Hoàng Hậu Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 6



8.

Tổng kết lại kinh nghiệm hai lần thất bại của mình.

Thôi Thanh Nghi phát hiện ra một điều, trước kia tựa hồ nàng đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng.

- - Tin tưởng kịch bản gốc một cách quá mù quáng.

Cho nên vô thức ở trong lòng gán cho người khác những cái danh tốt hoặc xấu.

Cho đến hôm qua, Thôi Thanh Nghi ở Vĩnh Hoà cung gặp được Hy Tần chưa từng xuất hiện trong truyện, cùng với Tịnh Phi với tính cách hoàn toàn khác nguyên tác, lúc này nàng mới phát hiện vấn đề mấu chốt.

Tuyến kịch bản ở chỗ Thôi Thanh Nghi cách xa khoảng thời gian Tô Linh tiến cung. Nhưng kịch bản mà trong đầu nàng đã biết đều là sau khi nữ chính tiến cung, dùng góc nhìn của nữ chính để nghe, nhìn thông tin.

Nếu như ở giữa hai bên đã có sự khác biệt thời gian, vậy thì thông tin nhân vật dĩ nhiên cũng sẽ khác nhau.

Nếu đã như vậy, tình hình trước mắt càng không giống nhau.

Lúc trước, Thôi Thanh Nghi định lợi dụng dã tâm thượng vị của nhóm phi tần hậu cũng để hành sự. Nhưng vấn đề bây giờ là, những hậu phi này không hề có chút dã tâm đấu đá nào cả!

Không thể tiếp tục như vậy được.

Nàng hơi đau đầu thở dài.

"Nương nương, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Vân Chi đang bên cạnh hầu hạ, trông thấy chủ tử đột nhiên nhíu mày thở dài bèn hỏi.

"Không sao." Thôi Thanh Nghi lắc đầu. "Đúng rồi Vân Chi, ngươi vừa mới nói mùng hai đầu tháng là sinh thần của Hoàng thượng?"

"Bẩm nương nương, đúng vậy. Người xem chúng ta có cần chuẩn bị thọ lễ gì không?"

Nếu là trước kia, Vân Chi nhất định sẽ không cần nhắc nhở.

Nhưng sau khi Hoàng hậu bị thương, trí nhớ cũng trở nên kém nên nàng ta phải lớn mật nhắc. Quả nhiên, Vân Chi trông thấy Hoàng hậu nương nương nằm trên ghế "A" lên một tiếng, lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng thật là đã quên mất mấy chuyện này."

Vân Chi có chút bất đắc dĩ, còn muốn tiếp tục nhắc nhở đối phương vài câu đã thấy Hoàng hậu nương nương trút bỏ vẻ u sầu, uể oải vừa rồi. Hoàng hậu mỉm cười đứng dậy muốn ra ngoài, doạ nàng ta vội vã cao giọng hô lên ở phía sau.

"Nương nương, người chuẩn bị đi đâu!"

"Dĩ nhiên là đi chuẩn bị lễ cho thọ đản của bệ hạ."

Thôi Thanh Nghi dừng bước quay đầu nhìn nàng ta, cười đến mặt mày cong cong.

Vân Chi sững sờ. Nàng ta đi theo Hoàng hậu nhiều năm, hiếm khi thấy đối phương lộ ra cảm xúc như thế. Nghĩ đến những lời đồn trong cung, nàng không nhịn được mà nghĩ thầm: Chẳng lẽ đây là sức mạnh của ái tình?

Ngay cả người thường ngày bình tĩnh như Nương nương, gặp thọ đản của bệ hạ còn mừng rỡ giống trẻ con.

Vân Chi nghĩ vậy, khoé môi bất giác cũng cong lên, mau chóng đuổi theo Thôi Thanh Nghi.

"Vậy nô tỳ cùng đi với người."

"Được!"

Một chén trà sau.

Vân Chi nội tâm phức tạp đứng ở cửa Vĩnh Hoà cung nhìn Hoàng hậu Nương nương đang muốn xuống bộ liễn.

Vân Chi: "Nương nương, không phải chúng ta đi chuẩn bị thọ lễ cho bệ hạ sao? Sao lại..."

Sao lại đến Vĩnh Hoà cung tìm Tịnh Phi?

