Hoàng Hậu Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 1



1.

Thôi Thanh Nghi nằm bò trên giường, vết thương sau lưng còn đang đau nhói. Đến nay nàng vẫn không hiểu rõ, bản thân chỉ đang ngủ gật một giấc trong lúc đọc bản thảo mà thôi. Sao vừa tỉnh dậy lại trở thành nữ phụ bạch nguyệt quang trong sách?

Nguyên chủ có bảng câu chuyện bối cảnh kinh điển trong thể loại cung đấu.

Là kiểu toàn truyện không sống nổi ba tập.

Xuất thân từ thế gia đại tộc, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hồng nhan bạc mệnh. Đồng thời yêu Hoàng đế Thẩm Kính Hằng đến nhập ma.

Về điểm cuối cùng ấy, Thôi Thanh Nghi hiện tại tràn đầy cảm xúc.

Thời điểm trông thấy ám tiễn bay đến ở bãi săn, nàng vốn đang chuẩn bị vắt chân lên cổ mà chạy. Thật không ngờ thân thể lại giống như bị khống chế, xông lên trước làm khiên thịt chắn cho Thẩm Kính Hằng.

Mẹ nó đau thật chứ!

Cũng may mũi tên không làm tổn thương bộ phận trí mạng nên Thôi Thanh Nghi mới có thể giữ được cái mạng nhỏ.

Mà tên quân chủ lạnh lùng Thẩm Kính Hằng kia thì bị chấn động bởi tình yêu sâu sắc của Hoàng hậu. Ban đầu, hắn cưới Thôi Thanh Nghi làm hậu chẳng qua chỉ là sư trụ trì chùa Đại Từ Bi nói "Đích nữ Thôi thị có phượng mệnh". Hơn nữa cha con Thôi thị rất có uy vọng trong triều, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, vị trí Hoàng hậu được tuyển chọn sau đi đã cân nhắc rõ thiệt hơn, lại yêu hắn sâu đậm như thế.

Thẩm Kính Hằng nhìn nữ nhân sắc mặt trắng nhợt nằm trên giường, thở dài: "Còn đau không?"

Nói nhảm.

Bị tên đâm có ai mà không đau?

Thôi Thanh Nghi không nhịn được thầm oán, trong nội tâm nàng đau muốn chửi thề. Nhưng vì duy trì thiết lập nhân vật nên đành tỏ ra kiên cường, miễn cưỡng mỉm cười nhìn Hoàng đế đang ngồi bên giường. Trong đôi mắt tĩnh lặng như làn nước mùa thu ngập tràn nước mắt.

"Thần thiếp không đau."

"Bệ hạ vô sự mới là điều may mắn nhất của thiên hạ."

Đối mặt với vẻ cảm động của Thẩm Kính Hằng, Thôi Thanh Nghi yếu đuối rủ mắt xuống, thầm nghĩ: "To đầu như vậy mà còn không tránh được một mũi tên. Bản lĩnh này còn làm nam chính tiểu thuyết gì nữa!"

..........

Trong điện.

Mỹ nhân chống tay tựa nửa người vào bên giường, trên thân chỉ mặc vẻn vẹn bộ y phục phía trong mỏng manh. Làn tóc đen xoã ra mang vẻ đẹp gầy yếu mong manh. Trông thấy bờ môi tái nhợt của nàng, trong đáy lòng vị quân chủ trẻ tuổi đột nhiên dâng lên một chút mê man.

Không ít người tự xưng, có thể vì hắn mà xông pha khói lửa không chút nao núng.

Nhưng người ngu ngốc dùng thân mình chắn mũi tên ấy, chỉ cần quay đầu lại là có thể trông thấy.

Thẩm Kính Hằng sáu tuổi đã được đỡ lên Hoàng vị. Trong quá trình từ lúc làm hoàng đế bù nhìn đến lúc thành kẻ cầm quyền, hắn tự nhận thấy bản thân đã nhìn thấu lòng người.

Trong thành cung chỉ có lợi ích, không có tình cảm.

Thẩm Kính Hằng cho rằng tất cả những chuyện tình ái chẳng qua chỉ là vấn đề bảng giá khác nhau mà thôi.

Dù sao, ngay cả sinh mẫu ruột thịt của hắn cũng vì quyền thế mà lén hạ độc trong thức ăn. Còn mượn lý do thân thể Hoàng đế yếu ớt nhiều bệnh, không được vất vả để bà ta tiếp tục buông rèm nhiếp chính, nắm chắc triều chính trong tay.

Trông thấy dáng vẻ suy yếu của Thôi Thanh Nghi, Thẩm Kính Hằng không khỏi có chút mềm lòng.

"Đưa thuốc cho ta."

Hắn cầm chén thuốc từ cung nữ bên cạnh, múc một thìa đưa đến môi nàng, giọng nói ôn hoà.

"Bệ hạ..."

Nàng dường như thụ sủng mà kinh, lùi về sau trốn tránh đối phương. Ánh mắt ướt đẫm nhìn hắn cực giống chú nai con hoảng loạn trong Giao Viên Lâm. Thôi Thanh Nghi bối rối, đưa tay muốn tự cầm chén thuốc nhưng động tác quá lớn lại làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai trái. Nàng đau đớn hít vào một tiếng, gương mặt trắng nõn nhăn thành một cụm.

Cho dù như vậy, nàng vẫn ân cần nói: "Thân thể ngàn vàng của bệ hạ sao có thể làm chuyện này? Vẫn để tự ta cầm thì hơn."

Hoàng hậu đang bị thương còn ân cần như thế.

Đối mặt với tình cảm chân thành này, người làm trượng phu há có thể nhẫn tâm để nàng tự động tay?

"Đừng cử động." Thẩm Kính Hằng trầm giọng, đưa thìa lên phía trước: "Uống thuốc."

