Hoàng Hậu Không Phải Là Chính Phi

Chương 2



6

Thái tử phi và Thái tử điện hạ vốn từng là đôi tình nhân mặn nồng, giờ đây lại không thể tiếp tục đóng vai vợ chồng ngọt nhạt nữa.

Khi Thái tử lên ngôi, tiền triều phản đối lập Thái tử phi làm Hoàng hậu.

Buồn cười thật đấy, bọn họ ngay từ đầu đã ủng hộ Đông Phương Nguyệt làm Thái tử phi, nói rằng nàng là nữ nhân tài hoa hiếm có, trăm năm mới có thể nhìn thấy một lần.

Bây giờ, lại cho rằng đức hạnh của Đông Phương Nguyệt không xứng xứng đáng với vị trí Hoàng hậu.

Ta thì xứng đáng đấy?

Vốn tưởng rằng Thái tử sẽ không quan tâm, dù sao hắn và Đông Phương Nguyệt vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu như biển, sao có thể nói không phong liền không phong.

Nhưng hóa ra suy nghĩ của hắn nằm ngoài khả năng dự đoán của chúng ta.

Thái tử lên ngôi, ngày thứ hai ra chiếu chỉ.

Trắc phi ta là Hoàng hậu, Triệu Tố Tố là Hiền Hoàng quý phi, nhưng Thái tử phi lại chỉ là Thục Quý phi, ngay cả Tần Dương bị nàng hãm hại cũng ngang hàng với nàng, trở thành Đức Quý phi.

Người ngu ngốc nhất cũng có thể nhìn thấy điều này có ý nghĩa là gì.

Đó là một lời cảnh báo.

Từ giờ trở đi, nếu không biết kiềm chế bản thân thì sẽ không có lối thoát.

Đáng tiếc, một nữ tử cao quý lại bị tình yêu làm cho mù quáng. Đông Phương Thái phó thông thái cũng có chút bối rối vì tình cảnh này.

Cây lớn đón gió, tên bắn con chim đầu đàn.

7

Ta tận hưởng thời gian ở Phong Nghi cung đã được nửa tháng.

Hậu cung chỉ có ta, Hiền phi, Thục phi, Đức phi và Hoa phi.

Đức phi bị đầu độc, mấy ngày này sức khỏe đã khá hơn, đã có thể đứng dậy đi dạo xung quanh.

Cuối cùng chứng minh được Thục phi đầu độc Đức phi, Thục phi bị cấm túc. Một thời oanh oanh liệt liệt cuối cùng cũng rơi vào tình trạng này. Gia đình cũng bị liên luỵ.

Trước đây có rất nhiều rắc rối, nhưng đều không hề liên quan gì đến ta.

Triệu Tố Tố mang tới một hộp mạt chược. Vì thế ta, Hoàng hậu, chơi mạt chược cùng với Hiền phi, Đức phi và Hoa phi. Ta thua trắng. Ôi tiền của ta.

Sau khi bị cười nhạo hồi lâu, ta tiễn ba người đi rồi dựa vào ghế dài hưởng gió chiều.

"Hoàng hậu, trông nàng thật nhàn nhã.”

Con mẹ! Ta còn đang nghĩ cách đến gặp Hoàng đế lấy lại một ít tiền mà các phi tần của hắn đã giành được từ ta, hắn đã đến rồi.

Ta mở mắt ra nhìn hắn đang bước vào chậm rãi, nói với nụ cười trên môi.

“Sao bệ hạ lại ở đây? Bệ hạ có muốn ăn tối không?”

"Không, ta đã ăn rồi.”

Hắn nói:

"Hoàng hậu, ta có chuyện muốn cùng nàng thương lượng.”

Chắn chắn không phải là chuyện tốt lành gì đâu, chết tiệt thật!

8

Ngày hôm sau, ta, một Hoàng hậu đức độ thiện lương, đã ra lệnh cho mọi người trong hậu cung sắp xếp đồ đạc, đến chùa Hộ Quốc cầu phúc. Chuẩn thiện lương đức độ chưa!

Hiền phi đi tới nói: "Sao đột nhiên lại chủ trì đến Hộ Quốc cầu nguyện? Chuyện khó hiểu gì đây.”

Ta: "…"

Ta không thể giấu giếm điều gì với Tố Tố.

"Hắn đã ra tay. Mấy ngày nay Hoàng thượng chợt nhớ tới mình còn có một đám phi tần không thể đảm bảo được, nhờ ta đưa mọi người ra ngoài trú ẩn."

“Hắn cũng biết chính hắn còn không thể đảm bảo cho chúng ta, vậy vì sao chúng ta, một đám nữ nhân yếu đuối, lại có thể an toàn đi nơi khác?”

Nói xong, nàng gạt tay qua cổ làm dấu lìa đầu.

"Tố Tố, muội có thể nghĩ tới, hắn lại không nghĩ tới sao?”

“Tỷ nói sao?”

“Vi thần Triệu Hoài Ngọc thỉnh an Hoàng hậu!”

Hiền phi sửng sốt, sắc mặt cứng ngắc quay người lại.

Ta cười nói:

“Triệu tướng quân, mời đứng dậy. Hai huynh muội các ngươi đã nhiều năm không gặp, chắc hẳn có nhiều điều muốn nói, cứ nói chuyện trước đi.”

Ta mỉm cười rồi rời đi, hôm nay nàng ấy mới biết được Hoàng đế triệu ca ca nàng về để bảo vệ chúng ta. Tố Tố và ca ca đã hơn năm năm không gặp nhau.

Đức phi và Hoa phi đi tới, nói: “Vấn an Hoàng hậu.”

“Đứng dậy đi, đứng dậy đi.”

Ta hỏi, “Các muội đã sắp xếp xong chưa?”

