Hoàng Hậu Không Phải Là Chính Phi

Chương 4



17

Thì ra ta không phải nữ chính.

Hah!!!

Đừng nói chi người dân đi qua, ngay cả một cái hang còn không có.

Nhặt mấy cành cây xong, ta quay trở lại chỗ cũ, ngậm một mảnh cỏ gãy trong miệng, nhìn Triệu Hoài Ngọc đang bất tỉnh, im lặng đối mặt với một đống cành cây.

Cành cây kia, ta khuyên các ngươi nên biết điều.

Nếu không, ta sẽ trừng phạt cả chín tộc các ngươi!

Ta vun hết đống cành cây xung quanh thành một đống nhỏ, rồi đi ra sông tìm hai viên đá bình thường, tự hỏi liệu chúng có thể tạo ra lửa hay không.

Ta không biết đã mất bao lâu.

Nhưng ta đã bỏ cuộc.

Phải trừng phạt cả chín tộc hòn đá này nữa!

Ta tựa vào người Triệu Hoài Ngọc, thầm cầu nguyện Trúc nhi sẽ sớm tìm được mình.

Rõ ràng là ta đã đánh giá quá cao em ấy.

Trời đã sáng nhưng vẫn chưa có ai đến cả.

…..

Khi Triệu Hoài Ngọc tỉnh lại, anh cảm thấy như đang bên cạnh một đống lửa, nhìn Hoàng hậu bất tỉnh trong lòng mình, không biết nên nói gì.

Anh lại nhìn vết băng trên người mình rồi khẽ thở dài.

Anh cẩn thận đứng dậy, trong lòng cảm thấy thật mạo phạm, nhưng vẫn đặt tay lên trán Dung Thanh Thanh.

Chết tiệt, Hoàng hậu sẽ không bị sốt c.hết đấy chứ?!

Hơi nóng hoá ra là từ cơ thể Dung Thanh Thanh, đống cành cây này…

Hình như nàng không nhóm được lửa...

Quần áo treo trên cao đã nửa khô, Triệu Hoài Ngọc cõng Dung Thanh Thanh trên lưng đi theo men sông.

Thái giám hẳn là đã phát hiện ra họ mất tích, và sẽ tổ chức người tìm kiếm.

Cõng nàng trên lưng, Triệu Hoài Ngọc đột nhiên nhớ lại tuổi thơ của mình, khi Dung Thanh Thanh mới mười một tuổi.

Tuy không nổi bật như Đông Phương Nguyệt, cũng không xinh đẹp như em gái, nhưng lại rất dễ nhìn.

18

Khi đó các cô nương đều đến tuổi cập kê, đều giữ cho thân hình mảnh khảnh gầy gò như có thể bị gió thổi bay, chỉ có Dung Thanh Thanh mới vào kinh thành là có khuôn mặt tròn trịa, rất dễ thương.

Trong bữa tiệc thưởng hoa đó, Đông Phương Nguyệt đã được chọn làm Thái tử phi với màn múa váy.

Cũng chiếm trọn sân khấu là em gái Triệu Hoài Ngọc, người đã khiến mọi người sửng sốt với màn trình diễn Kinh trập.

(惊蛰 - Kinh Trập - jīng zhé

Kinh Trập là tiết khí thứ 3 trong năm, khi Mặt Trời ở vào kinh độ 345. Tiết khí này đứng ngay sau tiết Vũ Thủy và đứng trước tiết Xuân Phân.

Vậy, tiết Kinh Trập vào ngày nào? Tiết Kinh Trập thường bắt đầu từ ngày 5 (hoặc ngày 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm.

Trước đó, vạn vật ngủ đông trong đất, các loài sâu bọ, côn trùng, không ăn không uống, xưng là “Trập”(蛰-zhé), tới thời điểm này sấm xuân khiến vạn vật bừng tỉnh, xưng là “Kinh”(惊-jīng). Vì thế, Kinh Trập có nghĩa là sự tỉnh giấc của các loài công trùng sâu bọ sau một thời gian dài, chuyển tới mùa sinh sôi nảy nở của chúng. Vậy nên, người ta còn hay gọi tiết Kinh Trập là tiết sâu nở nữa.

em google ra như vậy em chẳng biết dịch như nào, hay là “biểu diễn kén nở thành bứm”? huhu các hai có cao kiến ji thì giúp em nka)

Tất cả nữ tử đều ít nhiều có tài năng để thể hiện. Nhưng vì đã có hai người kia phía trước, thành ra lại không còn gì nổi bật. Chỉ có Dung Thanh Thanh, pha một ấm trà cho Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu.

Hoàng đế khen ngợi Dung tướng quân đã nuôi dạy một nữ nhi ngoan. Hoàng hậu cũng khen ngợi nàng rất nhiều.

