Hoàng Hậu Không Phải Là Chính Phi

Chương 8



38

Phong Nghi cung không có ai, ta một mình ngồi bên cửa sổ.

Miên Tâm Hoa phi...

Miên Tâm và Tố Tố là bạn bè từ trước.

Lúc đó, Tần Dương và Lí Miên Tâm cùng tiến cung, Tần Dương sống rất gần với Tô Tố, tính tình cả hai đều thẳng thắn, qua qua lại lại đều thành quen thân nhau.

Lí Miên Tâm đã dịu dàng như vậy kể từ ngày đầu tiên mọi người biết tới nàng ấy.

Bởi vì cùng Tần Dương vào phủ, hai nàng ấy quan hệ càng tốt hơn.

Bốn người chúng ta thực sự rất thân thiết.

Hiền phi và Đức phi thỉnh thoảng hay chành choẹ, cũng thỉnh thoảng lại hợp tác với nhau để trêu chọc ta.

Chỉ có Lí Miên Tâm, luôn dịu dàng, ngay cả Hoàng đế cũng khen ngợi nàng là một người hiền lành ngoan ngoãn.

Bất cứ khi nào ta có điều gì phiền muộn, ta sẽ đến chỗ nàng, đòi nàng ấy làm đồ ngọt cho ta ăn.

Ngoại trừ Lí Miên Tâm, "tứ đại phi" còn lại trong hậu cung đều là những tiểu thư tay không chạm nước.

Ngay cả ta cũng không thể làm ra được mấy món ngon như nàng.

Chúng ta đều cùng nhau chứng kiến Lý Vãn Giác và Lý Diên Xuân lớn lên.

Đĩa bánh ngọt đó, dù dành cho Vãn Giác hay là Diên Xuân, cũng đều do nàng.

Nhưng... đó là Miên Tâm.

Miên Tâm hiền lành dịu dàng.

Làm sao có thể……

Lại có mưa bất chợt, cơn mưa thu mang theo làn gió mát.

Ta ngồi trước cửa sổ, nhìn hoa dâm bụt đung đưa trong mưa, cho đến tận bình minh.

39

Ngày hôm sau, khi Trúc nhi bước vào, thấy ta vẫn ngồi trước cửa sổ, em ấy giật mình.

“Nương nương…"

Ta quay đầu nói:

“Trang điểm lại cho ta, ta sẽ tới Diên Hy cung, đi bảo Hoa phi làm chút đồ ăn.”

“Vâng ạ.”

Sau cơn mưa, trời trong xanh, cầu vồng rơi ngay trước cửa Phong Nghi cung.

Ta đứng chờ Trúc nhi mang áo choàng tới.

“Nương nương, cầu vồng hôm nay đẹp quá.”

Trúc nhi gượng cười dìu ta ra ngoài.

Ta cũng cười nhẹ.

Ta ngẩn ngơ cả đêm, cuối cùng cũng nghĩ tới, muốn đến chỗ Hoa Phi ăn chút bánh ngọt.

Suy cho cùng, ta trước giờ đều muốn ăn đồ ngọt do Miên Tâm làm, bất cứ khi nào ta không ổn.

Cánh cổng Diên Hy cung tỏa sáng trong ánh nắng sớm mai, ta bước vào, băng qua ngưỡng cửa màu đỏ son.

Lí Miên Tâm đã đứng đó, mặc xiêm y màu xanh nhạt, tay cầm chiếc trâm hồng ngọc mà ta từng tặng nàng.

"Thần thiếp vấn an Hoàng hậu.”

Nàng mỉm cười chào ta, lời nói khách sáo phép tắc như lúc mới vào cung, cùng Tần Dương đến gặp ta và Tố Tố.

Cũng giống như ngày ta lên ngôi Hoàng hậu, ba người họ đến thỉnh an, nàng mang bánh cho ta, cười nói:

“Hoàng hậu, từ nay trở đi, chúng thần thiếp phải nhờ đến người.”

