Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 20



Sau lưng Oxandre lạnh toát, chúng kéo từ gót chân cho đến tận ót, lúc này Oliver quay ngoắt mặt sang nhìn hắn, khóe miệng gã kéo căng ra, khuôn mặt gần như biến dạng, hai mắt trừng trừng nhìn Oxandre, “Ôi chao, đừng sợ chứ! Ta chỉ tái hiện lại cảnh tượng khi ta và Socé công phá thành công thôi mà!”

Gã vừa dứt lời, bắp chân Oxandre liền cảm nhận được sức kéo, hắn nhìn xuống dưới, ngay lập tức đối mặt với một khuôn mặt nát bét, không rõ ngũ quan, chúng như bị xay nhuyễn rồi nhào nặn lại với nhau, cái mồm liên tục mở ra khép vào, hắn nhíu mày, cơn buồn nôn cuộn trào lên, may thay hắn đè lại kịp thời.

Oxandre nắm chặt tay, cảm nhận được thứ trong túi áo rung lên, hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cho tay vào túi nắm chặt lấy viên ngọc trai Socécher trước khi tỉnh dậy đã kịp nhét vào tay hắn.

Ngước mắt lên lần nữa hắn đã chẳng thấy xác chết hay máu đỏ nữa. Mọi thứ xung quanh lúc này đều mờ mờ ảo ảo, từng làn khói đen bao quanh bọn họ mà thứ kéo ống quần hắn vừa rồi cũng chỉ là một cành cây chết.

“Đủ rồi Oliver, ta sẽ không bị ngươi làm cho sợ hãi đâu.” Hắn đứng thẳng lưng, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Oliver, từ sâu trong thâm tâm của hắn không hề sợ hãi gã, thứ cảm xúc duy nhất khi đối mặt với Oliver chính là cảm giác bị sỉ nhục bởi chính khuôn mặt giống hệt mình kia, như thể hắn mới là người đứng trên Oliver.

“Ơ này, ngươi chỉ là một loài xác thịt ở trên đất này, vì cớ gì ngươi dám dùng giọng điệu trịch thượng của mình khi nói chuyện với thần tối cao là ta đây?” Khi nói lời này, Oliver đã chẳng còn bỡn cợt nữa, hai mắt gã hằn tơ máu, quyền trượng trên tay gã cũng trở thành một cánh tay đã thành xương trắng hếu, một bên mặt gã bị mục rữa, chúng dòi bọ ngọ nguậy trong hốc mắt của gã.

“Oliver, ngươi đã chẳng còn vầng hào quang của thần nữa rồi! Vì do ngươi đã bị cám dỗ bởi lũ ma quỷ kia, ngươi chẳng còn đứng trên chúng ta được nữa! Hiện tại ngươi sẽ bị con người thoá mạ, chửi rủa vì ngươi đã bị ô uế!”

Giọng nói phát ra từ trong miệng của Oxandre nhưng hắn biết rõ đây không phải do hắn nói ra, vầng hào quang mà giọng nói kia phát ra hắn cũng chẳng nhìn rõ, hắn chỉ biết khi nắm lấy viên ngọc trai kia, thứ hắn nhìn rõ chính là hình dạng vặn vẹo kinh tởm của Oliver cùng làn sương đen xung quanh gã.

“Ricard? Này kẻ hèn kia, ngươi vẫn không dám hiện nguyên thân trước mặt ta hay sao? Ngươi vẫn luôn hèn như vậy kể cả khi ta bị Nó giết, ngươi chỉ biết trốn chui trốn nhủi trong đám xác thịt kia! Đến bây giờ ngươi vẫn phải nhờ vào thân xác kia để cảnh cáo ta hay sao?”

Oliver nhìn chằm chằm vào trán Oxandre như muốn nhìn kẻ đang trốn trong hắn, lần này giọng nói kia không còn phát ra âm thanh nào nữa, có lẽ kẻ kia đã rời đi, một trận gió lớn thổi đến, cánh rừng trở về vẻ yên tĩnh, bầu trời đêm nay trong veo, chẳng một gợn mây bám víu.

Oliver biến mất chỉ còn cánh tay xương kia nằm trên mặt đất, “Nào Oxandre, chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài, ta mong khi gặp lại ta lần nữa, nhà ngươi sẽ mở rộng miệng của mình và nói ra những lời dễ nghe hơn.”