Thôi Thanh Nghi gật đầu: "Đúng vậy, chính là muốn chuẩn bị thọ lễ cho bệ hạ đó."

Sinh thần của Hoàng đế là dịp thượng vị quan trọng biết bao chứ!

Nàng nhất định phải nghiêm túc đôn đốc phi tử hậu cung chuẩn bị thật tốt lễ vật cho Thẩm Kính Hằng.

Thôi Thanh Nghi lúc này chuẩn bị thay đổi chiến lược. Nàng định học tập dáng vẻ trước kia sếp giao việc cho nàng, giao cho đám người Tịnh Phi, Hy Tần, Lệ Phi một việc thật lớn, tăng cường thúc đẩy trình độ đấu đá sôi nổi của phi tử hậu cung.

Đấu đá nhau đi! Đám người hậu cung!

Thôi Thanh Nghi nắm chặt tay, nhiệt huyết trong lòng trào dâng.

Vân Chi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu "Vĩnh Hoà cung" trên đỉnh đầu, lại nhìn một chút Hoàng hậu Nương nương đang nghiêm túc nhếch môi.

Không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy phía sau Nương nương hiện giờ như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

...........

Vì để Tịnh Phi không có chỗ từ chối, Thôi Thanh Nghi lúc này nói thẳng luôn.

Nàng mượn lý do tặng lễ cho tiệc sinh thần của Thẩm Kính Hằng, để Tịnh Phi lúc đó dùng điệu múa làm quà mừng cho bệ hạ.

Nhưng Thôi Thanh Nghi cũng biết Tịnh Phi không dễ dàng đáp ứng như vậy. Thế là sau khi nói xong lại cúi đầu vờ uống trà, trên thực tế đang vụng trộm ngước lên xem vẻ mặt của đối phương.

Quả nhiên Tịnh Phi có vẻ hơi khó xử, chỉ thấy nàng ấp úng mở miệng.

"Nương nương nói rất có lý... Nhưng ta, ta không giỏi múa."

A.

Bắt đầu từ chối.

Thôi Thanh Nghi sau khi nhìn thấu tiểu tâm tư của Tịnh Phi liền không do dự chọc thủng: "Tịnh Phi đang khiêm tốn rồi, hôm qua Hy Tần còn khen với ta, nói dáng múa của ngươi vô cùng tuyệt."

Tịnh Phi:???

Tịnh Phi trừng mắt nhìn Hy Tần bên cạnh: Ngươi bán đứng ta?

Hy Tần điên cuồng lắc đầu: Không có mà.

Tịnh Phi: Vậy sao nàng biết ta biết múa?

Hy Tần như sắp khóc: Ta cũng không biết mà.

Thôi Thanh Nghi chỉ coi như không thấy hai người họ âm thầm trao đổi ánh mắt.

Hy Tần dĩ nhiên không đề cập đến chuyện múa may này. Chuyện này là do nàng biết được từ trong kịch bản. Mặc dù tính cách nhân vật có lẽ có chỗ khác biệt so với nguyên tác nhưng kỹ năng chắc chắn sẽ không thay đổi. Vậy là Thôi Thanh Nghi mới cố ý nói dối đối phương.

Nhưng nhìn dáng vẻ Tịnh Phi trước mắt, nàng hẳn là đã đoán đúng.

Nếu đã như vậy, Thôi Thanh Nghi liền thừa thắng xông lên.

"Vậy Tịnh Phi còn kế sách cống lễ nào sao."

"... Trước mắt tạm thời chưa có."

"Không phải chứ, không phải chứ!" Thôi Thanh Nghi che miệng vờ kinh ngạc. "Thọ đản của bệ hạ ngay tháng sau rồi. Muội muội đã không muốn múa tặng cũng không chuẩn bị lễ vật. Chẳng lẽ muội muội trước đó chỉ muốn chọn đại một món trong khố phòng đi tặng nên mới đem chuyện này ra để lừa gạt sao."

Đừng hỏi nàng vì sao lại biết suy nghĩ của Tịnh Phi, vì chính bản thân Thôi Thanh Nghi cũng định làm vậy.

Tịnh Phi: Lời ngươi nói đều đúng, nhưng ta không dám tiếp lời.

Tịnh Phi liên tục bại trận, cuối cùng chỉ đành đánh ứng công việc múa tặng trong thọ đản.

