Hoàng Gia Đệ Nhất Phúc Tinh

Chương 8: Khóc



Tác giả: Thuỷ Tinh Phỉ Thuý Nhục

Edit: Simpvtubers

Đúng thật là nấm độc!

Không những thế độc tính còn rất mạnh!

Bùi Vân mở miệng muốn nhắc nhở mọi người, nhưng âm thanh phát ra lại chỉ là những âm tiết "A a a", người khác căn bản nghe không hiểu, cũng may Nghi tần đã nói chuyện với Bùi Vân tương đối nhiều, đoán: "Ngũ hoàng tử trúng độc?"

Trúng độc?!

Ôn Thanh Lan trong lòng kinh hãi.

Các phi tần sợ hãi đến trắng mặt.

Lục công chúa, Thất công chúa không hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Các cung nhân đều ngây dại.

Mọi người đều không nghĩ đến, chuyện "Trúng độc" có thể xảy ra.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi kêu thái y!". Nghi tần ra lệnh.

"Vâng." Cung nhân bên người Ngũ hoàng tử Tiểu Tả Tử chạy nhanh đi.

Một cung nhân khác Tiểu Hữu Tử khom lưng muốn ôm Ngũ hoàng tử trở về điện.

"Đừng làm Ngũ hoàng tử phải vận động!" Nghi tần ngăn lại: "Bổn cung nghe thái y nói qua, sau khi trúng độc, không nên di động cơ thể, không thì sẽ làm tăng tốc độ khếch tán của độc tố, để lại hậu quả nghiêm trọng."

Tiểu Hữu Tử bị doạ run người, luống cuống không biết nên làm gì.

"Ngứa qua! Đau quá!" Ngũ hoàng tử dãy dụa muốn gãi mắt.

"Giữ lấy Ngũ hoàng tử, không được để hoàng tử gãi." Nghi tần phân phó.

Tiểu Hữu Tử lại một lần nữa bắt lấy hai tay của Ngũ hoàng tử, giữ lại gắt gao.

Ngũ hoàng tử dù gì cũng chỉ là một hài tử năm tuổi, mặc kệ vặn vẹo thế nào, đều không trốn được khỏi tay của Tiểu Hữu Tử, chỉ có thể kêu to: "Đau quá, ngứa quá, buông bổn điện ra."

Nghi tần sai người đi báo tin cho Dương phi, sau đó cùng các phi tử khác trấn an Ngũ hoàng tử, nhưng không có tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mắt nhỏ của Ngũ hoàng tử càng ngày càng sưng.

"Dương phi nương nương giá lâm." Âm thanh của một cung nhân vang lên.

Đám người của Nghi tần quay ra hành lễ.

Dương phi không quan tâm mà chạy tới trước mặt Ngũ hoàng tử, ở trên đường nàng đã nghe nói Ngũ hoàng tử trúng độc, nhưng khi nhìn thấy mặt Ngũ hoàng tử đã sưng thành đầu heo, nàng vẫn bị doạ lảo đảo.

"Mẫu phi, mẫu phi." Ngũ hoàng tử hai mắt đã sưng đến không nhìn thấy gì

"Mẫu phi đây." Hai tay Dương phi run rẩy nâng mặt béo của Ngũ hoàng tử.

"Ngứa quá, đau quá, mẫu phi, ngứa quá, đau quá." Vốn dĩ Ngũ hoàng tử chỉ vì ngứa và đau mà cảm thấy khó chịu, nhưng khi biết Dương phi đã đến, Ngũ hoàng tử lập tức cảm thấy uỷ khuất mà khóc to: "Mẫu phi, ô ô ô."

"Nhịn một chút, trong chốc lát thái y liền tới rồi." Dương phi tâm như quặn đau.

"Ô ô ô." Nước mắt của Ngũ hoàng tử chảy thành dòng sang hai bên má phúng phính.

"Không khóc không khóc." Dương phi muốn ôm Ngũ hoàng tử an ủi, nhưng nàng lại sợ độc tố sẽ khếch tán, chỉ có thể trấn an bằng lời nói, quay đầu hỏi: "Tại sao thái y còn chưa tới?"

"Chắc thái y đang trên đường đến." Nghi tần trả lời.

"Nhanh đi thúc giục!" Dương phi đề cao âm thanh.

"Đến rồi, Lý thái y đến rồi." Tiếng của Tiểu Tả Tử vang lên.

