Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 14: Em có muốn phát triển một mối quan hệ lành mạnh với tôi không?



Editor: Nơ

Mọi thứ xung quanh dường như đóng băng trong nháy mắt, chỉ có giọng nói của anh lọt vào tai cô một cách rõ ràng và rành mạch.

Như xa như gần.

Mạnh Ly chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, đơ người khoảng một phút mới tìm lại được suy nghĩ.

Cảm giác sốc vẫn còn đấy, vẫn là không thể tin nổi.

Thế mà bọn họ sẽ còn gặp nhau. Hơn nữa anh còn xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.

Rõ ràng chỉ mới đây thôi.

Nhưng khi gặp nhau lần nữa, lại có cảm giác như đã xa cách rất nhiều năm trời.

Cô nhìn anh chăm chăm, hàng mi dài khẽ chớp, dáng vẻ ngây thơ bối rối không phản ứng kịp của cô thật sự là ngốc đến đáng yêu.

Thật sự đã chọc cười anh. Cận Thời Dược không khỏi nghiêng đầu, không nhịn được mà cười thành tiếng. Anh nắm tay đặt lên môi, vờ như ho khan để điều chỉnh nét mặt, sau đó mới từ từ quay đầu nhìn Mạnh Ly lần nữa.

Bàn cà phê không lớn, tay cô chỉ cách anh vài centimet, trông thấy vết sẹo trên tay cô dường như đã mờ hẳn, anh rất muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấy. Đầu ngón tay khẽ cử động, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, chậm chạp co lại.

Khóe môi anh vẫn ngậm ý cười như cũ, giọng điệu nhàn nhã: "Nhìn thấy tôi, em ngạc nhiên đến vậy sao?"

Khi giọng nói của anh cất lên lần nữa, Mạnh Ly cuối cùng cũng có cảm giác chân thực. Không hiểu vì sao, nơi luôn cảm thấy trống rỗng trong trái tim dường như lập tức được lấp đầy bởi một thứ gì đó.

Tâm trạng bị đè nén bao ngày nay cũng âm thầm trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tựa như biến thành một quả bóng bay trôi dạt trên bầu trời.

"Coi như là thế đi."

Mạnh Ly bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, tỏ vẻ miễn cưỡng trả lời. Rồi bỗng nhớ tới những lời anh vừa nói, cô liền chống cằm, hơi nhấc chân, khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng: "Hai mình."

Cô chỉ chỉ vào bụng dưới của mình: "Vẫn còn một cái mình nữa ở đây."

Khi cô nói chuyện, Cận Thời Dược đồng thời cảm nhận được một xúc cảm mơ hồ chạm vào bắp chân mình.

Bên dưới bàn cà phê nhỏ hẹp, đôi chân e ấp dưới làn váy dài của người phụ nữ giống như con rắn nước khêu gợi nhất mà tìm đến chân người đàn ông, để lộ mắt cá chân tinh tế trắng nõn, như có như không mà lướt qua bắp chân anh.

Cận Thời Dược hiển nhiên hiểu rõ mấy lời này của cô là có ý gì.

Anh cảm nhận được sự khiêu khích vừa có chủ đích lại như vô ý này, ống quần vest được ủi phẳng phiu bởi vì đụng chạm mà xê dịch, ngay cả tim anh cũng bị ảnh hưởng theo.

Anh không kiềm chế nữa, thuận thế duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm vào tay cô, ngoéo lấy chúng.

Anh nhướng mày, khóe môi nở một nụ cười ngả ngớn: "Của tôi?"

Bộ dạng không đứng đắn nhưng lại vô cùng hấp dẫn thị giác.

Một câu nói đã khơi gợi hết sự hoang đường của đêm đó. Hình ảnh dập dìu mãnh liệt tựa như sóng biển dâng trào.

Mạnh Ly mím môi, cô vẫn dùng tay chống cằm, ngón tay anh đang mân mê vết lõm trên ngón tay cô, cô không trốn tránh mà ngược lại còn gãi vài cái vào lòng bàn tay anh. Mạnh Ly rút chân về, hơi đổ người về phía trước, không trả lời thẳng câu hỏi của anh mà dùng giọng điệu thần bí lại nghịch ngợm: "Thật ngại quá vị tiên sinh này, chồng tương lai của tôi sắp đến rồi."

Ánh mắt Mạnh Ly nhìn anh lộ ra cảm giác "Anh đi nhanh đi, đừng để người khác phát hiện chuyện của chúng ta", Cận Thời Dược thấy cô nổi hứng chơi xấu, rất muốn phối hợp nhưng nội tâm lại càng muốn xem biểu cảm của cô khi biết được sự thật sẽ như thế nào.

Cận Thời Dược đột nhiên thôi ngả ngớn mà ngồi nghiêm chỉnh lại, nhưng vẫn không buông tay cô ra mà là chìa tay còn lại về phía cô: "Xin tự giới thiệu một chút, chồng tương lai của em, Cận Thời Dược."

Rõ ràng tư thế của anh rất nghiêm túc, nhưng cô nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm là tính chiếm hữu quen thuộc chỉ thuộc về anh, hút cô vào đó, thành công chinh phục từng chút một.

Mạnh Ly vốn cho rằng anh nói đùa.

Nhưng lại bắt được ba chữ mấu chốt, anh nói anh tên là Cận Thời Dược.

Cận Thời Dược...

Phản ứng đầu tiên là cô cảm thấy quen thuộc, sau khi suy tư vài giây, cô chợt nhớ đến điều kiện gia đình của đối tượng xem mắt mà Lưu Ngọc Cầm giới thiệu.