"Đã sớm xong rồi. Hoàng hậu, có mang theo Thục phi không?” Đức phi chớp chớp đôi mắt hỏi ta.

Ta bối rối nhìn trời: “Thục phi đã lên xe rồi.”

Đức phi: “…”

“Muội bình tĩnh một chút, nóng nảy sẽ làm hỏng kế hoạch.” Ta an ủi nàng.

“Muội hiểu được.”

Đức phi cúi đầu rời đi.

Nhìn bóng lưng Đức phi, ta chợt nhớ tới ngày nàng mới tới.

Một nữ tử có kỹ năng cờ bạc tuyệt vời!

Khi Tần Dương mới vào cung, Thái tử và Thái tử phi đã xảy ra cãi vã vì nàng.

Vì Tần Dương có ngoại hình khá giống Đông Phương Nguyệt, nên Tần Dương được chú ý một thời gian, Thái tử ngày nào cũng quanh quẩn bên đó.

Nhưng sau cùng đôi thanh mai trúc mã vẫn là làm hòa sau vài ngày.

Đông Phương Nguyệt sau đó đã làm khó Tần Dương bằng đủ mọi cách.

Kết quả là Tần Dương có thai.

Rất ấn tượng!

Sau đó, lại đến lượt Tần Dương chế nhạo Đông Phương Nguyệt.

Khi đó, Tố Tố cũng sinh được một cô con gái. Trong toàn bộ Vương phủ, ngoại trừ Hoa phi, chỉ có Đông Phương Nguyệt không đẻ được.

9

Trong 5 năm qua, Đông Phương Nguyệt luôn toả sáng dù về lĩnh vực gì. Đây là chuyện duy nhất mà cô ta không thể.

Mọi người đều nói cô ta là con gà mái không thể đẻ trứng.

Cô ta rất tức giận.

Tần Dương chế nhạo, như thêm dầu vào lửa.

Đông Phương Nguyệt bưng một bát lớn nghệ tây cho Tần Dương uống.

Ta là người đầu tiên nhận được tin tức, khi ta đến nơi, Tần Dương đã hấp hối, dưới chân chảy ra vết máu lớn.

Đông Phương Nguyệt ngồi ở một bên, ngơ ngẩn cười.

Tần Dương sống sót trong gang tấc, không bao giờ có thể mang thai được nữa.

Ngay khi tỉnh dậy, nàng đã khóc và cầu xin Thái tử làm chủ cho mình.

Thái tử đồng ý.

Đông Phương Nguyệt chỉ bị phạt cấm túc...

Hắn cũng bưng bít hết mọi điều tiếng. Tần Dương sau khi nghe được kết quả này, rất đau lòng.

Ta không nhớ nàng ấy đã hồi phục bằng cách nào.

Ta chỉ nhớ rằng mỗi ngày ta đến thăm nàng ấy, nàng ấy luôn chỉ có một mình, ôm một chiếc gối trên tay.

Thái tử thực sự không phải là người tốt.

Sau đó, Tần Dương đã báo thù cho chính mình.

Vào giữa mùa đông, Đông Phương Nguyệt bị nàng đẩy xuống hồ.

Đông Phương Nguyệt cũng không thể mang thai nữa.

Thái tử tức giận giơ kiếm về phía Tần Dương, Tần Dương chỉ ngồi dưới đất, không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn.

Ta và Tố Tố đứng trước mặt nàng ấy khóc lóc, cầu xin hắn thương xót.

Tần Dương không hề sợ hãi, nàng nói từng chữ một:

“Lý Mộc Thành, cô ta đáng bị như vậy.”

Cuối cùng, Thái tử đánh rơi thanh kiếm của mình.

Tần Dương bị phạt cấm túc.

Đông Phương Nguyệt tỉnh lại, làm ầm ĩ, đòi mạng Tần Dương, cô ta thật sự phát điên, vì thế Thái tử phải phái người theo dõi chặt chẽ cô ấy.

10

Một vài tháng nữa trôi qua.

Thái tử đi tuần tra ở Giang Nam, Đông Phương Nguyệt cầm kiếm xông vào sân viện ta.

Hôm đó là lễ hội thuyền rồng.

Bốn người chúng ta đang cùng nhau làm bánh bao.

Đông Phương Nguyệt dùng kiếm đâm Tần Dương.

Ta không biết lúc đó mình nghĩ gì, lao thẳng về phía trước che chắn cho Tần Dương.

Thiên thần nhỏ trong bụng ta, không biết là trai hay gái, đã mất rồi.

Đó cũng là lúc Thái tử tuyệt tình với Đông Phương Nguyệt.

Chuyện này không thể bị che giấu.

Thái tử tước bỏ vị trí Thái tử phi, phe phái đối thủ của Thái tử trong triều cũng gửi tấu chương gây áp lực ngay lập tức.

Đó cũng là lúc Thái tử tuy chưa lên ngôi nhưng đã có ý đồ với Thái phó.

Lúc đó, Thái tử đã ở cạnh ta hai ngày, râu ria đầy trên mặt.

Hắn nói với ta rằng hắn không làm gì thêm được cho ta và con ta nữa.

Ta mỉm cười nói: “Thái tử, không sao đâu.”

Không sao đâu, từ nay về sau hãy coi như trái tim này như đã chết.

Hoàng gia, Thái tử trẻ tuổi, ta không động lòng sao?

Chẳng phải Tống Nguyệt Nguyệt, Tần Dương và Lí Miên Tâm cũng đã động lòng sao?

Có từng mơ về cuộc sống tốt đẹp không?

Mọi loại cảm động đều biến mất dưới sự bênh vực của Thái tử với Đông Phương Nguyệt hết lần này đến lần khác.