Thái hậu nếm thử một lúc, rồi rút chiếc trâm cài màu đỏ khắc hình phượng trên đầu, thưởng cho nàng.

Ba năm sau, ba người này gặp lại nhau ở Vương phủ.

Hoàng đế bệ hạ thật là có phước lớn.

Triệu Hoài Ngọc hiện tại đã ngoài hai mươi, vẫn chưa kết hôn, cha mẹ ở nhà vô cùng lo lắng.

Tuy nhiên, Triệu Hoài Ngọc lại cảm thấy việc kết hôn sẽ chỉ lãng phí thời gian của cô nương nhà người ta.

Triệu Hoài Ngọc vốn ở biên cương, không đi theo thì sẽ thành góa phụ, đi theo thì cũng sợ sẽ sớm tạo oán hận.

Cô nương mảnh khảnh nào có thể chịu đựng được gió cát nơi biên quan?

Trời nóng dần, Triệu Hoài Ngọc cảm giác được thân thể Dung Thanh Thanh sắp bốc cháy, vội vàng đặt nàng xuống, đặt tay lên trán nàng.

Nóng như que hàn.

Thấy chưa, cô nương mỏng manh này đã phát sốt ngay khi mới bị cảm lạnh một chút.

Nhìn lại chuyện của bản thân, Triệu Hoài Ngọc càng cảm thấy quyết định của mình chẳng có gì sai trái cả.

Triệu Hoài Ngọc xé một mảnh vải nhỏ, ngâm ở bờ sông rồi đắp lên trán nàng, thở dài.

Anh tìm củi từ bốn phía, đánh đá nhóm lửa lên.

Nếu Dung Thanh Thanh tỉnh lại lúc này, hẳn là nàng sẽ mắng anh thật biết cách làm nàng xấu hổ.

19

Dung Thanh Thanh tỉnh lại lần nữa, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là mặt giường trắng trơn.

......

“Trúc nhi.”

Ta giật mình khi mở miệng. Giọng ta khàn khàn như thể đã ăn phải đất bẩn tám ngày.

“Hoàng hậu, nương nương cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Cũng may tai của Trúc nhi khá thính nên lập tức mở cửa đi vào.

Sau đó, cánh cửa lại bị đẩy ra lần nữa: “Thanh Thanh tỷ tỷ!”

Hiền phi, Đức phi, Hoa phi đồng loạt xông vào.

"Ôi, tỷ làm tụi muội lo lắng lắm đấy.”

Ta mỉm cười. Triệu Tố Tố tiến tới sờ đầu ta, vẻ mặt đau khổ, đáng thương nói:

"Nếu ca ca không cõng tỷ về, tỷ đã c.hết ở góc đó rồi. Lúc đó tỷ như nóng như cục than vậy.”

Tần Dương càng trực tiếp nói: "Suýt chút nữa muội còn tưởng Đông Phương Nguyệt sẽ quay về cung, may là muội kịp thời trấn áp cô ta, nếu không cô ta hẳn đã chạy xuống núi.”

Hoa phi im lặng gật đầu như giã tỏi.

Mặt ta đanh lại hỏi: "Có chuyện gì rồi?”

"Cha của Đông Phương Nguyệt hình như đã xảy ra chuyện gì đó, ông ấy đã phái người đến đón Đông Phương Nguyệt. Lúc đó ta và Đức phi, Hoa phi đang định đi tìm tỷ.”

"Chúng ta đi ngang qua Phật đường, nhìn thấy Đông Phương Nguyệt cùng mấy người đàn ông mặc đồ đen làm loạn khắp nơi.”

"Muội vừa bước tới, cô ấy hoảng sợ đẩy người mặc đồ đen ra và bảo hắn ta nhanh đi. Người đồ đen cuối cùng cũng rời đi, còn đốt pháo hoa nữa. “

"Loại pháo hoa nào?”

Hiền phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Pháo hoa có màu đỏ, rất giống pháo hoa mà cha muội từng nói dùng để báo tin.”

Đức phi cười nói: “Sao có thể được, Tố Tố…”

Rồi nàng ấy quay lại nhìn ta với vẻ mặt hoang mang, ngập ngừng nói:

“Không thể là pháo báo tin được, phải không?”

"Tạm thời đừng lo lắng, trước tiên đi tìm Đông Phương Nguyệt đi.”

“Lúc đó muội giữ Đông Phương Nguyệt lại Phật đường.”

Ta vội vàng ra khỏi giường, vừa thay quần áo xong thì một tên lính canh đột nhiên chạy vào nói:

“Hoàng hậu, lối vào núi đã bị chặn, Triệu tướng quân bảo nô tài đưa các vị ra ngoài trước.”

Tim ta rơi xuống đáy. Đã thất bại rồi sao?

20

"Mau, lập tức đi tìm Đông Phương Nguyệt.”

