Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 14



‘Lạch cạch… lạch cạch…’

Bên ngoài, mây đen giăng kín bầu trời, từng trận gió mạnh đẩy cành câu khiến nó không ngừng va đập vào mặt cửa kính.

Lancercor ngồi trước bàn, tay liên tục gõ bàn phím, thi thoảng sẽ liếc mắt nhìn đồng hồ rồi quay lại làm việc.

Nghề tay trái của hắn ta chính là một nhà văn chuyên viết về thể loại huyền huyễn như người sói, ma cà rồng và đặc biệt là người cá.

Tất cả người hâm mộ của Lancercor đều rất rõ một chuyện chính là hắn ta có một niềm đam mê đặc biệt với người cá, nhưng ít ai biết được, hắn biết người cá có tồn tại cũng đã từng tận mắt chứng kiến một nhóm người bắt một người cá về thí nghiệm. Kể từ lần gặp đấy, hắn đã đem lòng yêu mỹ nhân ngư vốn chỉ xuất hiện dưới ngòi bút của hắn.

Tác phẩm đầu tay cũng như là tác phẩm được yêu thích nhất của hắn cũng viết về người cá.

Ngày đó khi nghe được Oxandre bỗng dưng hỏi căn bếp người cá có thật không thì tim hắn liền run rẩy, hắn đã nghĩ, tên kia đã gặp được người cá nào đó rồi sao?

Day day giữa trán, Lancercor dừng đánh máy lại, đứng dậy cầm cốc cà phê rỗng tuếch vứt vào thùng rác cạnh bàn, bản thân cũng đi đến cửa sổ, hai tay đút túi quần, mắt dõi ra mặt biển.

Nơi đó đang không ngừng lấy sóng của mình tạt mạnh vào bờ, nước biển trông tăm tối y như bầu trời trên cao, không nhìn rõ được thứ gì.

Gió vẫn không ngừng thổi vào cửa kính, hắn ta khó chịu kéo rèm lại, cả căn phòng cũng theo đó mà tối thui.

Hôm nay có cơn bão đổ bộ lại đây, nhà hàng chắc chắn sẽ đóng cửa, không có việc gì làm hắn ta lại quay về bàn ngồi xuống nhưng không gõ nữa. Hai tay khoanh trước ngực, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, con chuột vẫn đang nhấp nháy bên cạnh một dòng chữ...

[Người cá chết rồi…]

Trong phòng vang lên tiếng cười trầm thấp, như nỉ non vào tai người bên gối “Người cá chết rồi… chết trong lòng người xung quanh… nhưng ai mà ngờ được nàng đang sống vui vẻ trong tầng hầm của ngài Bá tước cơ chứ…”

Tiếng cười ngừng lại, tiếng nói cũng không phát ra nữa, chỉ còn màn hình máy tính đang sáng, lần này bên cạnh dòng chữ đã thêm một câu nữa.

[... Chết trong đau khổ quằn quại.]

Oxandre chùm chăn lên đỉnh đầu, ngơ ngác nhìn bông hoa kia. Bông hoa này giống như lời Socécher nói, nó rất thích mặt trời, như hoa hướng dương, cứ mỗi khi có tia nắng mặt trời chiếu vào tủ là cậu có thể cảm thấy được bông hoa này đang cố vươn ra khỏi bình hoa để đến với ánh mặt trời của nó. Theo dõi mấy lần, cậu quyết định di chuyển chậu hoa gần cửa sổ hơn để cho bông hoa này được gần với thứ nó yêu thích.

Hôm nay trời bão, không có ánh mặt trời vuốt ve, nhìn bằng mắt thường cũng thấy nó ủ rũ, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu ở dưới đáy biển vào những ngày bão như vậy thì trông nó sẽ như thế nào nữa.

Còn chưa kịp cười ngốc nghếch thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Không cần hỏi hắn cũng biết là ai.

