Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 1: Your own City of Stars



Editor: Nơ

18 giờ 30 phút hoàng hôn trên bờ biển phía Tây, em xuất hiện trong ánh nắng vàng đỏ, mang theo lãng mạn sa vào Utopia của tôi. Nhưng em lại nói với tôi, tôi chính là Utopia của em từ rất lâu rất lâu.

*

"Mạnh Ly, mày bị điên rồi hả!"

Mạnh Ly đang ngồi ở cổng 72 chờ lên máy bay, một tiếng nữa chuyến bay tới Los Angeles sẽ bắt đầu khởi hành.

Sân bay quốc tế Nam Thành lúc năm giờ sáng cũng không quá yên tĩnh, vẫn có người ra vào vội vã. Nhưng điều ồn ào hơn môi trường xung quanh chính là âm thanh quát nạt chói tai phát ra từ loa điện thoại, sắc bén và đầy giận dữ, rất có khả năng hủy diệt thế giới.

Mạnh Ly theo phản xạ nhíu mày, dời điện thoại ra xa một chút.

Thế nhưng uy lực trong điện thoại vẫn không giảm đi, dù đã cách một khoảng khá xa nhưng Mạnh Ly vẫn có thể nghe thấy âm thanh điên cuồng của mẹ cô, Lưu Ngọc Cầm.

"Tao hỏi mày, có phải mày bị điên rồi không! Công ăn việc làm ổn định mày nói bỏ là bỏ, đầu óc mày bị úng nước rồi à?! Ai cho mày lá gan từ chức hả? Tao gọi điện thoại cho mày mấy ngày nay? Mày muốn chơi trò trốn tìm với tao có phải không? Lập tức mò về đây cho tao!"

Mặc dù đối phương đang nổi trận lôi đình, nhưng từ đầu đến cuối Mạnh Ly vẫn giữ thái độ không liên quan đến mình.

Mạnh Ly cầm cốc cà phê và ổ bánh mì mua từ cửa hàng tiện lợi ở sân bay, cô đi về phía máy nước nóng, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối nói: "Con xin lỗi mẹ, hiện tại con cũng rất hối hận. Trong danh sách đánh giá giáo viên loại I vốn có tên con, hiệu trưởng còn chính miệng nói cho con biết. Nhưng cuối cùng vẫn bị người có quan hệ thay thế, con nhất thời xúc động nên mới..."

Trong khi nói chuyện, Mạnh Ly còn rất biết diễn mà nghẹn ngào mấy lần, ánh mắt mông lung, như thể sắp khóc đến nơi: "Trước hết cho con bình tĩnh mấy ngày, lễ đính hôn của Mạnh Tinh con sợ sẽ không tham dự được, khi nào về con sẽ giải thích với chị ấy..."

Đúng lúc này, sân bay vang lên thông báo lên máy bay của một chuyến bay nào đó, vang vọng khắp sảnh chờ rộng lớn.

Âm thanh đủ lớn để lọt vào tai Lưu Ngọc Cầm, giây tiếp theo, phía bên kia hoàn toàn bùng nổ.

"Mày đang ở sân bay? Mày định chạy đi đâu hả con ranh kia? Mạnh Ly, rốt cuộc là mày muốn làm gì? Mày không biết xấu hổ sao? Có phải bây giờ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào trở về nhà đúng không? Tốt nhất là cả đời này mày đừng về nữa! Lễ đính hôn của Tinh Tinh nhiều họ hàng thân thích như vậy, vốn dĩ từ nhỏ mày đã thua kém chị gái mày về mọi mặt. Mày năm nay 26 tuổi, nhưng một công việc ổn định còn chẳng có, nếu để người khác biết mày hiện tại thất nghiệp, nói không chừng sẽ ở sau lưng cười nhạo cái nhà này, mày không cần mặt mũi nhưng tao thì cần..."

Không hiểu tại sao giọng nói vốn chanh chua và gay gắt đột ngột dừng lại ở giây tiếp theo mà không hề báo trước.