Ta nhìn nàng ấy đang cúi đầu thi lễ, nhẹ nhàng nói:

“Lâu rồi ta chưa ăn bánh muội làm.”

Nàng mỉm cười: “Thần thiếp đã chuẩn bị sẵn rồi.”

40

Bước vào trong, ta phát hiện không có một ai ngoài chúng ta.

Ta đè nén sự bất an của mình và hỏi:

"Sao không thấy cung nữ nào?”

“Muội đều đã cho họ lui xuống.”

Lí Miên Tâm mỉm cười, đặt một đĩa bánh lên bàn.

Ta không di chuyển.

Ta chỉ nhìn nàng ấy.

Lí Miên Tâm ngồi sang phía bên cạnh, gắp một miếng bánh cho vào miệng:

“Thần thiếp nhớ khi mới vào Vương phủ, mọi người đều rất thích ăn bánh thần thiếp làm.”

Ta thấp giọng nói: “Đến bây giờ ta vẫn thích ăn.”

"Nhưng bây giờ người không dám ăn.”

Lí Miên Tâm nhìn ta,

“Thần thiếp đưa cho Vãn Giác một đĩa bánh, nó rất vui vẻ."

"Nhưng lúc đó, Hoàng đế lại đến kiểm tra bài tập của nó, nó phải đặt đĩa bánh sang một bên.”

Nàng cứ như vậy tự thầm thì:

“Thần thiếp thấy nó muốn ăn bánh, nhưng lại không dám trước mặt phụ hoàng. Nhưng… không ngờ… đúng lúc đó, Diên Xuân lại tìm tới.”

Đã nói đến đây rồi, mọi chuyện cũng đã sáng tỏ.

"Khi Diên Xuân nhìn thấy bánh trên bàn của nhị hoàng tử, nó lập tức tham ăn, có lẽ nó đang thầm phàn nàn rằng, ca ca có món ngon, mà không chia cho nó."

“Diên Xuân đã ăn chiếc bánh ấy."

Ta nhìn nàng ấy, nhàn nhạt nói: “Ta không hiểu.”

Lí Miên Tâm đứng dậy, nước mắt đã chảy dài trên mặt:

“Tất nhiên là nương nương không hiểu. Cha nương nương được tiên Hoàng cất nhắc, vì vậy nương nương được vào cung. Còn cha thần thiếp đã sớm qua đời trước khi ông có thể gặp được quý nhân."

“Thần thiếp và ca ca phải lang thang kiếm ăn trên phố, hai chúng ta thậm chí không còn biết đã là ngày nào tháng nào."

"Chính Đông Phương Thái phó, chỉ có Thái phó cho chúng ta một ít tiền.”

Ta dường như không nghe nổi nữa, nhưng vẫn im lặng nhìn nàng ấy.

"Người không cần phải làm ra vẻ mặt đó.”

Lí Miên Tâm cười nói,

“Ca ca thần thiếp cũng không vô dụng, huynh ấy tìm được một nơi để chúng ta ở tạm với số tiền đó, mặc dù gần như không đủ để sống tiếp, nhưng huynh ấy vẫn muốn đến kỳ thi."

"Thật không ngờ, huynh ấy đã thi đỗ.”

"Đông Phương Thái phó nhận ra huynh ấy, cho nên thần thiếp bị đưa đến phủ Thái phó."

“Ca ca đã đỗ đạt rồi, lẽ ra thần thiếp đã có thể ở cùng người trong lòng. Ca ca cũng đã đồng ý.”

"Đều là lỗi của Thái phó! Nhất định phải nói nữ nhi của hắn bị chèn ép ở Vương phủ, liền đưa thần thiếp vào để giúp cô ta!”

Miên Tâm trợn mắt nhìn ta:

“Cũng là lỗi của người, người nhất định phải cùng Đông Phương Nguyệt mâu thuẫn. Hoàng đế kia thì có cái gì tốt? Người sinh ra được hoàng tử công chúa, rồi cũng có tốt hơn không?