Các phi tần chạy nhanh sang hai bên nhường đường.

Lý thái y bê hòm thuốc đi đến bên người Ngũ hoàng tử, chuẩn bị hành lễ, Dương phi sốt ruột nói: "Không cần hành lễ, mau xem xem Ngũ hoàng tử làm sao vậy?"

"Vâng, vâng, vâng." Lý thái y bỏ hòm thuốc xuống, ngồi xổm xuống trước mặt Ngũ hoàng tử xem xét.

Ngũ hoàng tử vẫn ô ô khóc gọi: "Mẫu phi."

"Thế nào rồi?" Dương phi thúc giục hỏi.

"Bẩm nương nương, đúng là trúng độc."

"Độc gì?"

"Bẩm nương nương, ti chức tạm thời chưa xác định được đây là độc gì, không biết vừa rồi Ngũ hoàng tử đã làm gì trước khi trúng độc?"

"Nói, Ngũ hoàng tử vừa rồi đang làm cái gì?" Dương phi giận mắng Tiểu Tả Tử, Tiểu Hữu Tử.

Tiểu Hữu Tử giữ tay Ngũ hoàng tử, không thể động.

Tiểu Tả Tử bên cạnh đã quỳ rạp xuống đất, mặt trắng bệch, não trống rỗng, một lúc sau mới nói: "Bẩm nương nương, vừa rồi Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, cùng, cùng Cửu hoàng tử tranh nấm."

Cùng Cửu hoàng tử tranh nấm?

Cửu hoàng tử?

Lan quý nhân!

Tất cả mọi người nhìn về phía Ôn Thanh Lan.

Ngoại trừ Nghi tần, các phi tần khác trong lòng đều cho rằng Ôn Thanh Lan thất sủng nhiều năm, trong lòng sinh oán hận, cố ý hạ độc Ngũ hoàng tử.

Các nàng cũng mặc kệ việc này có phù hợp với tính cách bình thường của Ôn Thanh Lan không, dù sao chính là như vậy.

Ôn Thanh Lan sợ chính là cái này, chạy nhanh giải thích nói: "Dương phi nương nương, thần thiếp cùng cửu hoàng tử tuyệt đối không có hại ngũ hoàng tử."

Lục công chúa thất công chúa cùng nhau nói: "Lan quý nhân là người tốt."

Nghi tần ở bên cạnh yên tĩnh xem biến.

Bùi Vân thầm nghĩ: "Mụ mụ đừng sợ, chỉ một lúc thôi."

Dương phi tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên xé xác Lan quý nhân.

"Nấm gì?" Lý thái y bắt được điểm mấu chốt.

Dương phi quay ra hỏi Tiểu Tả Tử: "Ta hỏi ngươi nấm gì?"

Tiểu Tả Tử không trả lời được, hắn theo bản năng mà nhìn bốn phía, chạy nhanh về phía Cửu hoàng tử vừa ném nấm, nhặt lại nấm đưa cho Lý thái y: "Thưa là nấm này ạ."

Lý thái y ánh mắt biến đổi.

Dương phi hỏi: "Lý thái y?"

"Đây là chỗ nào nhặt?" Lý thái y vội vàng hỏi.

"Mau trả lời!" Dương phi quát lớn.

"Ở góc tường." Tiểu Tả Tử cả người run rẩy mà chỉ hướng góc tường.

"Ai nhặt?"

"Không phải nhặt, là ngũ hoàng tử cố ý hái."

Lý thái y chạy nhanh ra xem xét miệng Ngũ hoàng tử: "Ngũ hoàng tử có ăn nắm này chưa?"

"Không có." Tiểu Tả Tử theo sự thật trả lời: "Ngũ hoàng tử chưa kịp ăn, Cửu hoàng tử liền giành lấy, ném xuống đất, Ngũ hoàng tử nhặt lên, Cửu hoàng tử lại giành lấy ném đi. Vậy nên Ngũ hoàng tử mới tức giận muốn đánh Cửu hoàng tử, chưa đánh kịp thì đã thành ra như thế này."

Lý thái y nắm lấy ngũ hoàng tử mạch nói: "Ít nhiều cũng nhờ ơn Cửu hoàng tử!"

Tiểu Tả Tử sửng sốt.

Dương phi không biết có ý tứ gì.

Ôn Thanh Lan hoài nghi chính mình nghe lầm.

Đám người Nghi tần không rõ cửu hoàng tử làm cái gì.