Mạnh Ly cũng không quá ngạc nhiên, giống như nằm trong dự liệu.

Không cần nhìn cũng đoán được là điện thoại tự động tắt máy.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng tắt máy.

May là cô thông minh, cố tình nghe điện thoại của Lưu Ngọc Cầm khi pin chỉ còn vài phần trăm, nếu không cô sẽ tiếp tục bị tra tấn tinh thần mất.

Khoảnh khắc giọng nói của Lưu Ngọc Cầm biến mất, tất cả cảm xúc trên khuôn mặt cô cũng biến mất theo, ngay cả sự hối hận mà cô giả vờ và những giọt nước mắt không thật lòng.

Mạnh Ly đi đến bên máy nước nóng, chậm rãi mở gói cà phê ra, trong lúc đó suy nghĩ của cô dần trôi đi xa.

Nhớ lại những gì Lưu Ngọc Cầm đã nói vừa rồi.

Công việc mà cô từ bỏ tuần trước quả thực là thứ mà người thời nay gọi là "bát cơm sắt".

Là một giáo viên Tiếng Anh biên chế của trường tiểu học trọng điểm thành phố.

Những gì cô nói với Lưu Ngọc Cầm vừa rồi có một phần là sự thật.

Đích thân hiệu trưởng nói với cô rằng bởi vì điểm tiếng Anh của các lớp cô dạy ngày càng được cải thiện nên năm nay một trong những suất đánh giá giáo viên loại I sẽ dành cho cô.

Thật ra cô chưa từng nghĩ tới việc mình có thể có được một suất, dù sao cũng có rất nhiều giáo viên có trình độ cao đang chờ đợi. Mặc dù cô vẫn luôn ôm thái độ bình thản với ngành này, không tham vọng và làm tốt công việc của mình thì sẽ "vạn sự đại cát". Nhưng nếu hiệu trưởng đã đích thân hứa hẹn sẽ cho cô một suất kia, vậy thì cô nhất định sẽ nỗ lực hết mình.

Tuy nhiên, ngay sau khi cô chuẩn bị đầy đủ tư liệu, hiệu trưởng lại nói với cô rằng vị trí này đã được chuyển cho một giáo viên khác. Vị giáo viên này cũng trạc tuổi cô, tuổi nghề cũng tương đương cô, nhưng thành tích do giáo viên này đứng lớp đều là hạng nhất đếm ngược.

Đối phương tốt nghiệp đại học hạng hai, trình độ và thành tích bình thường, nhưng con đường sự nghiệp lại diễn ra suôn sẻ. Vậy còn có thể là gì? Là bởi vì có mối quan hệ đằng sau.

Cô đã dành cả kỳ nghỉ hè để chuẩn bị cho việc này, thế mà cuối cùng lại bị người ta dễ dàng thay thế trong phút mốt.

Mạnh Ly luôn biết ở những nơi làm việc như thế này, dù là ngành nghề nào cũng không có sự phân biệt trắng đen, cũng không có cái gì gọi là công bằng tuyệt đối. Dù có cố gắng thế nào, dù có thức trắng đêm đến đâu, thậm chí là quên ăn quên ngủ hay kiệt sức đến chết cũng không bằng một câu nói của người ta.

Vậy tại sao cô lại từ chức?

Có thật sự là vì bất bình cho bản thân không? Là thật sự bốc đồng sao?

Chỉ có mình cô biết.

Không phải. Tất cả đều không phải.

...

"Mau nhìn kìa! Anh chàng đó đẹp trai quá!"

"Ở đâu? Ở đâu? Chỗ nào?"

"Là người dẫn đầu ấy! Thật sự đẹp trai chết mất, vừa cao vừa bảnh! Khí chất này thật sự quá tuyệt vời! Anh ấy đi chuyến bay nào thế nhỉ!"

"Nói nhảm gì đấy, người ta là cơ trưởng đó!"

"Cái đệch! Không phải chứ? Trẻ vậy á?! Chắc mới ngoài hai mươi hả?"

