Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 23



Oxandre tháo giày và tất ra, xắn ống quần lên cao rồi bước xuống biển, tiến lại gần Socécher, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần nữa, ánh mắt hắn dùng lại ngay vết sẹo trên đuôi của cậu, nhíu mày lại, “Cậu còn đau không?”

“Đã không còn cảm giác gì nữa rồi.” Socécher thản nhiên tiếp nhận sự truy quét của radar mang tên Oxandre, cậu ngụp xuống bơi một vòng rồi quay lại cạnh hắn, cười nói, “Thấy không? Tôi đã khỏe rồi, vết thương cũng không ảnh hưởng tới tôi, cậu không cần phải lo lắng.”

Đầu thì gật nhưng hắn vẫn không nhịn được ánh mắt chăm chú vào vết sẹo kia. Chúng mới gai mắt làm sao, trông vết sẹo sần sùi xấu xí, có lẽ vì vậy nên cậu mới dùng ngọc trai che nó đi.

Đảo đảo một hồi rồi dính chặt ánh mắt vào sợi dây đeo kia, bởi vì đeo trong nước biển một thời gian dài mà bị hoen ố đi vào mắt xích, quả nhiên không thể tin tưởng người thợ làm vòng bạc kia mà, nói sẽ làm cho hắn loại bạc tốt nhất, ngâm trong nước biển cả đời cũng không vấn đề gì thế mà giờ trông nó đã bị như thế kia, nghĩ nghĩ hắn liền giơ điện thoại định chụp ảnh nhưng nhớ ra Socécher vẫn còn đang đeo trên đuôi nên cất lại vào túi, nhấc chân bước về phía hòn đá lầm trước cậu và hắn ngồi ăn, “Hay cậu tháo sợi dây ra đi, tôi làm lại cho cậu sợi dây khác, đảm bảo sẽ không bị rỉ ra như thế kia nữa!”

“Không cần đâu, nhìn này!” Socécher nhìn sợi dây đeo trên đuôi, ngón tay chạm khẽ vào sợi dây, từng vết rỉ, hoen ố bằng mắt thường có thể nhìn thấy chúng trở lại như mới, Oxandre trợn mắt nhìn, tuy không phải lần đầu nhìn thấy cậu sử dụng pháp thuật nhưng hắn vẫn cứ ngạc nhiên như lần đầu chứng kiến.

Hắn cảm khái, thế giới này quá kỳ diệu.

Hắn liếc liếc Socécher đang chỉnh lại sợi dây ngay ngắn, thấy cậu vẫn chưa chú ý đến mình thì lớn gan chạm vào tóc của cậu, đúng như hắn tưởng tượng, từng lọn tóc của cậu đều đặc biệt mềm mại, quả đúng như bếp trưởng hay nói, người như nào, tóc sẽ thế ấy, hắn sờ thích đến quên trời quên đất, không để ý đến cậu đã dừng hành động trên tay mà quay lại nhìn hắn.

Oxandre thấy Socécher cứ nhìn mình chằm chằm liền rụt cái tay hư lại, giả đò ho khù khụ để che đi vụ việc vừa rồi, cậu cũng không nói gì, yên tĩnh một lát cậu mới chậm rãi nói, “Người cá chúng tôi rất kỵ việc sờ hoặc chạm vào tóc của người lạ đấy, nó như một lời tán tỉnh vậy!”

Hắn chớp chớp mắt sau đó mới cười nhạt, “Vậy à? Thế người thân quen thì là chuyện bình thường sao?” Socécher gật đầu, “Đúng.”

“Vậy…”

“Tôi với cậu cũng coi như chỗ quen biết, vả lại trên mặt cậu viết hết lý do lên rồi!” Cậu mím môi nhìn vào nét mặt của hắn, rõ ràng vẫn trả lời nhưng mắt vẫn chưa rời khỏi tóc của cậu một lần nào.

“Sắc mặt cậu không tốt một chút nào Socécher ạ! Tôi cảm thấy còn trắng hơn vừa nãy nữa. Có chắc là cậu ổn không đấy?” Oxandre mím chặt môi, lo lắng trong mắt sắp tràn cả ra, hai tay hắn bấu chặt lại với nhau.