Lục công chúa thất công chúa nghiêm túc nghe.

Lý thái y nhìn cây nấm, giải thích với Dương phi: "Nương nương, đây không phải là nấm bình thường, đây là nấm độc."

Đám người Dương phi nghe vậy hít một hơi sợ hãi.

Lý thái y tiếp tục nói: "Đây là một loại nấm độc tương đối hiếm, lớn lên nhỏ bé tinh tế, dù có nét đeph yếu ớt nhưng lại mang độc tính cực mạnh, đụng vào mắt mũi sẽ dẫn đến ngứa, sưng đỏ, một khi ăn vào nhẹ thì sẽ đau bụng đi tả, nghiêm trọng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Dương phi hoảng sợ.

Lý thái y tiếp tục giải thích nói: " Cũng may Cửu hoàng tử ngăn Ngũ hoàng tử ăn nấm, cho nên độc tố chỉ dính lên tay Ngũ hoàng tử, sau đấy Ngũ hoàng tử dùng tay dụi mắt, mới dẫn đến sưng đỏ, ngứa và đau, nếu không........."

Lý thái y không nói tiếp, Dương phi ở cạnh lại hiểu được hậu quả nghiêm trọng, nàng cảm thấy may mắn Ngũ hoàng tử không ở trong trường hợp "Nếu không", vội vàng hỏi: "Tình hình này thì trị liệu bằng cách nào?"

"Khóc."

"Khóc?"

"Vâng, loại nấm này nghiêm trọng nhất là khi ăn độc tố vào người, còn chỉ chạm vào mắt mũi hay lỗ tai thì không có gì quá nguy hiểm, chỉ khóc ra, vừa khóc vừa rửa sạch chỗ sưng đỏ, ti chức sẽ chuẩn bị một ít dược thoa ngoài da, Ngũ hoàng tử bôi ba đến năm ngày là có thể khôi phục bình thường, chỉ là -----"

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là phần da xung quanh mắt Ngũ hoàng tử bị cào xước cần nhiều ngày mới có thể khôi phục."

Dương phi không thèm để ý đến những chi tiết nhỏ lẻ này, chỉ cần tính mạng của Ngũ hoàng tử không bị đe doạ là nàng đã cảm thấy yên tâm rồi, nàng lập tức quay đầu nói: "Kỳ Nhi, mau khóc."

Ngũ hoàng tử sửng sốt.

"Mau khóc a." Dương phi thúc giục.

"Mẫu phi, ta ——" ngũ hoàng tử vốn là khó chịu, ủy khuất cùng sợ hãi ngao ngao khóc, nghe được Lý thái y như vậy một phân bản, hắn cảm thấy không có gì hảo khóc, một chút liền khóc không được.

Ngũ hoàng tử vốn khó chịu, đang vừa uỷ khuất vừa sợ hái mà khóc, nghe được Lý thái y nói chuyện, Ngũ hoàng tử cảm thấy mọi thứ vẫn ổn không có gì đáng khóc, nên nín khóc luôn.

"Khóc a."

"Mẫu phi, ta khóc không được." Ngũ hoàng tử ăn ngay nói thật.

"Khóc không được."

"Khóc không được cũng phải khóc."

"Ta ——"

"Khóc không được buổi tối đừng nghĩ ăn cơm."

Ngũ hoàng tử vừa nghe liền "Oa" một tiếng khóc lớn, nước mắt như mưa rơi ra từ hốc mắt hẹp đang bị sưng đỏ.

Dương phi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ôn Thanh Lan cũng thoáng yên tâm.

Nghi tần và các phi tần khác ở bên cạnh chờ cũng không còn khẩn trương.

Lục công chúa thất công chúa thầm nghĩ: " Ngũ ca ca thật mất mặt."

Bùi Vân ở trong lòng nói: " Mình sẽ nhớ kỹ khoảnh khắc này của Ngũ hoàng tử."

Lý thái y thấy thế mới bắt đầu mở hòm thuốc, lấy ra vài loại thuốc mỡ, trộn lẫn với nhau, sau đó viết một phương thuốc ra giấy, rồi mới nói: "Ngũ hoàng tử, thế là đủ rồi ạ."

Ngũ hoàng tử ngừng lại.

"Ngũ điện hạ đừng nhúc nhích, ti chức thoa thuốc cho người." Lý thái y xoa đều một lớp thuốc trên hai mắt của Ngũ hoàng tử: "Ngũ điện hạ, người có cảm giác gì không ạ?"