"Cơ trưởng đều đẹp trai như vậy sao?! Đỉnh thế này ai làm lại!"

"Nhìn đồng phục của người ta đi, bốn vạch đấy! Không phải cơ trưởng thì là cái gì?"

Mạnh Ly mở gói cà phê ra, cho đầy nước nóng vào. Nước nóng len lỏi vào bột cà phê, mùi thơm hòa cùng với hơi nóng bốc lên.

Làn khói trắng bốc cao từng đợt một ập vào mặt, Mạnh Ly lấy tay lau đi, vô tình nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao từ phía sau cách đó không xa, cô liền theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Toàn bộ phi hành đoàn xuất hiện theo đội hình chữ V, hàng ngũ rất dài. Phía trước là cơ trưởng, cơ phó và quan sát viên, tiếp theo là tiếp viên hàng không và nhân viên an ninh.

Phi hành đoàn vừa xuất hiện, xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên, náo động rất lớn.

Mà "người đầu xỏ" gây ra tình trạng hỗn loạn này không ai khác chính là vị cơ trưởng đi đầu.

Dáng người cao ráo khỏe khoắn, bờ vai rất rộng, tỷ lệ cơ thể phải nói là hoàn hảo.

Bộ đồng phục màu xanh dương đậm trên người được ủi phẳng phiu không một nếp gấp, từng cúc áo đều cài kín kẽ, cà vạt được thắt tỉ mỉ. Phần cổ không che đậy lộ ra làn da trắng lạnh, cùng với yết hầu gợi cảm.

Anh nhìn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh và kiên nghị. Tay trái kéo vali, tay phải cầm sẵn mũ cơ trưởng.

Ở ống tay áo quả thực có bốn vạch vàng chói mắt.

Nhìn qua đúng là rất trẻ tuổi, nhưng khí chất mạnh mẽ là thật, rõ ràng không có một chút gai góc nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy mình đang đứng trước mũi nhọn.

Bởi vì khoảng cách khá xa nên Mạnh Ly không thấy rõ mặt anh trông thế nào. Hơn nữa từ góc độ này, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt anh, mũi cao môi mỏng.

Đặc biệt là phần từ dưới môi đến yết hầu, đường cong uốn lượn lên xuống, không hiểu sao có vẻ cấm dục và quyến rũ.

Thật khó hiểu, thế mà Mạnh Ly lại nhất thời ngắm đến thất thần.

Có lẽ ánh mắt của cô quá mãnh liệt, anh dường như cũng nhận ra được điều đó, thế là cô trông thấy anh hơi nghiêng mặt về phía này, đồng thời ánh mắt cũng từ từ hướng về phía cô.

Nhưng trước khi cô có thể nhìn rõ mặt anh, thì ngay lúc này, một cơn đau nóng rát đột nhiên truyền đến từ mu bàn tay.

Nước nóng đã tràn khỏi cốc cà phê.

Cô lùi lại theo phản xạ, cốc cà phê rơi xuống làm đổ cà phê ra khắp sàn. Ngay cả quần cũng bị ướt một mảng lớn.

"Shit!"

Cô che mu bàn tay bị bỏng của mình lại, thấp giọng chửi thề, sau đó lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi vải.

Rõ ràng quần đã bị thấm ướt, nhưng cô không lau nó ngay, mà là gần như xuất phát từ bản năng ngồi xổm xuống để lau sạch cà phê đổ trên sàn.

Có nhân viên dọn dẹp đúng lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy cảnh này thì cầm cây lau nhà đi tới.

"Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm đổ." Mạnh Ly vừa nói xin lỗi vừa rút thêm vài tờ khăn giấy nữa, động tác có chút hốt hoảng.

"Ấy, không sao, tôi làm là được rồi." Nhân viên dọn dẹp xua tay, dùng cây lau nhà lau sạch khu vực đó.

Một cô gái không nhịn được chạy tới hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"

Khuôn mặt Mạnh Ly đỏ bừng vì đau, nhưng cô vẫn mỉm cười lắc đầu: "Không sao."

