Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 6: Gặp rủi ro (3)



Edit: Docke

Sờ sờ cái bụng đã đói meo, Y Nhân cuối cùng đã đến trước một khách sạn bình sân nhìn có vẻ sạch sẽ ngăn nắp.

Trời đã tối rồi. Khách sạn bình dân vẫn treo đèn sang trưng. Một bảng hiệu thật to đề “Khách sạn bình dân – tiếp khách” rạng rỡ chiếu sáng trong bong đêm. 

Theo lý thuyết mà nói, lúc này, khách sạn bình dân đã đóng cửa rồi mới phải. Nhưng đêm nay cũng rất khác thường. Y Nhân đứng trước khách sạn bình dân, chỉ thấy một tên điếm tiểu nhị đang nới tay áo, ngóng cổ ra cửa hết nhìn đông lại nhìn tây, cũng không biết đang chờ ai.

Đợi Y Nhân vừa xuất hiện trước mặt hắn, điếm tiểu nhị lập tức trơ mặt ra tiến lên đón tiếp, phất phất khăn mặt lên trời, nói: “Cô nương, bản điếm đã chuẩn bị xong phòng trọ thượng hạng, chờ ngài nãy giờ.”

Y Nhân ngẩn người, chỉ chỉ vào bản thân “Ta sao?”

“Ngài là Y cô nương có đúng không?” Điếm tiểu nhị hỏi.

Y Nhân gật gật đầu, hoang mang nhìn hắn.

“Đúng là Y cô nương thì được rồi. Cô nương, xin mời đi bên này.” Điếm tiểu nhị mừng rỡ, có vẻ nịnh nọt dẫn đường: “Cơm nóng nước ấm đều đã chuẩn bị xong chờ cô nương rồi”

Y Nhân vốn muốn hỏi, nhưng cúi đầu nhìn đôi giầy của mình, lại không còn gì để hỏi nữa.

Lại là do Bùi Nhược Trần sắp xếp hay sao?

Không ngờ hắn lại có năng lực lớn như vậy. Không phải tất cả cửa hàng trong thành đều đã đến thương lượng trước cả rồi đấy chứ?

Y Nhân chỉ cảm thấy bản thân giống như ngay cả một đồng cũng không cần trả mà cũng có thể xa hoa tiêu phí toàn bộ kinh thành.

Mấp máy miệng, cô vẫn không khách khí bước theo vào đại đường. Quả nhiên là có một bàn cơm nước phong phú thịnh soạn đã chờ sẵn. Y Nhân đói bụng cả một ngày, lúc này dù có cố cũng không thể nghĩ nhiều hơn được, lập tức buông lỏng phòng bị, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Chỉ là, nếu đã an bài thỏa đáng đến như thế, Bùi Nhược Trần hà tất phải trả cho cô một trăm lượng bạc làm gì nữa?

Y Nhân hơi khó hiểu.

Thế nhưng rất nhanh, cô sẽ không còn thắc mắc điều này nữa. Bởi vì cô vừa uống xong ngụm canh cuối cùng, chỉ cảm thấy đầu mình quay quay nhức nhức như say rượu. Cô nhìn điếm tiểu nhị trước mắt, dường như có mấy bóng người chồng lên nhau. Hơn nữa càng ngày càng không rõ, dần dần không còn nhìn thấy gì nữa.

Cô vừa… vừa gục xuống bàn, tay làm đổ chén đũa, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất. Nhìn thấy mà giật cả mình.

Một bóng đen từ sau gian nhà chính đi ra, đưa mấy ngón tay lên vuốt cằm, lạnh lùng nhìn cô.

———-***———-

Phủ thừa tướng.

Bùi Nhược Trần chào từ biệt phụ thân Bùi Lâm Phổ, đang chuẩn bị lên xe trở về phủ phò mã của anh. Một bóng người áo đen thoăn thoắt nhanh chóng hiện ra trước mắt anh, quỳ lạy trước xe ngựa.

“Có chuyện gì?” Bùi Nhược Trần nhướng mày hỏi.

“Công tử gia, xảy ra chuyện rồi. A Tân được phái đi theo dõi Y cô nương, vừa rồi được phát hiện đã bị giết chết trong bồn rửa.” Bóng đen vội vã trả lời.

Bùi Nhược Trần giật mình, trầm mặc trong giây lát. Sau đó ngắn gọn dặn dò phu xe ngựa: “Quay lại, đi Nam Thiên trà trang.”

“Công tử gia…” Bóng đen dường như muốn ngăn cản anh, đứng dậy đi về phía trước ngăn trước đầu xe. “Xin công tử gia hãy suy nghĩ lại.”

“Ta đã có suy xét. Ngươi trở về nói với công chúa. Đêm nay ta có việc phải làm, tạm thời sẽ không trở về phủ.”

Bùi Nhược Trần nói xong liền nhảy lên xe ngựa, vung roi, chạy thẳng đến Nam Thiên trà trang hoang phế.