Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 8



Trời điểm sáng, vạn vật thức dậy khỏi giấc ngủ ngon lành.

Người người nhà ra khỏi cửa, chia tay nhau, mỗi người đi làm công việc của mình. Các sạp hàng, cửa hàng, siêu thị mini dần dần mở cửa. Tiếng ồn ào tấp nập, tiếng cười nói vang lên không dứt, như mùa xuân về vào sáng sớm.

Chim hải âu lượn lờ trên biển tìm con mồi, từng đàn cá nối đuôi nhau tung tăng trong làn nước biển.

Socécher cùng Lylian - Công chúa thứ hai của Thủy cung, chị gái cùng cha khác mẹ của cậu, cầm theo một chiếc vỏ ốc mang bên mình, vừa vui đùa vừa hái tảo biển.

“Oaaa, em cảm thấy gì không, thu sắp về với thủy cung của chúng ta rồi~ Thật là mong nhớ nàng thu mà!” Lylian xoay người, cười tươi nhìn cậu, tay còn không ngừng vươn ra làm động tác tận hưởng.

Cậu cười cười, “Cũng phải, qua mùa thu này chúng ta sẽ ngủ đông.”

“Tại sao em luôn nghĩ tới chuyện ngủ đông chứ? Chúng ta không thể bơi xuyên qua các cô san hô, lặn sâu trong các kẽ đá mà hái những bông hoa đẹp đẽ, nhìn nhiều thêm bao loài cá thú vị… nghĩ thôi đã cảm thấy tuyệt vời rồi!” Cô liếc nhìn cậu mang theo hàm ý “em chỉ biết có ngủ thôi.”

“Hừ, lúc nào cũng đòi ngủ đông, là người đầu tiên trốn việc nhưng đổi lại em rất là chăm chỉ lên trên đất liền mà.” Lylian móc mỉa lại cậu, hừ thằng bé ngốc này.

“Lylian~ làm sao em có thể so với số lần chị đi tìm David được cơ chứ~ Phải vậy không nào?” Cậu híp mắt, ngân dài giọng ra rồi thích ý mà chứng kiến khuôn mặt của cô từ đắc ý chuyển sang vì ngượng ngùng mà đỏ bừng khuôn mặt.

“Kh… không không, c.. cái đó… em nghe này, chị và David chỉ là bạn thuở nhỏ, chưa xây dựng tình cảm nam nữ, chị chỉ… chị chỉ… à, chị chỉ tìm anh ấy để học hỏi thêm về nhiều thứ thôi! Không như em nghĩ đâu!” Cô gái mặt đỏ bừng, ấp úng giải thích với cậu như kiểu ‘em nói đúng đó, chị tới gặp anh ấy là để yêu đương’.

Cậu bật cười, cũng không làm khó cô nữa, dù sao thì cô thuộc dạng chuyện nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Ngắt một bông hoa, cậu giơ lên cao, cánh hoa gần như thủy tinh, sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, nhụy hoa vung vẩy trong làn nước, bông hoa vươn lên như đang cố gắng tận hưởng chút ánh sáng mặt trời từ sâu dưới đáy biển này.

“Oaa, hoa đẹp thế! Mau nhìn cánh hoa của nó này, con người gọi là gì nhỉ?” Lylian xoa xoa cằm, nhìn chằm chặp bông hoa suy nghĩ, hình như đã nhớ ra, cô vỗ tay đến đét, trở nên hưng phấn mà nói “A chị nhớ ra rồi, là thuỷ tinh đấy, nghe nói trên đất tiền, thủy tinh cũng có màu trong suốt như vậy! Cơ mà cánh hoa này nó như băng vậy, sờ lên hơi lành lạnh. Tuyệt quá đi!”

Socécher đưa bông hoa vào tay Lylian, vỗ nhẹ vào tay cô, “Này tặng chị, sớm ngày về chung một cung.”

“Cảm ơn em nhé!” Lylian thích đến mức cười híp mắt lại, đôi mắt như Lapis cũng lấp lánh hơn.

Socécher thuận tay ngắt thêm một bông hoa nữa, vội vàng giấu xuống dưới đáy vỏ ốc rồi làm như không có việc gì mà tiếp tục hái nốt tảo biển.