Thấy đối phương cứng rắn, Thôi Thanh Nghi đành phải phối hợp cúi đầu uống từng ngụm nhỏ.

Thẩm Kính Hằng phát hiện, đối phương đại khái rất không thích uống thuốc đắng. Dáng vẻ nhìn chằm chằm bát thuốc giống như có hận thù, lông mày và mũi đều nhíu chặt lại, biểu cảm sinh động hơn trước đây rất nhiều.

Trong đáy mắt hắn tràn lên ý cười.

Không ngờ Hoàng hậu thường ngày cử chỉ đoan trang lại có lúc trẻ con thế này.

Đương nhiên hình tượng trước mặt chỉ là suy nghĩ của Thẩm Kính Hằng.

Bởi vì trong đầu Thôi Thanh Nghi lúc này chỉ toàn rối bời.

- - Vẽ kiểu này sai rồi!

- - Khá lắm, Hoàng đế sẽ không yêu ta đấy chứ?

- - Lần này xong rồi, lần này xong rồi.

Theo như tiết tấu bình thường của văn học trên mạng, thời khắc nam chính yêu nữ phụ bạch nguyệt quang, cơ bản là sắp tới lúc lĩnh cơm hộp.

Nhưng nàng còn chưa tìm được cách về nhà đâu, sao có thể nằm xuống ở đây được!

Thôi Thanh Nghi lén ngước mắt muốn tìm chút dấu vết còn lại trên mặt Thẩm Kính Hằng. Không ngờ lại bị hắn bắt quả tang bèn chột dạ vội vàng chuyển ánh mắt. Đối phương chỉ xem là nàng đang xấu hổ, bất giác mỉm cười, giọng nói còn mang theo vài phần trêu chọc: "Sao Hoàng hậu không dám nhìn trẫm, lẽ nào trẫm có thể ăn thịt nàng sao?"

Nghe đi, phát ngôn kinh điển biết bao của tổng tài bá đạo!

Đôi mắt Thôi Thanh Nghi run rẩy nhìn hắn.

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều từ ánh mắt đối phương mà đưa ra kết luận như sau.

Thôi Thanh Nghi: Tiêu rồi, hắn thích ta!

Thẩm Kính Hằng: Quả nhiên, nàng thích ta!

..........

Thẩm Kính Hằng nhìn ánh mắt "đơn thuần", "ái mộ" của Hoàng hậu, trong lòng có chút khoan khoái.

Từ khi hắn thượng vị đến nay, trái tim luôn trống rỗng.

Cho dù bây giờ nắm đại quyền trong tay vẫn có không ít người ngoài kia nhìn chằm chằm, có ý đồ nhân dịp đại cục chưa ổn mà tìm thời cơ phản công. Sự việc bị hành thích ở bãi săn là lúc bọn họ lợi dụng khoảng trống phòng vệ khi đi tuần để ra tay.

Chỉ là Thẩm Kính Hằng không ngờ Thôi Thanh Nghi lại có dũng khí cản mũi tên cho hắn.

Nhìn Thôi Thanh Nghi sau khi uống thuốc đang hơi buồn ngủ, đôi mắt hắn khẽ dịu lại: "Mệt rồi thì nghỉ ngơi ngơi sớm đi."

Thôi Thanh Nghi mừng thầm.

Muốn đi rồi sao?

Vừa rồi nàng cứ gật gù, chỉ hận không thể viết lên đầu một câu "Ta buồn ngủ quá", hy vọng Thẩm Kính Hằng nhận ra rồi mau chóng rời đi, đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi nữa. Nhưng không ngờ, thằng này lại nhìn chằm chằm nàng mà không nói tiếng nào. Nhìn mất nửa ngày, suýt chút nữa doạ Thôi Thanh Nghi dựng da gà.

Cũng may Thẩm Kính Hằng xem như biết điều.

Khoé môi nàng bất giác cong cong ngửa mặt nhìn Thẩm Kính Hằng, ngoài miệng còn khách khí: "Vậy sao được, bệ hạ còn đang ở đây." Nhưng mí mắt thì không nghe theo mà chuẩn bị sụp xuống. Thôi Thanh Nghi thấy sắp ngủ gật lại vội gắng gượng mở mắt: "Không sao, bệ hạ. Ta không buồn ngủ."

Mặc dù ngoài miệng nói không sao.

Nhưng hành động lại biểu lộ một cách hết sức rõ ràng: Lão nương buồn ngủ muốn chết, xin ngươi lui về đi.

Nàng không tin mình đã làm vậy rồi mà Thẩm Kính Hằng còn có thể mặt dày bám bên cạnh.

Bảng tính nhỏ của Thôi Thanh Nghi kêu lạch cạch.

Lại không ngờ tư duy của Hoàng đế bá đạo trong truyện ngôn tình hoàn toàn khác biệt với nàng, chỉ nghe giọng nam trầm thấp êm tai vang lên trong phòng. Thẩm Kính Hằng mang theo chút ý cười nhìn nàng: "Sao vậy? Không nỡ xa ta à?"

Thôi Thanh Nghi:...

Ngấy quá.

Thật muốn đấm cho hắn hai phát.

Nhưng nàng không thể nói lời thật lòng, chỉ đành kéo khoé miệng nói một cách khô khốc: "A ha... Đúng vậy."

Thẩm Kính Hằng bày ra biểu cảm "Quả nhiên là vậy".

Hắn bất đắc dĩ thở dài: "Được thôi."

"Vậy tối nay trẫm sẽ ngủ cùng nàng."

Thôi Thanh Nghi:??

Ngữ khí của ngươi là đang uỷ khuất sao.

Xin hỏi, ngươi còn nhớ ta đang bị thương không?