"Lạnh lạnh, không ngứa cũng không đau."

"Vậy là được rồi." Lý thái y đóng nắp hòm thuốc, đứng dậy nói: "Nương nương, vẫn là may mắn, Ngũ hoàng tử không có ăn nấm, người phái ai đó đi cùng ti chức lấy thuốc là được, Ngũ hoàng tử uống thuốc hai ngày là có thể khỏi hẳn rồi."

"Đa tạ Lý thái y."

"Nương nương khách khí rồi, đây là bổn phận của ti chức."

Dương phi nhanh chóng phái cung nhân đi theo Lý thái y lấy thuốc, lại sai người ôm Ngũ hoàng tử trở về, lúc này mới nhìn về phía Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan vẫn có điểm sợ hãi.

"Lan quý nhân." Dương phi nói.

"Nương nương." Ôn Thanh Lan hơi hơi hành thi lễ.

"Đa tạ Cửu hoàng tử đã cứu Ngũ hoàng tử một mạng, vừa rồi bổn cung quan tâm quá mức dẫn đến nhầm lẫn, trách oan các ngươi, mong hai mẹ con thứ lỗi." Dương phi có nhà mẹ là võ tướng, mặc dù nàng không có nhiều cơ hội xông pha chiến trường nhưng vẫn có tính cách yêu hận rõ ràng.

Biết Ôn Thanh Lan và Cửu hoàng tử muốn "hại" Ngũ hoàng tử, Dương phi tức giận đến muốn giết người, nhưng khi thấy mình trách oan lại có thể chân thành nhận lỗi.

"Nương nương quá lời rồi, Cửu hoàng tử chỉ là trùng hợp thôi."

"Ta không quan tâm đây là trùng hợp hay không, Cửu hoàng tử đã cứu Kỳ Nhi một mạng, chuyện này bổn cung sẽ ghi tạc trong lòng."

Nói đến đây Ôn Thanh Lan cũng không biết đáp gì.

Dương phi ngược lại nhìn về phí Cửu hoàng tử Bùi Vân.

Bùi Vân thấy được sự cảm kích trong mắt Dương phi, cậu chắc chắn Dương phi có thể giúp mình và Lan quý nhân làm một ít chuyện, não nhỏ lập tức hiện lên một ý tưởng, miệng nhỏ cố gắng phát ra một ít thanh âm: "Ca! Ca!"

"Hắn đang nói cái gì?" Dương phi hỏi.

"Hắn đang nói ca ca!" Thất công chúa giải thích.

"Đúng vậy." lục công chúa phụ họa: "Cửu đệ đệ kêu ngũ ca ca."

Đúng là hai tỷ tỷ tốt!

Bùi Vân ở trong lòng cho Lục công chúa và Thất công chúa 1 ngón tay cái.

"Đến gọi ca ca lần nữa nào." Dương phi hướng Bùi Vân cười.

"Ca, ca." Bùi Vân tiếp tục nói.

"Được, bổn cung đi xem Ngũ ca ca của ngươi."

Dương phi cũng không ở lại lâu.

Lúc trở lại Vĩnh Bình cung, Ngũ hoàng tử đã đang nằm trên giường ngủ rồi, mắt sưng đỏ rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều.

Dương phi ngồi ở mép giường, ngắm Ngũ hoàng tử không chớp mắt, trong đầu vang lên lời Lý thái y nói, không khỏi rùng mình.

Vẫn may, may là chưa ăn vào người... Càng nghĩ nàng càng cảm tạ Cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử nhất định không biết đó là nấm độc, hắn đơn thuần bởi vì cảm thấy Ngũ hoàng tử là ca ca, mới giành nấm của Ngũ hoàng tử muốn chơi cùng ca ca, trởi xui đất khiến đã cứu Ngũ hoàng tử một mạng.

Thật là một đứa trẻ thông minh.

Không kêu phụ vương hay mẫu phi, mà lại kêu ca ca.

Nhất định là nghe Lan quý nhân thường xuyên nói hai chữ "Ca ca", Cửu hoàng tử mới nhớ kỹ.

Editor: Hu hu, tình hình là dạo gần đây mình lười edit truyện quá, xin lỗi mọi người nhiểu. Năm nhất nên bên khoa mình chạy chào tân kinh khủng quá, mình tập văn nghệ + chạy deadline mà thấy chân với tay như sắp tàn phế rồi T.T