Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 25



Oxandre mở tủ quần áo nhưng lại không có hành động tiếp theo, hắn cứ đứng ở đấy, cơ bắp toàn thân căng lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những lời kể của Lancercor.

Tiếng đài phát thanh vang lên, đài dự báo tuần sắp tới sẽ có một cơn bão lớn đổ bộ vào thị trấn, như hưởng ứng với lời dự báo của nhà đài, gió trời mạnh mẽ đập vào cửa kính, cành cây cũng theo đó mà gõ vào cửa sổ, căn phòng chìm trong sắc vàng ấm áp, bỏ mặc cái lạnh lẽo bên ngoài.

Hắn chỉ thoáng nghiêng đầu nhìn ra đằng sau, chớp mắt đã có người đứng đấy, gã mặc áo choàng đen, mũ che kín nửa mặt lộ ra cái cằm hoàn mĩ cùng nụ cười quái dị.

“Oliver.” Hắn vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng chỉ chừa góc nghiêng tinh xảo của mình cho gã.

“Ngại ngùng? Cơ thể của ngươi có chỗ nào mà ta chưa nhìn thấy chăng?” Tuy chiếc mũ đã che đi phần trên khuôn mặt của gã nhưng sống lưng của hắn vẫn tê dại, hắn cảm nhận được ánh nhìn của gã như con rắn độc, thân rắn lạnh lẽo đang dần bò lên vai của hắn rồi một ngụm mà cắn đứt động mạch cảnh.

Nắm tay bóp chặt, gân xanh nổi hẳn lên trán, hắn mím môi, “Oliver, ý đồ của ngươi rốt cuộc là gì? Muốn lấy linh hồn của ta để tăng sức mạnh cho ngươi rồi dùng luôn thân xác của ta?”

“Chính xác!”

“Ngươi nằm mơ!” Oxander gầm lên, quai hàm căng chặt, hắn quay mặt lại, hai mắt hằn tơ máu nhìn chằm chằm gã, không biết âm u từ đâu cứ thế bao quanh hắn, chỉ cần nhìn thấy Oliver, một cơn giận từ trong tâm của hắn cứ thế phá cửa ra ngoài. Gã như con sâu mọt bám víu không buông, kinh tởm.

“Ha ha, dù ta nằm mơ hay tỉnh táo…” Oliver hoá nửa thân dưới thành sương đen, bay đến bên cạnh Oxandre, hai tay gã vịn lấy vai hắn, hơi khom người xuống hõm cổ của hắn, tiếng hít khí vang lên, gã giữ nguyên tư thế thì thầm vào tai hắn, “…Linh hồn hay thân xác của ngươi…”

“…Vĩnh viễn sẽ là của ta.” Tay gã ấn vào vị trí tim của Oxandre, hắn vung tay, làn sương đen kia tản ra rồi tụ lại cách hắn ước chừng năm mét.

Đêm cuối tháng mười một lạnh lẽo thêm cơn bão đang chực chờ ngoài kia, không khí tụt xuống gần âm độ mà trong căn phòng sáng đèn vàng, hai người đứng đối mặt với nhau, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, kéo dài bóng của cả hai, mặt vì sấp bóng mà càng trở nên âm trầm, vốn dĩ ánh đèn ấm áp nhưng sự đôi co trong im lặng của cả hai mà trở nên quái dị lạ thường, căn phòng ngủ mà như con ngõ hẻm u tối.

Tiếng búng tay phát ra từ phía Oliver, gã hất chiếc mũ ra sau, nó không rơi xuống đất mà khi bị hất đi, ngay lập tức biến thành làn khói, biến mất trong không khí.

Lúc này khuôn mặt của gã mới lộ ra ánh sáng, vị trí não của gã giờ chỉ còn sọ trắng, cả khuôn mặt, nơi còn thịt trông bình thường nhất là cái cằm kia, còn toàn bộ trơ ra xương trắng, hai hốc mắt đen xì, chẳng biết con ngươi ở đâu, mà bên trong đó còn có một loài sinh vật đáng sợ liên tục ngọ nguậy, tiếng cắn nuốt bé xíu nhưng trong trường hợp cả căn phòng yên tĩnh chết chóc này, chúng như được thêm loa phát thanh vang to cả căn phòng.

