Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 78: Khí huyết nồng đậm



Năm phút sau, trong cửa hàng chỉ còn lại hai người Lăng Túc Nhiên và người phụ trách của Chanel cùng quản lý cửa hàng.

Sau đó, Tần Nhã Khiết gọi điện bảo Tần Nhã Lệ và Nhụy Lam quay lại.

“Nhã Lệ, em cũng thử quần áo đi, xem xem có thích bộ nào không?” Lăng Túc Nhiên cười nói với Tần Nhã Lệ.

“Anh thật sự mua quần áo đắt như vậy cho em á?” Tần Nhã Lệ hỏi.

“Chỉ cần em thấy hợp, anh có thể mua hết tất cả quần áo treo trên những dãy giá treo này!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười nói.

Tần Nhã Lệ bật cười: “Trông anh thật giống nhà giàu mới nổi ghê!”

Hai tiếng sau, bốn người bọn họ lái xe về nhà.

Hai chị em mỗi người mua hai ba bộ quần áo ở Chanel, sau đó lại đi mua mấy bộ ở cửa hàng khác, tổng lại coi như cũng đã đủ quần áo cho cả mùa đông.

...

Tám giờ tối.

Sau khi Lăng Túc Nhiên dùng bữa ở nhà Tần Nhã Khiết, đang chuẩn bị chơi đồ chơi với Nhụy Lam thì lại nhận được điện thoại của Lục Tần Nam.

Lục Tần Nam thông báo qua điện thoại rằng đã có chút manh mối liên quan đến hai nhân vật cấp Chiến Tướng mấy hôm trước.

Sau khi cúp máy, Lăng Túc Nhiên đã tạm biệt gia đình rồi rời đi.

Khoảng bốn mươi phút sau, Lăng Túc Nhiên lái xe đến cửa của một quán bar có quy mô tương đối lớn.

“Đại ca!”

Lăng Túc Nhiên vừa xuống xe, Lục Tần Nam và Phán Quan đã nhanh chóng bước tới.

“Có chuyện gì vậy?” Lăng Túc Nhiên gật đầu rồi hỏi.

“Theo chỉ thị của anh, em đã yêu cầu người của Ảnh Môn tìm kiếm một lượt khắp toàn bộ thành phố, nhưng vẫn không tìm thấy mục tiêu của cấp Chiến Tướng.” Phán Quan đáp.

“Nhưng, em đã phát hiện ra bốn năm người khả nghi bên ngoài biên giới, tu vi đều ở cảnh giới chiến sư hậu kỳ, trên người tỏa ra một luồng khí huyết nồng đậm và mạnh mẽ, bọn họ chắc hẳn đều là người lăn lộn trong thế giới Ám Vực!”

“Vậy ư?” Lăng Túc Nhiên nhíu mày nói: “Người đâu?” “Đang ở trong quán bar, vừa vào không lâu.” Lục Tần Nam đáp.

“Lục Tần Nam theo tôi vào!” Sau một hồi suy nghĩ, Lăng Túc Nhiên nói.

“Phán Quan, cậu dẫn người canh chừng ở bên ngoài, để ý xem bọn chúng có đồng bọn hay không, cố gắng đừng đánh rắn động cỏ, tìm ra sào huyệt của bọn chúng trong tối hôm nay!”

“Rõ!” Hai người đồng thời gật đầu.

Sau đó, Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam bước vào đại sảnh, tìm một chỗ trong một góc rồi ngồi xuống.

“Chắc hẳn quán bar này đứng tên Viên Bội Thẩm, lúc trước nghe nhân viên phục vụ tán gẫu ở cửa vào, tối hôm nay có lẽ ông ta cũng có mặt ở đây.” Lục Tần Nam nói.

“Trùng hợp vậy sao.” Lăng Túc Nhiên cười nhạt, nói: “Mấy người kia đâu?”

“Trong phòng bao V1, tổng cộng có năm người!” Lục Tần Nam chỉ tay về phía phòng bao đầu tiên cạnh lối đi.

“Đều thuộc cấp chiến sư à?” Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Ừm!” Lục Tần Nam đáp: “Trong đó có hai người đã đặt nửa chân vào cấp Chiến Tướng!”

Đinh đang!

Đúng lúc này, tiếng cánh cửa bị đẩy mạnh vang lên từ trong hàng lang.

“Cứu... cứu mạng với...”

Ngay sau đó, tiếng một người phụ nữ kinh hoàng hét lên.

Sau đó, một cô gái bồi rượu hoảng hốt sợ hãi chạy ra từ trong lối đi, vừa chạy vừa kêu thất thanh.

Cô ta trần truồng không mảnh vải che thân, trên người đầy những vết bầm xanh tím, khóe miệng còn có máu tươi rỉ ra.

Cộp! Cộp! Cộp!

Nhìn thấy cảnh này, năm sáu nhân viên bảo vệ cường tráng trong đại sảnh bước nhanh về phía phòng bao.

Lúc đến cửa phòng bao, bọn họ đều hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy bên trong có bảy tám cô gái bồi rượu, tất cả đều bị lột sạch, năm người nằm trên mặt đất, trên người đầy những thương tích có mức độ khác nhau. Họ nằm co quắp run rẩy trên mặt đất.