Cô gái nắm lấy cánh tay Mạnh Ly, đỡ cô đứng dậy.

"Cảm ơn em." Mạnh Ly đứng thẳng người, bàn tay không bị bỏng nắm chặt tờ khăn giấy bẩn.

"Chị nhanh vào phòng vệ sinh rửa nước lạnh đi ạ, sẽ dễ chịu hơn ấy." Cô gái nhìn mu bàn tay của cô, lo lắng nhắc nhở.

"Được."

Mạnh Ly cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, nhíu mày thở hắt một hơi, sau đó xoay người đi về phía phòng vệ sinh.

Ánh mắt lại một lần nữa lơ đãng nhìn về phía trước, phi hành đoàn đã đi qua cổng 72, càng lúc càng xa.

Xem ra họ là phi hành đoàn của chuyến bay tới Los Angeles.

Mạnh Ly hận rèn sắt không thành thép mà mắng chính mình một câu.

Ai bảo mày mải ngắm trai đẹp, giờ nhìn xem để lại hậu quả gì đi?

*

Mạnh Ly đứng trước bồn rửa mặt, xối nước lạnh lên mu bàn tay, khi nước lạnh chảy xuống thì cơn đau rát giảm đi không ít.

Ngâm nước gần hai mươi phút, cô gái vừa rồi cũng đi vào phòng vệ sinh giải quyết, lúc đi ra thấy Mạnh Ly đang loay hoay lấy khăn giấy trong túi vải bằng một tay thì lập tức bước đến, chủ động nói: "Chị đang tìm gì vậy? Em giúp chị nhé?"

Mạnh Ly nói là khăn giấy, sau đó mỉm cười cảm ơn.

Cô gái giúp cô lấy ra, Mạnh Ly lại nói cảm ơn thêm lần nữa.

"Hây da, không có gì đâu ạ." Cô gái xua tay.

Mạnh Ly quấn khăn giấy vào tay mình, sau đó hai người sóng vai bước ra khỏi phòng vệ sinh. Mạnh Ly vẫn ngồi ở vị trí cũ, còn cô gái thì rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô gái này có tính cách rất hoạt bát, không ngại người lạ và luyên thuyên không ngừng.

Có lẽ là vì chờ chuyến bay quá nhàm chán nên mới kéo Mạnh Ly nói chuyện phiếm với mình.

Cô gái nói rằng mình học đại học ở Los Angeles, hỏi Mạnh Ly đến đó du lịch hay đi công tác, Mạnh Ly trả lời rằng cô đến du lịch. Sau đó cô gái nhiệt tình đề cử cô nhất định phải đến bãi biển Malibu, bảo rằng xác suất gặp người nổi tiếng ở đó khá cao, trước đó cô ấy tình cờ gặp được nam diễn viên đóng vai Iron Man, trong khi nói chuyện còn lấy ảnh trong điện thoại cho cô xem.

Cô gái còn nói thêm, gần đây có một siêu sao quốc tế đang có chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới và điểm dừng chân đầu tiên là Los Angeles. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới đều đổ về Los Angeles.

"Chị không đuổi theo ngôi sao." Mạnh Ly chớp mắt, giọng nói rất nhẹ, như đang lẩm bẩm: "Chị đến Los Angeles chủ yếu là vì... Giấc mộng đi."

"Hả?"

Mạnh Ly khôi phục tinh thần, mỉm cười giải thích ngắn gọn: "Hồi cấp ba, chị vô tình xem được một bộ phim tên là "La La Land". Chị rất thích bộ phim này và bài hát chủ đề "City of Stars". Cho nên đã nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải đến Los Angeles nhìn thử một lần."

"La La Land" là bộ phim mà Mạnh Ly yêu thích nhất, không gì sánh bằng. Địa điểm quay phim là ở Los Angeles.

