai mươi phút sau, chiếc Land Rover đã dừng lại ở trước cửa một biệt thự không lớn cũng không nhỏ ở ngoại ô phía nam thành phố.

“Xuất trình thẻ hội viên đi!” Một người đàn ông cường tráng đứng ở cửa chặn đầu xe lại.

“Nghe danh nên mới đến, làm sao để làm thẻ đây?” Lục Tần Nam hỏi.

“Không có người quen giới thiệu thì không được vào trong.” Người đàn ông nói với giọng nặng nề.

“Tạo điều kiện chút đi!” Lục Tần Nam lấy ra mấy xấp tiền từ trong hộc thoại xe của chiếc Land Rover và đưa qua cho anh ta.

“Đợi đã!” Người đàn ông nhận tiền, liếc nhìn rồi rút điện thoại ra và gọi đi.

Hai phút sau, anh ta lại đến bên xe và nói: “Đỗ xe ở bên ngoài và đi theo tôi!”

“Cảm ơn!” Lục Tần Nam trả lời.

Một lát sau, dưới sự dẫn đường của người đàn ông đó, ba người họ đã làm được một thẻ hội viên phổ thông. Mặc dù là thẻ phổ thông nhưng cũng phải nộp vào đó ít nhất năm tỷ.

Xem ra thì sòng bạc ngầm này cũng không phải nhỏ.

Sau đó, ba người họ đi về phía một tòa nhà ba tầng ở bên trong khuôn viên.

Bịch!

Lúc họ vừa mới đi đến cửa thì đã nhìn thấy một đốm đen bị người ta đá ra khỏi cửa, té xuống đất một cái ầm, miệng hộc máu tươi, khắp người đều là thương tích, một cánh tay đã lòng thòng bên vai.

“Dám giở trò bịp bợm ở đây à? Lần này đánh gãy một cánh tay của mày xem như là cảnh cáo, nếu như còn có lần sau thì đừng mong giữ được cái đầu trên cổ mày.” Một người đàn ông cường tráng mặc áo đen nói với giọng nặng nề.

“Tôi… Tôi không gian lận, là… Là các người không thua nỗi…” Người đàn ông nói một cách khó khăn.

“Còn dám xảo biện hả? Có phải mày thật sự muốn chết không?” Người đàn ông mặc áo đen bước lên hai bước, tiến đến trước mặt người kia và nói: “Cho mày một phút, nếu như mày còn không cút khỏi đây thì hôm nay mày đừng mong rời khỏi đây nữa.”

“Các… Các người làm thế là cướp tiền, tôi…” Người đàn ông lại nôn ra một ngụm máu tươi.

“Không muốn sống nữa sao? Vậy thì tao cho mày được toại nguyện.” Người đàn ông mặc áo đen chau mày, nhấc chân lên định đạp lên tim của người đàn ông kia.

“Không nên vì chút tiền mà giết người chứ?” Phán Quan lên tiếng.

Sau đó anh ta đỡ người đàn ông đó đứng dậy và nói: “Được rồi, mau đi đi, đúng là tiền rất quan trọng nhưng cũng phải có mạng mới tiêu được tiền.”

“Hả?” Người đàn ông mặc áo đen nhìn sang Phán Quan, chau mày và nói: “Tránh ra, đừng tự tìm rắc rối cho mình.”

“Haha, người đến đây đều là khách, nếu như để người khác biết được các anh đối xử với khách như thế thì còn có ai dám đến đây để đánh bạc nữa?” Phán Quan lạnh lùng nói.

Anh ta nói xong thì lại nhìn sang người đàn ông kia và nói tiếp: “Còn không đi sao? Thật sự muốn vì chút tiền đó mà bỏ mạng tại đây sao?”

“Cảm… cảm ơn!” Người đàn ông nói cảm ơn rồi chệnh choạng chạy về phía cửa lớn của biệt thự.

Người đàn ông mặc áo đen lại quan sát ba người Lăng Túc Nhiên, chắc có lẽ là kinh ngạc trước khí thế của ba người họ. Anh ta há hốc miệng, không nói thêm gì, quay người đi vào sảnh lớn.

Ba người họ cũng đi vào sảnh lớn của tầng một.

Phóng tầm mắt nhìn ra thì ở đó dụng cụ đánh bạc loại gì cũng có, bàn đánh bạc nào cũng có rất nhiều người vây quanh.

Sau đó, ba người họ đi một vòng trong sảnh lớn, xem thử tình hình ở các bàn đánh bạc, bọn họ chơi cũng khá lớn, mỗi ván cũng đến hơn cả triệu.

“Xem ra Hắc Sơn Điêu vẫn chưa cam tâm rút lui nên mới nuôi nhiều người như thế.”

Một lát sau, ba người họ đến ngồi bên khu vực nghỉ ngơi, Phán Quan lên tiếng.

“Chỗ dơ bẩn như thế này nên sớm bị đóng cửa.” Lục Tần Nam gật đầu trả lời.

“Chỉ tính trong sảnh này thôi thì ít nhất cũng có ba người có thực lực chiến sĩ hậu kỳ, vẫn chưa tính đến những người trong các phòng bao.”

“Với thực lực thế này thì đến cả Viên Bội Thẩm của hiện tại cũng chưa chắc có thể phản kháng.”

“Đại ca, tiếp theo đây chúng ta nên làm sao? Trực tiếp bắt người đến hỏi chuyện sao ạ?” Phán Quan gật đầu nhìn sang Lăng Túc Nhiên.