“À, phải rồi Oxandre này! Nhóc ổn rồi chứ hả?” Bếp trưởng nhìn thấy Oxandre đang lững thững đi vào liền cao giọng hét lên khiến cả căn bếp đang ầm ĩ cũng im lặng ngay tức khắc, mười mấy gần hai chục con mắt không hẹn mà đồng loạt nhìn chàng Vương tử của căn bếp đang bước vào.

“Ô hô, đã khoẻ hơn rồi hả nhóc con?” Một người phụ bếp lớn tuổi cũng cười khà khà hỏi thăm hắn.

Hắn một tay chống hông, một tay xoa rối mái tóc bồng bềnh của mình, hơi khom người bước vào, lười biếng lên tiếng “Chà, khiến mọi người thất vọng rồi, tôi đã khoẻ lại và trở lại với vị trí phó bếp của mình rồi đây.”

“Ôi dào, tôi còn tưởng tôi chuẩn bị được thăng chức lên vị trí phó bếp đây thay cậu chứ! Vậy là tôi vồ hụt mất rồi!” Mọi người đều vui vẻ cười đùa, căn bếp ngập mùi thơm phức tràn đầy tiếng nói chuyện.

“Nhóc con, tôi nghe Lancercor nói rồi, lần trước nhóc trong phòng nghỉ nhìn vào gương như bị quỷ ám vậy? Nhóc có ổn thật không vậy?” Bếp trưởng Denis nhìn khắp người hắn như muốn tìm chỗ khác thường của cậu thanh niên trước mắt này, không lo lắng thế nào được, ông đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn không lấy vợ nên cũng không có con đàn cháu đống như người ta. Lúc gặp được Oxandre, ông đã có ấn tượng rất tốt với hắn, dù sao hắn cũng hiểu lễ phép, nhanh nhạy trong mọi vấn đề, tốt bụng và trẻ khoẻ đẹp trai. Ôi dào, ai mà chẳng thích cái đẹp, người già như ông cũng thích lắm chứ nên luôn coi hắn như con trai mình, nếu ông mà có con gái chắc chắn sẽ ngay tắp lự gả con gái của mình cho hắn, bởi vì không có nên đã dày công dạy dỗ, hy vọng hắn có thể nối nghiệp mình làm bếp trưởng ở căn bếp này.

Khi nghe tin Oxandre không khoẻ, ông cũng rất lo lắng, vốn dĩ muốn đi thăm hắn nhưng Lancercor ngăn lại, bảo ông không nên đi làm phiền người bệnh nghỉ ngơi nên ông cũng chỉ ém đi lo lắng vào bụng để rồi hôm nay nhìn thấy hắn đứng trước mặt mới liên tục hỏi thăm.

“Con không sao, bác đừng lo lắng, lúc đó chỉ hơi choáng một chút thôi, có lẽ là do cả buổi chiều đi lại dưới ánh nắng nên con mới bị say nắng ấy mà.” Oxandre cười cười, miệng nói nhưng tay vẫn nhanh nhẹn đảo đảo đồ ăn trên chảo.

“Ôi, người trẻ tuổi như các con không nên cậy mình còn trẻ mà làm hư cơ thể như vậy đâu, sau này già mới biết hối hận thì cũng quá muộn rồi. Đừng nghĩ bản thân hiện tại không đau ốm mà lầm, các con virus chỉ đang trực chờ đến lúc nhóc ốm yếu rồi, khi đó chúng sẽ nhảy ra tàn phá cơ thể của nhóc, bào mòn đi sức khoẻ của nhóc! Nên là phải chăm sóc bản thân từ bây giờ đi, ta cũng biết ánh nắng cuối ngày rất đẹp nhưng vẫn phải bôi kem chống nắng, luôn mang theo bên mình một chiếc ô, đừng ngại ngùng gì cả, rất tốt cho bản thân nhóc đấy, vả lại, dù không che nắng thì nhỡ đâu trời mưa thì ta cũng có cái mà che đầu!” Bếp trưởng Denis thở dài, thấp giọng quở trách hắn.