Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 47



"Con nói xem ai gia nên chuẩn bị áo tiểu Thái tử hay áo tiểu công chúa đây?"

"Nhi thần thấy cái nào cũng được hết ạ."

Tống Bảo chống đầu ngủ gà ngủ gật, hôm nay Đường Cảnh Hạo xuất cung làm việc nên gửi y ở chỗ Thái hậu, cả ngày y bị kéo đi xem đồ em bé, quả thực buồn ngủ muốn chết, thà ở cạnh Đường Cảnh Hạo, hắn xem tấu chương y xem sách tranh còn hơn.

"Sao lại thế được? Sắp làm cha rồi mà tính tình còn trẻ con như thế, con đó...... vẫn ham chơi như hồi nhỏ vậy."

"Sao mẫu hậu biết hồi nhỏ nhi thần ham chơi ạ?" Tống Bảo thuận miệng nói tiếp, cơn buồn ngủ vẫn đang gặm nhấm y, "Hồi nhỏ thần đâu biết mẫu hậu, hồi nhỏ thần vẫn luôn......"

Vẫn luôn thế nào?

Tống Bảo đột nhiên khựng lại, trước kia y chưa từng nghĩ tới chuyện hồi bé nên tất nhiên cũng không quan tâm quá khứ thế nào, nhưng hôm nay nhắc đến, y chợt phát hiện mình hoàn toàn không có ký ức gì về thuở nhỏ.

Y chỉ nhớ mang máng lúc hai ba tuổi cha mẹ cầm kẹo dụ y ra ngoài chơi, sau đó cũng chỉ nhớ năm chín tuổi không hiểu sao mình khóc đến chết đi sống lại.

Hình như y còn ôm ai đó không chịu buông tay, cơ mà ôm ai mới được chứ?

Tống Bảo đưa tay gõ đầu, thảo nào dân gian hay nói mang thai một lần lú ba năm, y còn chưa sinh mà đã lú lẫn đến mức chẳng nhớ được gì.

"Tự dưng gõ đầu làm gì?" Thái hậu nương nương xụ mặt nắm tay Tống Bảo xoa xoa, "Người có thai kỵ nhất là buồn bực, nếu con không vui thì cứ gọi Cảnh Hạo tới mắng, có đạp mấy cái cũng chẳng sao."

Tống Bảo nghe Thái hậu nói vậy thì hoảng hồn.

"Hắn là Hoàng đế mà!"

Chắc đây không phải chiêu hãm hại mới đấy chứ, y đạp Đường Cảnh Hạo một cái, sau đó Đường Cảnh Hạo đá y vào thiên lao nhanh như chớp rồi chụp mũ giết vua cho y, cả nhà họ Tống bị tru di cửu tộc, mở tiệc lớn dưới lòng đất.

"Hắn do ai gia mang thai mười tháng sinh ra, ai gia còn không hiểu lòng Hoàng đế hay sao?" Thái hậu thở dài, "Năm đó tuyển phi hoàng nhi gặp nhiều quý tử quý nữ như vậy mà chẳng nhìn trúng ai, giống hệt hai đệ đệ của hắn vậy......"

——————

"Cảnh Hạo, danh sách ca nhi cô nương đủ tuổi trong triều đều bị con ném sang một bên, rốt cuộc con muốn tìm người thế nào? Chẳng lẽ muốn giống Hỗn Thế Ma Vương trong nhà Tống thừa tướng, ném người ra cửa mới vừa lòng sao?"

"Nhà Tống thừa tướng có Hỗn Thế Ma Vương sao ạ?" Thái tử điện hạ mười chín tuổi cau mày, "Sao con nhớ là......"

"Tống Bảo nhà hắn quậy tung kinh thành làm mấy nhà vương tôn đều bị mất mặt, chỉ có con là không để ý thôi."

"Y tên Tống Bảo đúng không ạ?"

——————

"Ai gia cứ tưởng Cảnh Hạo nhất thời nổi hứng, nghe tiếng tăm của con thì đi một chuyến, lúc về lập tức lên danh sách lễ vật cầu hôn, còn không phải......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Bảo ửng đỏ, vội vã nuốt nước miếng: "Còn không phải gì ạ?"

Thái hậu trừng bé ngốc một cái rồi hừ lạnh nói.

"Thích con chứ gì nữa."

Chứ không lẽ vì hắn là tên ngốc sao, buồn cười.