Gió đêm thổi qua Oxandre, hắn phát hiện ra nơi này chẳng phải mộng cảnh mà chính là ảo cảnh do chính tay Oliver cùng ma quỷ của gã tạo ra. Gã nhân lúc hắn ngủ say đã dẫn dụ hắn đến đây hòng hù dọa hắn, đợi cho đến khi linh hồn hắn dao động bởi sự sợ hãi, đến lúc đó thời gian nửa đêm vừa điểm, gã sẽ ngay lập tức lấy đi linh hồn của hắn hòng tẩm bổ cho gã.

Oxandre không có đèn pin cũng chẳng có điện thoại, tự mình mò mẫm đường đi trong rừng suốt đêm cho đến khi mặt trời chớm nở ở hướng đông, lúc này hắn mới biết được bản thân đã đi một vòng tròn trong rừng cây cả đêm.

Khi hắn tắm rửa xong xuôi mặt trời đã leo lên đỉnh, bao nhiêu sự mệt mỏi đều kéo đến, không ngừng bao vây lấy hắn.

‘Cốc cốc’

Oxandre mệt mỏi nhấc lên mí mắt, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Lancercor đứng bên ngoài, hắn hỏi “Không phải giờ này vẫn đang làm hay sao? Cậu trốn làm?”

“Không phải câu này tôi nên hỏi cậu hay sao? Sáng nay ông chủ đã gọi cho cậu rất nhiều lần nhưng không thấy cậu bắt máy hay gọi lại nên đã lo lắng đến mức vặt trụi gần hết tóc của mình rồi! Nếu ông ấy mà biết giờ này cậu đang nằm ngủ trong phòng chắc ông ấy sẽ ngất vì bệnh tim bộc phát mất thôi!” Lancercor nhướn mày nhìn khắp người Oxandre, hắn ta đẩy vai, “Sao vậy? Trông hốc hác như vậy, quầng thâm mắt của cậu có thể hoà vào màn đêm được rồi đấy. Đêm qua không ngủ?”

“Phải, đêm qua có chút việc phải vào thị trấn nên không có thời gian để ngủ.” Oxandre xoa xoa thái dương, khàn khàn trả lời hắn ta, quay lưng đi về phía giường, “Thay tôi xin lỗi ông chủ và bếp trưởng, tiện thể xin nghỉ giúp tôi luôn, khi đi nhớ đóng cửa lại giúp tôi, cảm ơn!”

Lancercor không nói gì, nhìn chằm chằm Oxandre đã nằm liệt trên giường một lúc rồi hắn ta quét mắt sang phía tủ đầu giường, bông hoa đặt trong bình giờ đây đã rụng mất một cánh.

Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân cũng biến mất sau chỗ ngoặt, Oxandre vốn dĩ đang nhắm mắt lúc này lại mở ra, đồng tử màu đen dựng đứng như thể loài bò sát. Chớp mắt lần nữa, đồng tử đen kia như là ảo giác xuất hiện, hắn nhíu mày khó chịu, cơn đau đầu không hề dứt, bất lực ngồi dậy tựa vào thành giường, lúc này hắn mới để ý đến bình hoa kia.

Ngón tay vuốt ve cánh hoa thông qua thân bình lạnh lẽo, cánh hoa sau khi rơi khỏi bông hoa bằng mắt thường có thể thấy nó nhanh chóng héo úa cho đến khi gần tan ra trong nước.

Thật kỳ lạ.

Hắn nhớ không lầm trước khi về phòng hắn đã lấy thêm nước biển để thay cho bông hoa mà giờ phút này, nước biển trong bình liền chuyển thành màu đen như mực.

Mùi tanh bốc lên, hắn lập tức đứng dậy, cứng người nhanh chóng lấy bông hoa rồi đổ nước trong bình đi. Cầm bông hoa trên tay, hắn có thể cảm nhận được sự héo rũ của nó do nước bị nhiễm bẩn kia gây ra.

Thay nước một lần nữa, hắn mới nằm lại trên giường, lần này bóng tối không do dự bao trùm lấy hắn.

“Socé, tỉnh dậy đi.”