“Tất cả đều là tại Thái phó. Tất cả cũng đều là tại người."

"Haha, thần thiếp tiến cung lâu như vậy, nhiều năm như vậy. Còn người, Dung Thanh Thanh, bề ngoài nhìn như không hề có tham vọng, nhưng kỳ thực Đông Phương Nguyệt, Triệu Tố Tố, còn cả Tần Dương, đều bị người áp đảo.”

"Bọn họ không thể cạnh tranh với người, đó là chuyện dễ hiểu. Bọn họ chỉ là một đám nữ nhân có tài mà không có đầu óc. Chỉ là không ngờ Hoàng đế lại sủng ái Đông Phương Nguyệt đến vậy."

"Cho dù thần thiếp có tự đặt cược đứa con chưa chào đời, lại cả hai lần sau đó nữa, thần thiếp cũng không thể khiến hắn phế đi Đông Phương Nguyệt.”

"Thật buồn cười, Hoàng đế ba ngàn giai nhân cũng có loại tình cảm như vậy sao. Mấy năm nay thần thiếp ngày đêm đều nghĩ, làm thế nào giết c.hết Đông Phương Nguyệt, làm thế nào để khiến người, luôn nở nụ cười, trên mặt xuất hiện vết nứt."

"Mặc dù Đông Phương Nguyệt chưa c.hết, nhưng thần thiếp tin rằng cô ta sẽ không sống tốt thêm được bao lâu. Thần thiếp chỉ đợi họ đi cùng hahahahaha…"

Lí Miên Tâm điên dại ngồi phịch xuống đất, hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh trước đây.

41

Ta đứng dậy:

“Ngươi có hối hận không?”

"Cái gì?”

Lí Miên Tâm hơi ngẩng đầu lên nhìn ta.

“Diên Xuân, đứa trẻ mà chúng ta cùng nhìn nó lớn lên, ngươi có hối hận không?”

“Ta có làm gì, cũng đều là lỗi của các người!”

"Cha của ngươi, Lí Nguyên Đàn, bị bỏ tù vì tội tham nhũng, rồi tự vẫn trong đó."

"Giữa Hoàng đế và Đông Phương Nguyệt không có tình yêu đích thực, chỉ là một vở kịch để phế đi Đông Phương Thái phó mà thôi."

“Ngươi phải vào Vương phủ, vì ca ca ngươi phát hiện ra người trong lòng ngươi không phải người tốt. Huynh ấy giả vờ đồng ý với ngươi, vì sợ ngươi trốn đi cùng hắn."

“Luôn có những chuyện ngươi không hề biết. Về ta, về Tố Tố, cả về Tần Dương.“

Ta đứng dậy:

“Lí Miên Tâm, ngươi quá nông cạn. Chúng ta gặp lại nhau ở kiếp sau.”. Đọc tr𝐮yệ𝗇 hay tại ﹍ trùmtr𝐮yệ 𝗇﹒v𝗇 ﹍

Lúc đó, ta cảm thấy như thể toàn bộ hơi thở của mình đã bị hút ra khỏi cơ thể.

Nhìn nàng đờ đẫn ngồi dưới đất, ta cầm bánh trên bàn lên, cắn một miếng:

“Miên Tâm, bánh ngon lắm.”

Ra khỏi Diên Hi cung, cầu vồng vẫn chưa tiêu tán.

Ta ngẩng đầu lên.

Ánh nắng có chút nhức mắt.

42

Buổi tối, ta đang ngồi nhìn Lý Vãn Giác làm bài tập, thì Trúc nhi đột nhiên bước vào:

“Nương nương, Hoa phi đã qua đời.”

Ta sửng sốt một chút, rồi khẽ gật đầu.

"Lui xuống đi.”

“Hoa phi? Từ nay về sau con không còn được ăn bánh của Hoa phi nữa sao?”

