Hoàng Hậu Tô Đình

Chương 70



Bên trong một căn lều nằm khá xa với lều của hoàng thượng, một người đàn ông để bộ râu dài đang chấp hai tay phía sau, cả người đều tỏ vẻ nôn nóng.

Lúc này từ bên ngoài đi vào một người mặc trang phục thái giám, cả người co rúm khúm núm, cơ thể gầy gò, hai tay cuộn lại trong tay áo.

Người đàn ông nhìn thấy có người vào lều liền cau mày không vui quát "Nô tài to gan, dám tự tiện vào lều của bản quan."

"Có biết tội hay không."

Người mặc trang phục thái giám nghe vậy liền cười ra tiếng, âm thanh phát ra đầy thanh thúy êm tai.

"Ngươi..." Người đàn ông nghi hoặc.

Người mặc trang phục thái giám từ từ ngước đầu lên sau đó đứng thẳng dậy.

Người đàn ông kinh ngạc khom người chấp tay hành lễ "Tiểu thư."

"Đứng lên đi."

Người mặc trang phục thái giám không phải là thái giám càng không phải là nam nhân, mà là một phu nhân đã ba mươi nhưng nhan sắc vẫn xinh đẹp yêu kiều.

Bà ta khoát tay với người đàn ông sau đó đi đến giường ngồi xuống.

"Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, tiểu thư không cần phải lo lắng." Người đàn ông cung kính nói.

Nhưng phu nhân đó lại lắc đầu rồi nói "Đừng lơ là, thứ mà người đó muốn chính là kết quả cuối cùng."

"Còn nữa, việc ám sát không cần hoãn lại."

"Ngày mai chính là cơ hội tốt nhất để có người gánh tội thay chúng ta."

"Thuộc hạ đã rõ." Người đàn ông nhận lệnh rồi đi ra khỏi lều.

Tuy bọn họ biết xung quanh đây đầy rẫy tai mắt của hoàng thượng nhưng chẳng có gì phải sợ hãi khi một thái giám bước vào lều của một vị quan, sau đó vì quan này gấp gáp đi đến lều của một vị quan khác.

Sau đó một nhóm người tiến vào rừng rồi đi xung quanh ngắm cảnh.

Còn thái giám đã bước vào lều cũng biến mất không rõ dấu vết.

Một ngày cứ như thế mà trôi qua, bởi vì hai ngày rảnh rỗi ấy Tô Đình ngủ quá nhiều nên trời chưa kịp sáng thì nàng đã thức dậy, sau đó ra khỏi lều bắt đầu tập luyện những bài quyền đơn giản.

Phụ thân cùng tam ca vài phút sau cũng đi ra sau đó cùng nàng múa quyền.

Bên ngoài bìa rừng những tiếng côn trùng kêu inh ỏi, tiếng lá cây xào xạc, sương mù buổi sớm che hết tầm nhìn.

Sau khi tập xong trời cũng tờ mờ sáng, ở phía xa Tống công công nhanh chóng đi lại sau đó khom người nói "Tiểu công chúa, hoàng thượng kêu ngài đến lều cùng nhau dùng điểm tâm."

"Vâng ạ." Tô Đình mỉm cười nói sau đó nhìn phụ thân "Con đi đây, phụ thân cùng tam ca cũng nhau ăn đi ạ."

"Đi đi đi đi." Tô Mạnh ra vẻ ghét bỏ.

Tô Đình hì hì cười rồi nhanh chóng chạy đi.

Tô Mạnh yêu thương nhìn theo nàng trong miệng lầu bầu "Nữ nhi của ta chỉ biết hướng ra ngoài, biết trước không để tên kia triệu nó vào cung."

Tô Khai đứng bên cạnh dỡ khóc dỡ cười nhìn phụ thân mình.

Tô Đình sau khi chạy vào lều của hoàng thượng liền cùng ngài dùng điểm tâm.

