Hoàng Hậu Tô Đình

Chương 12



Sáng hôm sau Tiểu Tô Đình liền tạm biệt trưởng bối cùng các ca ca, sau đó cưỡi ngựa nhanh chóng chạy đến trước cổng hoàng cung.

Lúc này hoàng thượng, thái tử, tam hoàng tử, Tả tướng quân, Chung thái sư cùng tư đồ đại nhân đều đứng trên tường thành mà đưa tiễn, đối với cô gái nhỏ khiến khắp nơi gà chó không yên này vậy mà bọn họ có một chút luyến tiếc.

Tiểu Tô Đình một thân trang phục nam nhi cưỡi trên lưng một con hắc mã xoay người phức tay chào tạm biệt với những người trên hành.

Đoàn người gồm năm mươi người, ba cổ xe ngựa, năm xe lương thực cùng nhau rời khỏi kinh thành.

Mất hơn nửa tháng, đoàn người mới đến được thành Tứ Tri, đây là thành cai quản khu vực bị hạn hán.

Ngoài cổng thành chẳng có lấy một thị vệ gác cổng, tiếng than khóc bên trong thành càng lúc càng lớn.

"Tư không đại nhân, Đình Đình vào trước xem thế nào, mọi người bảo vệ đại nhân cho chặt chẽ." Tiểu Tô Đình đến gần xe ngựa nói.

Hàng Chánh vén màn cửa sổ nhìn nàng thoáng lỗ lắng "Hay là ngươi ở lại để binh sĩ đi vào trước."

"Ngài yên tâm, ta không sao." Tiểu Tô Đình lắc đầu rồi thúc ngựa chạy vào thành.

Bên trong thành hỗn độn, xác chết cùng người sống nằm lẫn vào nhau, bởi vì không có lương thực nên mặt mũi ai nấy đều xanh xao vàng vọt, thân thể gày gò, nhà của dân trong thành đều đóng chặt, tuy nhiên có vài căn mở toang rất nhiều người ùa vào cướp bốc thức ăn, tiếp la hét khóc lóc thảm thiết.

Nàng đi xung quanh thành nhưng chẳng có lấy bóng dáng của quan binh nào, cửa của phủ nha thì đóng chặt.

Nàng liếc mắt nhìn địa hình xung quanh sau đó chạy vào con hẻm tối, nhảy khỏi lưng ngựa rồi phóng vào trong phủ nha.

Bên trong hoàn toàn khác xa với bên ngoài, một cảnh tượng bình yên, quan binh canh gác phủ nghiêm ngặt, nơi nào cũng có người tuần tra, nàng nhìn thấy bốn quan binh đang ngồi nghỉ ngơi ở cái bàn trong đình viện liền trốn sau núi giả nghe ngóng.

"Đúng là thanh nhàn, huyện lên, cùng những vị kia chỉ bảo chúng ta canh phủ là sẽ có tiền, không cần phải ra đối mặt với những người dân điên cuồng đó."

"Còn không phải sao, triều đình cứu tế rất nhiều nhưng phân nữa đã rơi vào túi bọn họ, làm sao họ còn dám ra ngoài, ngày ngày chui rúc trong phủ nha chè chén."

"Ngươi bé bé cái miệng đi, coi chừng bị nghe thấy là chết đó."

"Nhưng không phải làm quan để giúp đỡ dân chúng sao, nếu không phải vì nương ta bảo, ta liền từ chức về nhà rồi."

"Lương tâm bất an á."

Nghe đến đây Tiểu Tô Đình liền không tiếp tục nghe ngóng nữa mà lục soát mọi ngóc ngách trong phủ nha, cuối cùng cũng tìm được nơi cất giấu lương thực cùng nơi cất giấu vàng bạc.

"Khốn kiếp." Nàng nhịn không được mà chửi nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lúc nàng cưỡi ngựa ra khỏi thành liền nhìn thấy tô không đang lo lắng không ngừng nhìn vào thành, đến khi thấy nàng ra mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi không sao chứ." Hàn Chánh nhanh chóng nói.

Tiểu Tô Đình nhảy xuống ngựa rồi lắc đầu "Không sao ạ."

"Vậy thì tốt, trong thành thế nào rồi." Hàn Chánh gật đầu rồi hỏi.

"Loạn, rất loạn." Tiểu Tô Đình lắc đầu nói sau đó tức giận "Những tên quan lại chó má trong đó vậy mà không quản, còn ăn xén ăn bớt, ăn hối lộ, trong lúc dân chúng khổ sở thì bên trong phủ nha lại bình thản vui vẻ, đúng là đáng chết."

Hàn Chánh nghe nàng nói vậy liền tức giận, không ngờ ở đây lại có người đốn mạc đến vậy, thế mà chẳng có ai báo cáo lại cho hoàng thượng, điều này chứng minh vũng nước này rất sâu.

"Đại nhân." Tiểu Tô Đình gọi sau đó đưa miệng đến gần lỗ tai ông nói nhỏ "Con biết nơi bọn họ giấu diếm, nếu như vậy có thể chém đầu hết bọn chúng không."