Cửa mở, không ngoài dự đoán của hắn chính là Lancercor, Oxandre dựa vào khung cửa, không hề có ý định mời hắn ta vào phòng uống cốc nước, “Trời mưa bão thế này cậu không ở trong phòng trú mà đến phòng của tôi làm gì? Ăn trực à? Thế thì khiến cậu phải thất vọng rồi, trưa nay tôi không ăn, còn về chuyện bông hoa thì miễn bàn nữa, tạm biệt!”

Không đợi Lancercor đáp lời, hắn liền đóng cửa chốt luôn chốt con thỏ lại. Từ sau mấy lần hắn ta qua phòng chỉ để hỏi xin bông hoa là hắn đã không được vui vẻ rồi, hôm nay bão táp như vậy mà hắn ta vẫn kiên trì đến, Oxandre không khỏi cảm thấy bội phục hắn ta.

Tuy rằng ở ngoài cửa hắn có nói với người ta là hắn không ăn trưa nhưng vẫn đứng dậy đi vào bếp nấu cho mình hai món mặn một món canh để ăn trưa.

Nhìn con cá sốt cà chua trên bàn, hắn lại chìm vào suy nghĩ của mình.

Oxandre lại nhớ đến Socécher, bình thường hắn sẽ không bao giờ để ý dáng ăn uống của người khác nhưng đêm hôm trước khi đem đồ ăn đến cho cậu, hắn bất giác ngồi nhìn cậu ăn từng món từng món mà hắn mang đến. Dáng cậu ăn rất đẹp mắt, lưng thẳng tắp, đầu chỉ hơi cúi xuống để nhìn, khi ăn sẽ tuyệt đối không mở miệng nói chuyện, hôm nọ cũng như vậy, khi hắn nói chuyện cùng cậu, nếu cậu đang nhai sẽ không nói hay trả lời bằng thanh quản của mình, khi nào đồ ăn trong miệng sạch sẽ, khi ấy cậu mới trả lời câu nói vừa rồi của hắn.

Là một mỹ nhân ngư hết sức lịch sự.

Lại nhớ đến phản ứng của Socécher khi hắn mở miệng nói muốn buộc tóc cho cậu, sắc mặt cậu lúc đó không hề tốt chút nào nhưng cuối cùng cậu cũng đồng ý để hắn buộc lại tóc cho mình.

Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy, chỉ là bản năng giống như mách bảo hắn, hắn nên làm như vậy khi nhìn thấy mái tóc buông xõa của cậu.

Như một thói quen mà buộc thấp lệch một bên cho cậu, như hắn tưởng tượng, thật sự rất hợp.

Nghĩ nghĩ, hắn lại lấy điện thoại ra vào phần album ảnh, mở khoá rồi mở tấm ảnh hắn chụp ra.

Mắt long lanh, mi cong dài, đôi môi hồng nhuận, mái tóc mềm mại chẳng còn xoã tung ra nữa mà chúng đã được buộc lại, để sang một bên khiến cho nét mặt cậu càng trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Ma xui quỷ khiến thế nào Oxandre lại cúi xuống, chạm nhẹ môi vào tấm ảnh rồi như bị phỏng mà giật phắt ra, cả mặt đỏ tưng bừng.

Hắn thế mà lại rung động với người trong ảnh, phải biết rằng giống loài của hai người là khác biệt!!!

Trong khi Oxandre còn đang bị phỏng đỏ bừng cả mặt, Lancercor sau khi bị từ chối thì cũng không rời đi mà dừng lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, màn hình hiển thị hình ảnh Oxandre hôn vào tấm ảnh vừa rồi.

Gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, nghiến răng nghiến lợi.

Quả đúng như hắn ta nghĩ, Oxandre đã gặp được người cá. Không những gặp một lần, hắn ta chắc chắn họ còn quen biết lẫn nhau nữa.

Nắm chặt điện thoại trong tay, hắn ta lầm bầm một câu khó hiểu trong cổ họng rồi rời đi.

Cửa phòng Lancercor vừa đóng kín, mưa từ trên trời như trút xuống, hạt mưa mạnh mẽ đập xuống mái nhà như trút giận lên nó, tiếng đập vang lên không ngừng.

Một ngày bão âm u, mù mịt.