Hoàng thượng nhìn nàng sau đó nói với nàng về chuyện của vùng thảo nguyên xa xôi kia, những gì ngài nói tuy không khác mấy với tam ca nhưng lại chi tiết hơn rất nhiều.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Cô Ấy Biết Tất Cả
3. Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
4. Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
=====================================

Giống như những bộ tộc lớn luôn muốn thôn tính cả vùng thảo nguyên, bọn họ luôn đấu đá lẫn nhau trong suốt những thập kỷ qua, cũng giống như gia cầm được nuôi nấng ở thảo nguyên cực kỳ khỏe mạnh, vì vậy các nước xung quanh luôn ngấp nghé thảo nguyên nhưng bởi vì hiệp nghị nên không ai dẫn quân đến đánh.

Nhưng một khi thảo nguyên làm trái với hiệp nghị, thì nước bị thiệt hại có quyền đánh vào thảo nguyên.

Tuy hoàng thượng rất muốn chiếm lấy vùng thảo nguyên nhưng ngài lại không thích chiến tranh, mong ước của ngài chỉ là cai quản tốt hoàng triều của mình, cho lê dân bá tánh có thể sống bình yên.

Nhưng nếu ai đó vuốt râu rồng của ngài thì chắc chắn ngài cũng không yên lặng chịu trận.

"Nhưng chuyện này ta nghi ngờ có người trong triều đình nhúng tay vào." Hoàng thượng trầm tư nói "Địa hình của vương triều ta không thể có người ngoài biết được, ma nơi bọn chúng cướp bóc lại có rất nhiều đồi núi, dễ thủ khó công."

"Con cũng nghi ngờ chuyện này." Tô Đình gật đầu, tuy nàng không muốn quan tâm đến việc này, nhưng nếu hoàng thượng đã hỏi nàng cũng sẽ trả lời theo suy nghĩ của mình "Chuyện này thực sự rất kỳ lạ, nếu như người thảo nguyên muốn tuyên chiến thì sẽ không dừng kế sách nhiễu loạn như bây giờ, vùng thảo nguyên chỉ cần đánh chiếm vài thành là đã có thể mở rộng."

"Tuy không biết đây là giả danh nhầm có ý xấu hay bắt tay cùng với một bộ tộc nhỏ nào đó ở thảo nguyên."

Hoàng thượng gật đầu, ngài cũng nghĩ như vậy, chuyện nay thật sự rất đáng ngờ, trong triều hiện tại rất bất ổn, thế lực của Quan gia tuy đã bị áp chế nhưng thế lực vẫn khiến người khác kiên dè, dã tâm của ông ta trong mấy năm qua đã hiện rõ, nếu như không phải ngài không nắm được nhược điểm của ông ta thì cũng không phải cảnh giác như thế này.

"Chuyện này ngài nên điều tra các vương gia khác, hoặc các nước khác lân cận." Tô Đình thanh tĩnh nói, Quan gia tuy rất đáng ngờ nhưng ông ta không ngu ngốc đến nỗi liên kết với người thảo nguyên, cũng sẽ không trộm cướp vùng đất gồ ghề như vậy.

Nếu như nàng đoán không nhầm thì cướp bóc chỉ là hành động nhỏ mà thôi, chuyện tiếp theo sẽ là điều khiển nhân tâm.

"Ta đã cho người đi điều tra, dạo này biên cương đúng là không an ổn." Hoàng thượng thở dài nói.

Ngài hiện tại vẫn còn bốn người huynh đệ, một người đệ đệ đồng mẫu, một người đệ đệ khác mẫu cùng hai người huynh khác mẫu.

Sau khi đăng cơ ngài cũng không chèn ép những huynh đệ này, tuy việc phân công vùng đất là do tiên đế phân chia, nhưng những bất mãn của bọn họ vẫn luôn hướng về ngài, những năm gần đây tuy tình cảm đã được hòa hoãn nhưng ngài không biết sau lưng họ có thể làm những gì.

"Hoàng bá bá để ý tất cả những quan lại trong triều, dù thế nào đi nữa thì cây kim trong bọc cũng có ngày sẽ lòi ra." Tô Đình an ủi.

"Ta biết." Hoàng thượng gật đầu "Ta sẽ để Tiêu Ngân đi xem xét thử, nếu như chuyện này không liên quan đến Quan gia thì chắc chắn sẽ có kết quả."

"Hoàng bá bá anh minh." Tô Đình híp mắt mỉm cười.