"A, em cũng từng xem La La Land!" Cô gái tuy cười khanh khách nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, "Nhưng ở Los Angeles có nhiều người tìm kiếm tài năng* lắm. Chị này, chị không theo đuổi ngôi sao, nhưng nói không chừng sẽ được bọn họ chú ý rồi trực tiếp trở thành ngôi sao đấy!"

*Từ gốc: 星探: dùng để chỉ người phát hiện hay khai phá những người có tiềm năng trở thành ngôi sao (Mình không biết ghi thế nào nên để vậy nha, bạn nào có từ hay hơn cứ góp ý cho mình ạ)

"Thôi đừng, chị nào được như thế." Mạnh Ly dở khóc dở cười.

"Chị xinh như vậy, nhất định là được! Chị phải tin em!" Cô gái nhìn thẳng vào Mạnh Ly, hoàn toàn là một dáng vẻ u mê.

Các đường nét trên khuôn mặt của Mạnh Ly rất tinh xảo, sáng sủa lại thanh thoát, có một loại cảm giác thành thục lãnh đạm, là kiểu "ngự tỷ" điển hình. Khi cô không cười, khắp người như có tính công kích, khiến người khác ái ngại không dám đến gần, nhưng một khi mở miệng, giọng nói lại rất dịu dàng mềm mỏng.

"Mặc dù hiện tại người đẹp không thiếu, nhưng nét đẹp của chị rất có tính nhận biết, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhớ kỹ, chính là cảm giác... Có một không hai."

Lời khen ngợi từ tận đáy lòng của cô gái khiến độ cong khóe miệng của Mạnh Ly nhất thời cứng đờ. Một câu nói bình thường dường như đã giẫm trúng điểm nhạy cảm trong cô.

Cô cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc của mình.

Thật khéo, vào lúc này, trên loa vang lên thông báo nhắc nhở hành khách lên máy bay.

Chuyến bay tới Los Angeles đã chính thức khởi hành.

Mạnh Ly và cô gái cùng nhau đi qua cầu hành lang, hai tiếp viên hàng không chào họ ở cửa ra trước bậc thang hình chữ T, trên mặt mang theo nụ cười: "Chúc quý khách buổi sáng tốt lành, chào mừng lên máy bay."

Sau khi lên máy bay, cô tìm được số ghế của mình là 35C.

Chỗ ngồi của cô ở ngay lối đi, vốn dĩ cô muốn chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ để có thể ngắm cảnh, nhưng tiếc là không chọn được.

Cô không có hành lý xách tay, chỉ có một cái túi tote vải rất lớn, tiếp viên hàng không bước tới hỏi cô có cần để lên giá hành lý không. Mạnh Ly khẽ lắc đầu, đặt túi ở trên đùi.

Sau khi ngồi vào ghế, cô tự giác kéo dây an toàn nhưng vô tình chạm vào vết thương trên mu bàn tay.

Mạnh Ly hít nhẹ một hơi.

Cô trời sinh đã có thể chất dễ mang sẹo, lần này bị bỏng bằng nước sôi, không bao lâu đã xuất hiện vài vết phồng rộp.

Cô vốn sở hữu một đôi bàn tay xinh đẹp, nhưng trên đó lại có không ít vết sẹo lớn nhỏ. Vết phồng rộp tuy trông rất kinh khủng nhưng so với những vết sẹo trước đó thì không đến nỗi nào, Mạnh Ly cũng không quá quan tâm, chỉ thổi qua loa vài cái.

Điện thoại đã hết pin nhưng iPad vẫn còn. Cô lấy iPad và tai nghe bluetooth trong túi ra, đeo lên tai, chậm rãi thưởng thức âm nhạc.

Hôm nay Mạnh Ly dậy rất sớm, có chút không nhịn được nữa mà nhắm mắt lại, nhưng khi cô chuẩn bị ngủ thì loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình: "Chị ơi?"

Mạnh Ly còn tưởng mình đang nằm mơ, cô mơ màng mở mắt ra.

Một tiếp viên hàng không khom người đứng trước mặt cô, đưa cho cô một tuýp thuốc trị bỏng, nhẹ nhàng và lễ phép nói: "Dạ, thấy tay chị bị bỏng nên chúng em đã chuẩn bị cái này."

