Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 66



Trên đời này có quá nhiều khúc mắc.

Bỗng dưng trở lại ngày lập hậu, vô duyên vô cớ mất đi ký ức hồi bé rồi mơ hồ khôi phục lại, Tống Bảo thường xuyên không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Đôi lúc y lại sợ hãi, không biết mình sống lại thật hay là giấc mộng Nam Kha, những ngày tháng tốt lành này chỉ là ảo mộng sau khi y trúng thuốc chuột, sợ mình mở mắt ra vẫn là Hoàng hậu ly hôn lưu vong kia, không có tướng công cũng chẳng có bé cưng, chỉ có mình y nằm trên đống rơm chờ chết.

"Hạo ca ca......" Tống Bảo không ngủ được, rúc vào lòng tướng công thủ thỉ, "Ngươi yêu ta thật sao?"

Rõ ràng họ là hai người thân nhau nhất trên đời nhưng Tống Bảo chẳng có chút tự tin nào, muốn nghe chính miệng đối phương khẳng định mới yên tâm.

"Nói ngốc gì thế?" Đường Cảnh Hạo ôm người chặt hơn, dù đã đóng kín cửa sổ nhưng vẫn cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo. Cũng may hắn tập võ từ nhỏ nên không sợ lạnh, chỉ có đồ lười trong ngực là sợ, vừa yếu ớt vừa khờ khạo, toàn thân da mịn thịt mềm như không xương, chẳng khác nào đang ôm bánh nếp. Đường Cảnh Hạo vốn định mạnh miệng vài câu, nhưng thấy vẻ hoang mang trong mắt Tống Bảo thì lại không nỡ trêu y, đành phải thừa nhận, "Tất nhiên là ta thích ngươi rồi, từ lúc làm Thái tử đã thích, chỉ thấy mỗi mình ngươi tốt, người khác đều không bằng ngươi, dù thần tiên hạ phàm cũng không để vào mắt...... Tuy chẳng nhớ được gì nhưng vẫn nhớ cầu hôn ngươi."

Người đời đều nói con trai độc nhất của Tống phủ vụng về, nói y không xứng với hắn, cưới xong hai bên đối với nhau lạnh như băng nhưng Đường Cảnh Hạo không hề chán ghét mà vứt bỏ y.

Tống Bảo đầu tiên là thẹn thùng rúc vào ngực tướng công, sau đó lại lo âu.

"Lỡ...... Lỡ ngày nào đó chúng ta ly hôn thật thì sao? Nếu ta phạm sai lầm làm mất thể diện Hoàng gia, còn khăng khăng đòi ly hôn thì sao?" Tống Bảo chớp mắt nhớ lại chuyện xưa, vừa nói lời tuyệt tình vừa lo sợ nắm chặt vạt áo phu quân làm ngón tay trắng bệch, như sợ bị nói nặng một câu, "Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ hết thích ta, sẽ đuổi ta đi thật xa, ăn ngũ cốc nuốt rau dại, ba ngày đói chín bữa, chỉ có thể ngủ trên rơm rạ, bị muỗi chích, tay chân tê cóng, vừa đau vừa ngứa, chỉ biết chịu đựng......"

Y nhớ lại quãng thời gian khổ không thể tả kia, cả nhà bọn họ phải lưu vong, mới đầu còn đỡ, càng về sau càng đáng sợ. Ban đầu ăn cơm rau dưa, còn có dịch trạm để ở, sau đó thì bữa đói bữa no màn trời chiếu đất.

Trẻ trung như Tống Bảo mà còn thấy gian nan, huống chi cha mẹ y đã lớn tuổi, đói khổ lạnh lẽo chết bệnh giữa đường để y khóc thương đưa tiễn.

Đường Cảnh Hạo nhíu mày, sắc mặt tái xanh như thật sự nhìn thấy Tống Bảo bị hành hạ như vậy.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của bảo bối trong ngực rồi chân thành nói: "Nếu chúng ta ly hôn có nghĩa là ta không thể bảo vệ ngươi được nữa, ngươi phải đi thật xa thì mới có chút hy vọng sống...... Nếu ngươi chỉ có thể ăn rau dại hoặc nhịn đói, sống khổ hơn cả dân chạy nạn thì chứng tỏ ta đã chết."

Hồn xác đều tan, cuối cùng không bảo vệ được cha con các ngươi.