Hy Tần ở giữa từng có ý muốn cứu đồng đội lại bị Thôi Thanh Nghi quay sang cười.

"Nếu Hy Tần đã tích cực như vậy, hay là cùng múa với Tịnh Phi đi?"

Doạ nàng vội vã cáo từ, ôm lấy suy nghĩ "tử đạo hữu không phải tử bần đạo", quay ngoắt 360 độ: "Chuyện múa tặng vẫn là Uyển Nhi... À, Tịnh Phi nương nương am hiểu nhất."

..........

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của Thôi Thanh Nghi.

Múa tặng ở thọ yến thật sự là phương thức cao nhất để đạt được hảo cảm.

Dù sao trong kịch bản cung đấu có biết bao nữ chính thành công thượng vị dựa vào cách này. Dùng dáng múa phiêu diêu cùng ánh nhìn loáng thoáng khiến Hoàng đế mê mẩn đến điên đảo thần hồn.

Không thể không nói, điệu múa của Tịnh Phi vô cùng đẹp mắt.

Nhưng có một điểm không đẹp -- quá lười biếng.

Chỉ cần chuyển tầm mắt ra khỏi người nàng, đối phương sẽ lập tức hò hét kêu mệt muốn nghỉ ngơi.

Cân nhắc về tâm thái lười biếng của Tịnh Phi, Thôi Thanh Nghi chỉ có thể chủ động đảm nhận vị trí huấn luyện viên giám sát múa.

Nàng từng học múa Trung Quốc trong một khoảng thời gian rất dài. Mặc dù về sau phải gác lại vì một số nguyên nhân, nhưng vẫn có thể biên đạo múa và đưa ra một số chỉ đạo kiến nghị về phương diện động tác chi tiết.

Tịnh Phi không có cách nào lười biếng, tất nhiên là không ngừng kêu khổ.

Các loại suy nghĩ vui đùa lười biếng đều bị Thôi Thanh Nghi cự tuyệt một cách vô tình.

Có lẽ sự chân thành của nàng cuối cùng đã đả động đến Tịnh Phi. Cuối cùng sau ngày thứ bảy, Thôi Thanh Nghi nhận được lời nhắn mà cung Tịnh Phi chủ động gửi đến.

Lúc này không phải là xin phép nghỉ, cũng không phải vì lười biếng.

Mà là hẹn nàng đi luyện múa!

9.

"Đến ngự hoa viên luyện múa?"

"Ngươi xác định lời này là Tịnh Phi nói sao?"

Thôi Thanh Nghi kinh ngạc, liên tiếp xông đến hỏi vài vấn đề.

Cũng không phải nàng cố ý ngạc nhiên, mà trải qua một đoạn thời gian ở cùng nhau, bây giờ Thôi Thanh Nghi đã hoàn toàn khám phá ra bên trong thân xác yếu đuối của Tịnh Phi cất giấu một tâm hồn cá ướp muối.

Nhưng hôm nay đối phương lại lần đầu tiên chủ động mời nàng tới?

Thật sự không phù hợp.

Cung nữ truyền lời ngồi dưới đất không biết Hoàng hậu đang nghĩ gì, cúi đầu trả lời một cách đàng hoàng: "Bẩm nương nương, Tịnh Phi nương nương nói là vì cảnh sắc ngày thu ở hoa viên rất đẹp, nhất thời khơi dậy cảm hứng múa của người. Vậy nên vội để nô tỳ đến mời n ương nương cùng nhau đến hoa viên luyện múa."

Ngày mùa thu rất đẹp? Khơi dậy cảm hứng múa?

Lý do thoái thác này còn không đáng tin bằng nói Tịnh Phi và Hy Tần thèm thuồng con gà cảnh mới tới trong vườn.

Mặc dù Thôi Thanh Nghi luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ nhưng càng nghĩ càng không hiểu được Tịnh Phi còn có dụng ý nào khác. Chỉ đành an ủi trong lòng: Có lẽ Tịnh Phi rốt cuộc đã hiểu ra, ngộ ra, biết được nên nỗ lực vào nghề tranh giành tình cảm.

Nếu như vậy thì tốt quá rồi.