Ta túm lấy người lính, vừa chạy vừa hỏi anh ta: “Bọn chặn dưới núi ăn mặc như thế nào?”

Ta đã suy nghĩ rất kỹ càng, nếu thành công thì người mặc đồ đen sẽ không được phái tới, có lẽ là quân giải cứu.

Nhưng ta vẫn không khỏi cảm thấy hoảng sợ khi nghe tin cuộc chiến đã bắt đầu.

"Đó là một nhóm người mặc đồ đen.”

Vậy thì tốt, tốt rồi, mặc màu đen có nghĩa là đều là quân giải cứu… Bệ hạ không nên thất bại, không nên... không...

Trong lòng ta nghĩ như vậy, nhưng ta vẫn không thể cảm thấy an tâm.

Cửa Phật đường đóng chặt, ta chưa kịp nói gì thì Triệu Tố Tố đã đạp cửa.

Hổ nữ phá tường! Phá cửa. Đại khái thế.

Cửa vừa mở, Đông Phương Nguyệt quần áo xộc xệch lao ra ngoài. Triệu Tố Tố nhanh nhẹn bắt được cô ta.

Đông Phương Nguyệt lẩm bẩm như loạn trí: "Cha! Cha! Cha ta đâu—“

Mọi người sửng sốt trong giây lát, ta lập tức tỉnh táo lại, rút ​​thanh kiếm treo trên người lính canh bên cạnh ra, kề vào cổ Đông Phương Nguyệt.

Đông Phương Nguyệt run lên vì sợ hãi.

“Theo ta, chúng ta xuống núi.”

Ta cùng ba phi và một tiểu thị vệ đi xuống chân núi. Bốn phi, nếu tính cả con tin trong tay ta.

Dọc đường có thể nghe thấy tiếng đao kiếm, nhưng lại không thấy người.

Khi tới chân núi, ta tin chắc, bệ hạ đã thắng.

21

"Trần Phong, ngươi đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết Đông Phương Nguyệt.”

Thanh âm của ta đột nhiên vang lên, Triệu Hoài Ngọc kinh hãi quay đầu lại: "Hoàng hậu!”

Trần Phong trên tay có hai thi thể, dừng động tác lại.

“Bảo người của ngươi ném vũ khí xuống đất rồi chuyển qua đây!”

Triệu Hoài Ngọc bước tới, đứng trước mặt ta với vẻ mặt phức tạp.

Trần Phong và Đông Phương Nguyệt có mối quan hệ rất tốt, họ cùng nhau lớn lên, Trần Phong thường làm việc cho Đông Phương Nguyệt khi cô ta còn ở trong phủ Thái phó.

Ta biết hắn một chút. Tất nhiên là hắn cũng biết ta.

Quả nhiên, giây tiếp theo hắn mỉm cười nói: “Hoàng hậu, tay ngươi đang run, giọng nói của ngươi cũng vậy.”

"Ồ, đúng rồi, ta run quá. Nếu ta vô tình cắt phải chiếc cổ mảnh khảnh này thì cũng không thể trách ta được, ngươi nói có đúng không?”. Ta cũng cười.

Một giây tiếp theo, ánh mắt của Trần Phong loé lên: "Ta sẽ để các ngươi đi, Đông Phương Nguyệt ở lại.”

"Cô ta là Thục phi trong hậu cung của ta. Tại sao lại ở lại?" Ta khiêu khích.

"Dung Thanh Thanh, đừng ức người quá đáng.”

"Trần Phong, còn trong tay ngươi đang ôm thứ gì?”

"Nói ta biết ngươi muốn gì?”

"Bỏ vũ khí xuống, tìm một chiếc xe ngựa đủ lớn cho bọn ta. Khi xe tới đây, ta đương nhiên sẽ thả Đông Phương Nguyệt.”

"Ngươi nghĩ rằng ngươi có đủ tư cách để ra điều kiện với ta?”

"Trần Phong, ngươi có một điểm yếu, một điểm chí mạng, hiện tại điểm yếu này đang nằm trong tay ta. Cô ta chính là tư cách ra điều kiện của ta.”

Người trước mặt hắn cười một cách tùy tiện, nhưng Trần Phong không còn cách nào khác ngoài phải tuân theo.

Hắn sợ Đông Phương Nguyệt sẽ xảy ra chuyện gì không tốt. Nàng sẽ không thích có sẹo trên người. Họ không có thời gian để tính cách khác.

Đông Phương Thái phó phủ bị đột kích, Thái phó bị giải tới nhà tù, đã tìm mọi cách để yêu cầu hắn đi cứu Đông Phương Nguyệt.

Hắn đặt thanh kiếm xuống đất, đá ra xa: "Dung Thanh Thanh, giữ lời hứa.”

Ta không nói gì, chỉ nhìn hắn.