Mạnh Ly được quan tâm mà sợ hãi, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhận lấy: "Cảm... Cảm ơn..."

"Không có gì ạ, đây là việc chúng em nên làm." Tiếp viên hàng không mỉm cười nói, chỉ có điều vẫn âm thầm đánh giá Mạnh Ly thêm vài lần, sau đó nhắc nhở: "Dạ máy bay sắp cất cánh, xin vui lòng thắt chặt dây an toàn, tắt các thiết bị điện tử và bật chế độ máy bay, cảm ơn sự hợp tác của chị."

Sau đó cô ấy xoay người rời đi để phục vụ những hành khách khác.

Không phải Mạnh Ly chưa từng đi máy bay, mà đây là lần đầu tiên cô gặp được một nữ tiếp viên hàng không chu đáo với kỹ năng quan sát mạnh mẽ như vậy.

Cũng đúng, nếu không thì sao có thể nói là hãng hàng không hàng đầu Nam Thành, thái độ phục vụ này của hãng thực sự đáng được giơ ngón cái.

Mạnh Ly bóp một ít thuốc trị bỏng rồi bôi lên mu bàn tay.

Trong lòng thầm nghĩ, phải chi lúc nãy cô nhớ tên của tiếp viên hàng không đó, viết cho cô ấy một bài khen ngợi.

Nam Thành bay thẳng tới Los Angeles, thời gian bay gần 12 tiếng.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Ly đi một chuyến bay dài như vậy, có lẽ là đi đến nơi mình mong muốn nhất nên không cảm thấy nhàm chán.

Trong suốt chuyến bay, cô đã phát lại bộ phim "La La Land" vài lần trên iPad.

Không biết đã xem đến lần thứ bao nhiêu, cô chạm vào màn hình để xem giờ, tính toán thời gian bay, rồi nhìn màn hình điện tử trên ghế, cô đã vào không phận Los Angeles.

Mạnh Ly hưng phấn muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hành khách ngồi bên cửa sổ đã hạ tấm ván xuống nên cô không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Đoán chừng sắp hạ cánh, phòng vệ sinh cũng sắp đóng cửa, cô nhanh chóng đặt iPad xuống rồi đi vệ sinh.

Khi đang rửa tay, chiếc loa thông báo đột nhiên vang lên.

Mạnh Ly vẫn đang đeo tai nghe bluetooth, cô theo bản năng tháo ra một bên.

"Kính chào các quý cô và quý ông, đây là thông báo từ cơ trưởng. Chuyến bay của chúng ta dự kiến ​​sẽ hạ cánh tại sân bay quốc tế Los Angeles trong 30 phút nữa. Giờ địa phương là 8 giờ 58 phút tối. Nhiệt độ là 15 độ C và 59 độ F..."

Nghe xong thông báo, Mạnh Ly không tự chủ được nhướng mày.

Đây là lần đầu cô nghe được thông báo từ cơ trưởng, hơn nữa giọng nói của cơ trưởng này cực kỳ êm tai.

Giọng nói rất trầm, âm điệu trưởng thành mang theo sự ấm áp, không hiểu sao lại bộc lộ một sức hút mãnh liệt, giống như nam chính đầy cảm xúc trên đài radio lúc nửa đêm.

Trong đầu Mạnh Ly chợt hiện lên hình ảnh ở khu vực chờ, đường quai hàm cùng yết hầu.

Giọng nói của anh, cũng tựa như con người anh, đầy gợi cảm.

Đây thật sự là một bữa tiệc thính giác.

Tưởng rằng chỉ là một cái thông báo đơn giản như đang đi theo trình tự nhất định, lại không ngờ loa thông báo vẫn tiếp tục.

Cô rút khăn giấy lau tay, sau đó mở cửa phòng vệ sinh, đang định đeo tai nghe còn lại vào thì nghe thấy cơ trưởng đổi chủ đề, giọng điệu nhấn nhá dễ nghe: "Khi nhắc đến Los Angeles, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến là gì? Hollywood? Hoàng hôn? Bãi biển?"