Thôi Thanh Nghi cong môi cười: "Được, vậy bản cung sẽ đi cùng Tịnh Phi."

Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.

Nàng phải mau đến xem Tịnh Phi vì lười biếng còn nghĩ ra trò quỷ gì.

..........

Sự thật chứng minh Thôi Thanh Nghi vẫn rất chủ quan.

Tịnh Phi mặc dù suốt ngày nằm ngửa làm cá ướp muối nhưng dù sao vẫn là nhân vật phản diện có máu mặt trong kịch bản.

Đặc biệt là rất giỏi gài bẫy người khác.

Đầu tiên giả vờ chưa thuộc động tác chi tiết, nịnh Thôi Thanh Nghi làm mẫu trước mặt nàng một lần. Sau đó thừa dịp đối phương nghiêm túc múa mà lơ là liền chậm rãi chạy xa, cấp tốc thoát khỏi hiện trường.

Cho đến khi Thôi Thanh Nghi có phản ứng đã sớm không thấy bóng dáng Tịnh Phi đứng cách đó không xa đâu cả.

Thay vào đó là một thân ảnh cao lớn.

Là Thẩm Kính Hằng.

Hắn mặc trường bào xanh nhạt thêu hoa văn rồng, đứng ở phía xa lẳng lặng ngắm nhìn nàng.

- - Mẹ nó, bị Tịnh Phi gài rồi!

..........

Lối mòn kinh điển trong kịch bản cung đấu.

Chỉ cần Hoàng đế thấy hậu phi nhảy múa nhất định sẽ kinh ngạc giống như gặp tiên nhân.

Thôi Thanh Nghi vốn định dùng kế này, để Tịnh Phi khiến Thẩm Kính Hằng kinh ngạc một phen trên thọ yến của hắn. Lại không ngờ bị đối phương gài bẫy, thằng hề lại chính là nàng.

Trông thấy Thẩm Kính Hằng đang từ từ bước về phía mình, trong đáy lòng Thôi Thanh Nghi dâng lên nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.

Lần này thật sự xong phim rồi.

Thẩm Kính Hằng kia vốn có hảo cảm rất sâu đậm với nàng. Bây giờ lại xuất hiện, không phải là sẽ triệt để đắm chìm luôn sao!

Quarv nhiên, chỉ thấy ánh mắt Thẩm Kính Hằng nhìn nàng tràn ngập thâm tình.

Trên mặt hắn mang ý cười nhàn nhạt.

"Thật khéo, Hoàng hậu cũng ở đây."

Thẩm Kính Hằng nhìn Thôi Thanh Nghi trước mặt.

Sau khi múa một khúc, hô hấp của đối phương còn chưa ổn định. Hai gò má trắng nõn ửng hồng. Con ngươi đen láy nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt ẩn chứa chút ngượng ngùng cùng bất an, đáng yêu bất ngờ.

Thẩm Kính Hằng bị ma xui quỷ khiến muốn vươn tay xoa mặt nàng.

Mà Thôi Thanh Nghi lúc này đang quan sát cử động của đối phương, trông thấy hắn vươn tay, động tác là đang muốn chạm vào mình. Trong lòng thầm kêu "khá lắm", cảm thán một chút: cái tiến độ này cũng không khỏi nhanh quá đi mất.

Nàng đang nghĩ: Không được, không được để Thẩm Kính Hằng chạm vào mình!

Thân thể so với tư duy đã nhanh hơn một bước, vô thức muốn né tránh.

Thế là một giây sau.

Đương lúc Thẩm Kính Hằng vươn tay muốn chạm vào đối phương thì Hoàng hậu nhỏ bé yếu đuối trong mắt hắn đột nhiên đáp lưng xuống đất, hoàn mỹ tránh được tay hắn!

Tán lá đầu thu đổi sang vàng, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá hắt xuống thân ảnh hai người dưới gốc cây. Trên mặt đất hằn lên hai cái bóng một cao một thấp.

Bóng cao chính là Thẩm Kính Hằng đang đứng đó.

Bóng thấp, dĩ nhiên là Thôi Thanh Nghi đang đáp lưng xuống đất.

Hai tay Thôi Thanh Nghi còn chống trên mặt đất, khoé miệng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Bệ ha, nếu như ta nói... Đây là động tác kết thúc khúc múa kia, ngài có tin không?"