Nghe hắn hỏi cậu mới ngẩng đầu lên trên trời, vậy mà cậu không để ý, ngày hôm nay không hề có trăng, vừa rồi cậu cũng dùng chút năng lượng ít ỏi của mình mà sửa lại sợi dây, mải nói chuyện với hắn nên cũng không để ý đến thể trạng của mình càng ngày càng không ổn.

“Ừm, có hơi mệt một chút.”

Nào có phải một chút, Oxandre ngồi đối diện nghe cậu nói như hụt hơi thì sốt hết cả vó lên, rướn người về phía cậu, vươn tay sờ thử lên cái trán nhẵn nhụi của cậu, một luồng hơi lạnh chạm vào mu bàn tay của hắn khiến hắn rùng mình một chút, than thở, “Thân nhiệt của cậu như băng vậy, không thể kiểm tra được cậu có sốt hay không!”

“Người cá chúng tôi sẽ không bị cảm hay sốt như loài người các cậu đâu.” Socécher lùi ra sau một chút tránh đi bàn tay của hắn, dù sao con người tiếp xúc với thân nhiệt của người cá lâu cũng không tốt, rất dễ nhiễm bệnh nhưng Oxandre lại không cho là như vậy, bản thân lo lắng cho cậu nhưng chưa chạm lâu đã thấy cậu né tránh, tay đang vươn trên không trung cứng đờ lại, tim hắn nói một chút, một nỗi thất vọng ê chề dâng lên khắp tâm trí hắn.

Còn gì đau đớn hơn khi người hắn quan tâm đang tỏ ra ghét bỏ hắn chạm vào người.

Nhanh chóng rụt tay lại, hắn cười gượng che đi bầu không khí ngượng nghịu của cả hai. Socécher muốn cố gắng bên cạnh hắn thêm một chút nữa nhưng cơ thể cậu càng ngày càng khó chịu, cái đầu nặng nề, đau như búa bổ.

“Oxandre, tôi phải trở về đây, cậu đi về cẩn thận, tạm biệt.” Cậu vẫn như lần trước, không đợi hắn phản ứng lại đã lặn mất tăm xuống biển, hắn giơ tay vẫy vẫy, rũ mắt thì thầm, “Tạm biệt, Socécher! Chúc cậu ngủ ngon!”

Đèn đường cũ kỹ nhấp nháy liên tục bên đường, ánh sáng ấm áp chiếu sáng cái bóng của chàng trai trẻ, hắn đút hai tay vào túi, bước chân chậm chạp dừng lại, đầu ngoái lại nhìn về mõm đá vừa rồi.

Đang thẫn thờ, một cánh tay vắt ngang trên vai của hắn, theo đó là tiếng cười khàn khàn vang lên bên tai, “Yo, đi đâu mà giờ này còn chưa về phòng thế Oxandre?”

Là Lancercor. Oxandre mím môi, “Trong phòng bí bách quá nên ra ngoài đi dạo bờ biển hóng gió một chút.”

“Hử? Cậu không sợ bản thân lăn quay ra đấy à? Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ mà lại ra bờ biển đi dạo, cậu có ấm đầu không?” Lancercor khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn không có tâm trạng trả lời câu đùa của mình, hắn ta liền đổi chủ đề, “Này, tôi muốn tìm hiểu về đại dương.”

“Cậu muốn tìm hiểu về đại dương? Là có thứ gì thu hút cậu sao?” Oxandre nhếch mày, tựa vai vào cây đèn đường, Lancercor liếc hắn, im lặng một lúc mới đáp lại, “Ừ, là người cá.”

Cơ thể Oxandre vốn dĩ đang thả lỏng ngay lập tức cứng đờ, hắn mím môi, chờ tim bình ổn lại mới cất giọng khàn khàn, “Không phải người cá không có thật sao?”

“Tôi thấy rằng họ vẫn luôn tồn tại bên cạnh chúng ta.” Đột nhiên gương mặt vốn dĩ cà lơ phất phơ của hắn ta trở nên nghiêm túc, quay mặt lại nhìn chằm chằm nét mặt của Oxandre, “Bản thân tôi cũng đã từng gặp được rồi.”

“Khi ấy vẫn còn bé, vào ngày tôi được mẹ dẫn đi chợ nhưng không may lạc mất bà, lúc ấy tôi sợ lắm, khóc bù lu bù loa lên nhưng khi đến bãi biển này, thứ tôi nhìn thấy chính là người của phòng thí nghiệm D.O đã bắt về một nàng tiên cá.”