“Khốn nạn! Các người đúng là đáng chết!” Một trong số những nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh này, lửa giận liền bốc lên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi thốt lên.

Vừa dứt lời, anh ta đã giơ roi điện lên lao vào trong: “Thả bọn họ ra!”

Những nhân viên bảo vệ khác cũng cùng xông vào.

“Cút ra ngoài, đừng quấy nhiễu hứng thú của các ông đây!” Người đàn ông còn lại thì đang hút xì gà, nói với vẻ dửng dưng.

Ngay sau đó, bóng của người đó lóe lên với tốc độ cực nhanh, đồng thời tung ra mấy cú đấm cuồng bạo.

Bụp! Bụp! Bụp!

Năm sáu nhân viên bảo vệ không hề có một chút khả năng phản kháng bị đấm bay ra ngoài, từng người từng người một nằm trên đất nôn ra máu tươi.

“Các... các người là ai?” Miệng đội trưởng đội bảo an chảy rất nhiều máu, nói: “Đây... đây là địa bàn của Bát gia, dám làm loạn ở đây, các... các người chết chắc rồi...”

“Vậy sao? Vậy mày gọi ông ta đến đây đi!” Người đàn ông kia ngồi lại lên ghế sô pha.

“Còn nữa, bảo ông ta đưa thêm mấy người đẹp qua đây đi, con mẹ nó mấy người này chơi chẳng đã gì cả, tối hôm nay mấy ông đây muốn khai trai cho đã!”

“Mày...” Nhân viên bảo vệ lại phun ra một ngụm máu tươi.

Cộp! Cộp! Cộp!

Những tiếng bước chân vang lên, một đoàn người bước từ trên gác xép xuống với vẻ mặt u ám âm trầm.

Người đứng đầu là Viên Bội Thẩm, Hầu Ưng theo sát phía sau, tiếp sau nữa là bốn thuộc hạ tài giỏi nhất của ông ta.

“Bát... Bát gia...” Nhìn thấy Viên Bội Thẩm, nhân viên bảo vệ kia khó nhọc hô lên một tiếng.

“Bát... Bát gia... cứu mạng...” Mấy cô gái bồi rượu bên trong cùng kêu lên một cách thảm thiết.

“Hừm?” Viên Bội Thẩm đi vào phòng bao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đôi đồng tử lạnh lẽo của ông ta co rút lại, một cảm giác ớn lạnh lan tràn từ trong người ông ta. Tiên Hiệp Hay

“Bát gia, đám người chắc hẳn không phải người bình thường.” Hầu Ưng bước lên hai bước, trầm giọng nói với Viên Bội Thẩm.

“Ừm.” Viên Bội Thẩm khẽ gật đầu.

Bản thân ông ta cũng là người trong võ đạo, ông ta đã cảm nhận được một luồng áp chế mạnh mẽ trên người đám người kia, hơn nữa còn lẫn với một cỗ khí huyết nồng đậm.

Đây chắc chắn không phải những người mà đám người lăn lộn trong thế giới ngầm dưới thời thái bình thịnh thế như bọn họ có thể so bì được!

Ông ta không hiểu, rốt cuộc đối phương là ai?

“Các người thật sự đang lao đầu vào chỗ chết đấy!” Một thủ hạ đứng sau Viên Bội Thẩm gầm lên, vung tay lao về phía đối phương.

“Đúng là tên nhãi nhép không biết trời cao đất dày!” Người đàn ông kia nhàn nhạt nói, thân ảnh lại lóe lên.

Bụp!

Thân ảnh của tên thủ hạ kia vừa lao lên giữa chừng đã bị nổ tung, bay lên đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất, trên người ít nhất cũng đã gãy ba bốn chiếc xương sườn.

“Mạnh... mạnh quá...” Người đó hơi hé miệng, đầu nghẹo sang một bên, chết luôn tại chỗ.

“Báo Tử!” Nhìn thấy cảnh tượng đó, ba người còn lại cũng kinh hãi mà cùng đồng thời thốt lên.

“Mày đúng là đang tìm đường chết đấy!” Một tên thủ hạ còn lại cũng gầm lên, rút súng trên người ra ngắm về phía đối phương rồi bóp cò.

Bùm!

Viên đạn bắn ra một cách nhanh chóng, nhưng chỉ bắn lên mặt đất để lại đốm lửa nhỏ bắn ra tứ phía.

Răng rắc!

Giây tiếp theo, tàn ảnh nhanh chóng lao đến vươn tay tóm lấy cổ tay tên thủ hạ kia dùng sức bẻ một cái, ngay sau đó tiếng xương cốt đứt gãy lập tức vang lên.

“Á...” Tên thủ hạ đau đớn kêu lên một tiếng, súng cũng trượt khỏi tay.

Bụp!

Ngay sau đó, người đàn ông kia liền tung ra một cú đấm khiến tên thủ hạ kia lập tức bay ra khỏi cửa, nằm trên đất, đầu nghẹo sang một bên rồi chết ngay tại chỗ.

“Tao phải giết chết mày!” Hai tên thủ hạ còn lại gầm lên, lao đến công kích đối phương.

“Quay lại ngay!” Viên Bội Thẩm trầm giọng hô lên: “Hai người không phải là đối thủ của người đó đâu, đứng lao lên tự tìm đường chết!”