Oxandre đang không mặc áo, hắn chỉ mặc độc một cái quần dài, cơ bắp săn chắc giờ đang nổi từng cái da gà lên, sống lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn nhìn hình ảnh trước mặt, cảm giác kinh tởm buồn nôn ập đến, hắn mím môi, sắc mặt vẫn bình tĩnh, trái táo Adam lên lên xuống xuống.

“Ngươi thèm nó?” Gã như mỉa mai hắn, giọng khàn khàn còn chứa một tia ý cười khó phát hiện ra, gã cho tay vào trong hốc mắt, lồi con giòi ra ngoài. Tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài, con giòi béo ục ịch như con sâu co người lại, lắc lư cơ thể to béo của nó, “Thử không? Nói đi cũng phải nói lại.”

“Thứ ta thèm muốn nhất chính là cơ thể trẻ tuổi và đầy năng lượng của ngươi đấy!” Gã tung hứng con giòi trên tay rồi cho vào miệng mình, gã nhai chóp chép trong khi ấy vẫn quay mặt về phía Oxandre, hắn cảm giác được gã đang nhìn chằm chằm biểu cảm kinh tởm của hắn mà thưởng thức.

“Cút ra khỏi đây!” Hắn trầm thấp mà ra lệnh đuổi khách với gã, gã lắc đầu, cong khoé môi lên, “Ta có thể nghe được suy nghĩ của ngươi, ngươi tò mò mối quan hệ của ta và Socé có phải chăng? Ôi chao, xem ra ta đã đúng rồi! Ta và Socé có mối quan hệ liên kết với nhau, sẽ chẳng có gì có thể chia cắt chúng ta đâu!”

“Câm cái miệng bẩn của ngươi lại, đừng có nhắc tên cậu ấy bằng cái miệng đó! Nếu mà đã là một mối quan hệ quan trọng chặt chẽ, khi đó ngươi đã chẳng làm cậu ấy bị thương rồi!” Hai mắt Oxandre như phun ra lửa, nhìn vẻ mặt thích chí của Oliver thì muốn tức điên lên, nhớ đến bả vai tím bầm lên khi Oliver chạm vào, hắn điên tiết quơ tay va vào bình nước đặt trên bàn, hắn phản xạ trở tay cầm lấy rồi ném mạnh về phía mặt của gã.

Gã không tránh đi mà vẫn cứ cười cười đứng đó, bình nước cũng chẳng đập vào mặt gã. Khi bị ném được một nửa thì dừng lại rồi vỡ nát trong không trung, mảnh thủy tinh bay khắp nơi, một mảnh bay trở lại hắn, quệt vào má phải tạo nên một vết thương nông.

Gã vẫn cười, coi thường một xác thịt di động đang nhảy nhót làm trò hề trước mặt gã.

“Đúng vậy đấy, ta thích Socé cho nên, những gì ta tặng cho em ấy chính là tình yêu ta muốn gửi gắm, bao gồm cả vết bầm tím đó. Nó chính là lời chào khi chúng ta gặp nhau.”

“Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn ta, ngươi cũng chỉ là một con kiến mà thôi! Muốn ném ta? Ngươi sao không nhìn lại đi, chỉ là một xác thịt thấp kém.”

“Vả lại chuyện của ta và Socé chưa đến lượt một thứ thấp hèn như ngươi đến quản, cách xa em ấy ra, đừng để cái mùi hôi thối của ngươi ám vào em ấy.”

“Ha, hôi thối? Oliver ơi, mặt của ngươi đã mục rữa thối nát, bốc mùi kinh tởm khắp nơi, đến Socécher còn nhìn người kinh tởm như vậy! Ngươi nói ngươi yêu cậu ấy? Ngươi dùng sức mạnh của bản thân ngươi để hại cậu ấy bị thương mà ngươi vẫn mở mồm ra nói là yêu sao? Khốn kiếp ngươi đừng khiến người khác phải buồn nôn nữa! Ngươi nào phải là thần thánh nữa đâu? Giờ ngươi chỉ là một con quỷ, sống nhờ vào sự cám dỗ những con người mang tính xấu đầy mình để trở nên mạnh mẽ hơn! Ngươi cũng phải nhờ da người để tránh né sự truy lùng của Tháp Thần thôi! Ngươi… Còn thấp kém hơn cả con người, Oliver!”