"Còn tôi sẽ nghĩ đến một bộ phim, có một câu trong phim mà tôi rất thích: Here's to the ones who dream. Foolish as they may seem. Here's to the hearts that ache. Here's to the mess we make."

(Gửi đến những người hay mộng mơ. Hãy cứ khờ dại mặc người đời. Gửi đến những trái tim bị tổn thương. Gửi đến những sai lầm chúng ta mắc phải.)

Mạnh Ly dừng bước, sự chú ý của cô chuyển từ giọng nói du dương của anh sang những gì anh nói.

Câu nói này của anh, là từ "La La Land".

Cô đã viết vô số lần vào cuốn sổ. Cất giấu những mộng mơ mà đến bản thân cũng không dám tưởng tượng.

Giọng nói của anh trở nên lười biếng, bao trùm nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại mang theo sức mạnh không thể giải thích được: "Yes, we are flying on the city of stars."

(Đúng vậy, chúng ta đang bay trên thành phố của những vì sao.)

Mạnh Ly vẫn đeo tai nghe bluetooth bên tai, vẫn kết nối với iPad, không hề tạm dừng phim. Mà trùng hợp là, trong phim đang đến phân cảnh nam nữ chính cùng nhau đàn hát "City of Stars".

Trên loa thông báo, anh nói...

"Welcome to Los Angeles. Your own 'City of Stars'."

(Chào mừng đến với Los Angeles, "Thành phố của những vì sao" chỉ thuộc về riêng bạn.)

Giai điệu piano của "City of Stars" vang vọng trong tai nghe, những lời anh nói cũng vang vọng bên tai.

Cô đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Cho đến khi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện phát ra từ phía sau cabin...

"Cơ trưởng hôm nay khác thường thế? Tự mình thông báo là quá lắm rồi, đằng này lại còn nói nhiều như vậy?"

"Cái này có tính là gì? Điều bất thường hơn nữa là anh ấy đột nhiên tìm tiếp viên trưởng hỏi thông tin của tất cả hành khách, nói nữ hành khách ở ghế số 35C có thể đã bị bỏng, nhờ em đưa thuốc trị bỏng cho cô ấy nữa cơ!"

—------

Tác giả có điều muốn nói:

Mở hố rồi đây.

Cả hai đều sạch, chưa mất nụ hôn đầu (nhân vật nam chính cũng như nữ chính đều không phải là nhân vật hoàn hảo, tính cách nữ chính cũng rất nhạy cảm. Dù là nữ chính hay người thường đều sẽ có khuyết điểm. Không hợp gu xin hãy phanh lại, không thích xin đường buông lời cay đắng làm tổn thương nhau. Cảm ơn mọi người nhiều)

Chỉ mới mở đầu mà mối tình đơn phương của cơ trưởng Cận bại lộ cả rồi, hhhh ~

Lần này thử viết một phong cách khác, một câu chuyện lãng mạn về Utopia. Chúng ta hãy cùng nhau ngồi chuyến bay của cơ trưởng Cận để đến Utopia nhé! Cũng hy vọng các độc giả đáng yêu của truyện có thể có được Utopia cho riêng mình nè. Phim "La La Land" hay lắm đó! Nhiệt liệt đề cử mọi người xem nha, cũng đề cử mọi người nghe bài hát "City of Stars" luôn nhá!

—------

Nơ:

Không giục chương! Không giục chương! Không giục chương!

Không có lịch ra chương cụ thể, edit chương nào đăng chương đó.

Đón nhận góp ý thiện chí, nếu không hợp gu xin hãy phanh lại, đừng buông lời cay đắng làm tổn thương nhau.

Drop trong âm thầm như cách bạn đến, không cần thông báo cho mình biết đâu...

Những câu được dịch nghĩa trong ngoặc là từ raw chính chủ chứ không phải Nơ tự ý thêm vào nha.