"Tốt, tốt, đúng là ngươi có cách, ta phải bắt tất cả bọn chúng giải về kinh thành để hoàng thượng định đoạt." Hàn Chánh vui vẻ nói, ông nhìn nàng đầy thưởng thức.

"Được rồi chúng ta vào thành thôi."

Tiểu Tô Đình nhanh chóng leo lên ngựa, đoàn người nhanh chóng đi vào thành.

Dân chúng ngơ ngác nhìn đoàn quân, ánh mắt chết lặng nhanh chóng có thêm một tia sáng, những người đang cướp bóc nhanh chóng bị binh sĩ bắt lấy rồi áp giải theo.

Đoàn người đi một đường nhanh chóng đến trước cổng phủ nha, cánh cổng vẫn đóng chặt, bởi vì chẳng có lấy một người ở bên ngoài để thông báo.

Thị vệ dẫn đầu nhảy xuống ngựa rồi đi lại gõ cửa, nhưng bên trong không có ai đáp lại, Hàn Chánh thấy vậy liền nhăn mày.

"Đá cửa." Tiểu Tô Đình ra lệnh.

Năm binh sĩ đi lại, sau đó cùng thị vệ giơ chân rồi đá mạnh vào cửa.

Hai cánh cửa của phủ nha nhanh chóng văng ra hai bên.

"To gan, cổng của huyện đường mà cũng dám đá, các ngươi muốn chết." Một nhóm quan binh chạy ra hét lớn.

"Tư không đại nhân đến đây còn không mau kiêu chủ nhân của các ngươi ra." Thị vệ nhanh chóng giơ lệnh bài rồi quát lớn.

Nhóm quan binh sợ hãi quỳ xuống khấu đầu, sau đó một quan binh đứng dậy nhanh chóng chạy vào thông chi.

Vài phút sau một nhóm người quần áo lộn xộn chạy ra, khuôn mặt thốt hoảng.

"Bái kiến Tư không đại nhân."

Hàn Chánh lúc này mới ra khỏi xe ngựa mà đi đến trước mặt nhóm người, Tiểu Tô Đình cũng nhanh chóng đứng phía sau.

"Các ngươi thật thoải mái, dân chúng ở ngoài thì đói đến mục rữa, còn các ngươi bên trong phủ nha ăn uống linh đình, chơi bài vui vẻ, có còn vương pháp nữa không, lương tri của các ngươi bị chó gặm rồi à." Hàn Chánh tức giận nói.

Tổng đốc đang quỳ bên dưới nhanh chóng lắc đầu phủ nhận "Khởi bẩm đại nhân chúng tôi thật sự đã làm hết sức, nhưng phủ nha nhân thủ ít ỏi không thể địch nổi dân làng nên mới đóng chặt cửa phủ, lương thực cũng cạn kiệt, hạ quan thực sự không còn cách nào khác."

"Được, đến giờ khắc này rồi còn chối tội, người đâu vào trong lục soát cho ta." Hàn Chánh giận quá hóa cười nhanh chóng ra lệnh.

Tổng đốc cùng những người khác nhìn nhau sau đó âm thầm cuối đầu đầy đắc ý, bọn họ đã giấu rất kỹ chắc chắn không thể lục soát được gì.

Tiểu Tô Đình nhìn bọn họ rồi khẽ cười sau đó đi theo những binh sĩ đi vào trong, nàng để một nhóm người lục soát bên trong phòng của những tên quan lại đó, còn mình thì dẫn theo vài người đi đến chỗ mà căn hầm mà nàng phát hiện ra.

Rất nhanh binh sĩ lục xét phòng ngủ lôi ra vài cô nương đầy mùi son phấn, quần áo hở than.

"Các ngươi đây là không thể làm gì sao, vẫn còn thời gian chơi đùa sao không ra ngoài kiểm soát dân chúng." Hàn Chánh tức giận quát.

Tổng đốc tương đối bình tĩnh trả lời "Bẩm đại nhân, những ngày qua bọn thảo dân ăn ngủ không yên, hôm nay mới mời vài cô nương đến đây để giải tỏa tâm tình, như vậy cũng là sai sao, kính mong đại nhân suy xét."

Hàn Chánh bị lời nói dối trắng trợn của tổng đốc làm cho càng thêm tức giận, nếu hôm nay không phải là ông cùng tiểu công chúa thì những tên rác rưởi này sẽ còn nhởn nhơ vui vẻ cho đến bao giờ nữa.

"Đại nhân, bọn thuộc hạ đã tìm thấy rất nhiều lương thực." Thị vệ dẫn đầu nhanh chóng chạy ra bẩm báo.

Lúc này những tên quan đang quỳ trên đất liền biến sắc, tổng đốc nghe vậy cũng không giữ nổi sự bình tĩnh mà bật thốt "Không thể nào."

"Không thể nào, tổng đốc đại nhân, ngươi chắc chứ." Hàn Chánh khinh thường cười sau đó phất tay đi vào trong phủ nha.

Nhóm quan lại hai mắt nhìn nhau sau đó nhanh chóng đuổi theo, đứng bên ngoài cổng rất nhiều binh sĩ, dù có muốn chạy bọn họ cũng chẳng thể chạy được, chỉ có thể cắn răng cùng nhau đi vào.