Lý Vãn Giác ngẩng đầu hỏi.

Ta mỉm cười xoa đầu nó:

“Vãn Gác, Hoa phi đã đến một ngôi chùa rất xa để cầu nguyện cho Diên Xuân của chúng ta. Đừng lo lắng, hai người ấy nhất định sẽ tốt thôi.”

Kỳ thực không có gì đáng tiếc, Lí Miên Tâm đã nhận kết quả cho sự điên cuồng của chính mình.

Đứa trẻ mà cô ta đánh mất, cả những thai nhi mới hai ba tháng trong bụng các phi tần khác, đều là lỗi của cô ta.

Ý định ban đầu của cô ta là kéo Đông Phương Nguyệt xuống nước, đáng tiếc là mọi thứ lại không như cô ta mong muốn.

Suy cho cùng, nếu Đông Phương Nguyệt không còn nữa, hậu cung còn ai có đủ năng lực để gây rắc rối cho chúng ta đây?!

Ta tự cười một mình, cúi đầu tiếp tục nhìn Vãn Giác luyện chữ.

Chỉ cần còn có thể giữ được phụ thân, Vãn Giác, cùng Hiền phi Đức phi là được rồi.

“Nương nương, Hiền phi tới rồi.”

“Thanh Thanh tỷ tỷ, Miên Tâm đã c.hết rồi.”

Hiền phi đi vào, nhìn ta nói.

Ta bảo Vãn Giác rời đi trước, sau đó nhìn nàng nói:

“Tỷ biết rồi.”

“Nghe nói sáng nay tỷ đến thăm nàng ấy.”

Hiền phi nói:

“Có liên quan đến cái chết của Diên Xuân sao?”

Vốn dĩ ta không muốn nói tới điều này, nhưng Triệu Tố Tố quá thông minh.

“Đúng vậy.”

Hiền phi lặng lẽ cúi đầu xuống:

“Muội không hiểu.”

Ta đặt tay lên vai nàng ấy:

“Tố Tố, trên đời này, hầu hết mọi chuyện đều không thể giải thích được rõ ràng.”

Tố Tố nói với giọng đầy nước mắt:

“Tối nay muội ở lại với tỷ.”

"Được.”

43

"Hôm qua lúc ca ca trở về, chúng ta không có đón huynh ấy.”

Hiển phi buồn bực phàn nàn,

"Vừa lúc muội chuẩn bị ra ngoài, lại nghe nói Hoa phi đã qua đời rồi, muội vội vàng chạy tới Diên Hy cung, sau đó liền đến đây.”

“Huynh ấy sẽ không bận tâm chuyện này đâu.”

Ta vẽ lông mày cho Tố Tố, nhìn ngắm một lúc rồi mới để nàng ấy đứng dậy.

“Nương nương, Đức phi đang ở đây.”

Trúc nhi đi vào nói.

“Nhanh mời vào.”

Đức phi nhìn chúng ta với đôi mắt tròn xoe, nói:

“Cái c.hết của Miên Tâm chắc chắn có liên quan đến Thục phi. Hôm qua người của muội nhìn thấy lão thái thái bên cạnh cô ta đi ra khỏi cung.”

Hiền phi đang định nói gì đó, liền bị ta kéo lại.

Nàng lập tức hiểu ra, lại hỏi:

"Ra ngoài cung? Đi đâu vậy?”

“Muội cũng không biết.”

Đức phi lắc đầu,

“Mới hôm kia chúng ta còn cùng nhau chơi mạt chược, tại sao…”

Hiền phi thở dài, đi tới ôm lấy Đức phi:

"Được rồi, đừng khóc. Mong Miên Tâm phù hộ cho chúng ta, mau chóng báo thù cho nàng ấy.”

Nếu kẻ thù này là Thục phi, Lí Miên Tâm nhất định sẽ phù hộ chúng ta.

Nếu là ta, chưa chắc đã là như vậy.