Cận Thời Dược, 27 tuổi...

"Anh..."

Mạnh Ly trợn tròn mắt: "Anh là..."

Cận Thời Dược im lặng không đáp, chỉ nhướng mày mỉm cười với cô, bàn tay chìa gần cô hơn một chút.

Mạnh Ly ngây ngốc, không những không bắt tay anh mà còn vô thức rút khỏi bàn tay đang vuốt ve ngón tay mình.

Não bộ của cô vẫn đang trong trạng thái đình trệ.

Phản ứng chậm chạp, không thể tin nổi.

Thế mà đối tượng xem mắt của cô lại là anh?

Sự việc này quá mức kịch tính.

Cô nhất thời không biết phải ứng phó thế nào.

Ý thức được mình thất thố, Mạnh Ly hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dù đầu óc vẫn đang rối bời.

Cô cầm cốc cà phê nhấp một ngụm, cố gắng khắc chế sự hoảng loạn vô cớ trong lòng.

Manh Ly giả vờ bình tĩnh, nửa đùa nửa thật nói: "Lúc nghe mẹ tôi nói gia thế của anh, tôi còn cho rằng kiểu người như anh chắc hẳn đã được gia đình định sẵn hôn ước từ nhỏ. Giống trên phim truyền hình ấy, liên hôn với thiên kim đại tiểu thư nào đó..."

"Ba mẹ tôi đều là người có tư tưởng tiến bộ." Anh chậm rãi rút tay về, ánh mắt không thay đổi mà vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nói rõ, "Bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi."

Mạnh Ly không hiểu lắm cách nói này của anh: "Vậy mà anh còn đi xem mắt?"

Anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, trầm ngâm một lúc rồi nói ngắn gọn dứt khoát: "Tôi đến vì biết đó là em."

"..."

Những lời này càng khiến Mạnh Ly ngạc nhiên hơn: "Anh biết là tôi?!"

Cận Thời Dược không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, anh thôi dáng vẻ lười biếng, sắc mặt nghiêm túc: "Xin lỗi, là do tôi đường đột."

Anh theo bản năng muốn nắm tay cô an ủi, nhưng ngay khi anh đưa tay ra, Mạnh Ly liền theo phản xạ né tránh.

Bàn tay anh khựng lại, qua vài giây, ngón tay co lại rồi rút về.

Mạnh Ly lắc đầu, nói năng có chút lộn xộn, "Không phải... Không liên quan đến anh..."

Cô không truy cứu xem làm thế nào anh biết đối tượng coi mắt là cô, mà là cuối cùng cô cũng hiểu, nỗi hoảng sợ trong lòng đến từ đâu.

Cận Thời Dược nói rằng anh biết đó là cô, điều đó có nghĩa là anh biết mọi thứ về cô, bao gồm học vấn, công việc và gia đình của cô.

Cô quá tầm thường, mối quan hệ gia đình cũng thật tồi tệ.

Một người như anh, chính là vầng trăng không thể chạm tới. Môi trường trưởng thành, điều kiện bản thân hay gia đình cũng đều cao siêu và quyền lực như thế, so với cô là hai thái cực.

Rõ ràng chỉ mới nửa tháng trước, cô đã có một đêm nổi loạn hoang đường với anh, rõ ràng chỉ mới vài phút trước, cô đã gạ gẫm anh một cách không kiêng nể gì.

Bởi vì trước đó cô không biết anh là ai, giữa họ cũng không có bất kỳ quan hệ gì nên cô có thể coi anh như một người đàn ông bình thường, có thể tùy ý làm bậy mà không có chút áp lực hay gánh nặng nào.

Nhưng vào giờ phút này, bối cảnh gia đình của hai người đều bày ra đó, khoảng cách giữa hai người cũng rất rõ ràng, như thể bị ngăn cách bởi một dải ngân hà xa xôi cùng cực không thể chạm tới.

Sự mặc cảm tự ti sâu tận đáy lòng bắt đầu bén rễ, nhanh chóng sinh sôi nảy nở.

Cô không thể nào đối mặt với anh bằng thái độ bình tĩnh và thờ ơ như trước được nữa.

Mạnh Ly nhanh chóng uống cạn cốc cà phê.

Cô mím môi, sau một hồi xây dựng tâm lý, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt bình tĩnh, cũng rất nghiêm túc.

"Thật ra tôi... Không có ý định kết hôn." Mạnh Ly nuốt nước bọt, sau đó nhấn mạnh: "Ít nhất là không phải bây giờ. Lần xem mắt này, cũng chỉ là vì đối phó với người nhà thôi..."

Màn hình điện thoại ở bên cạnh sáng lên vì có thông báo tin nhắn, Mạnh Ly nhìn thời gian, đã ba giờ rưỡi rồi.

Cô bứt rứt không thể ngồi thêm được nữa, đặt cốc cà phê xuống rồi nói: "Tôi... Lát nữa tôi còn có việc, tôi đi trước nhé. Xin lỗi."

Mạnh Ly cầm điện thoại với túi xách lên, đứng dậy đi ra ngoài. Cũng không quan tâm xem làm như vậy có bất lịch sự hay không.

Cô bước đến cửa quán cà phê, đang định đẩy cửa ra thì một cánh tay vòng qua người cô, đi trước cô một bước mà giữ tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra giúp cô.

Chuông gió treo ở cửa phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, trái tim Mạnh Ly cũng theo đó mà xao động. Cô theo bản năng quay đầu lại, người đàn ông đã ở ngay phía sau cô, vải vest của anh cọ vào vai cô, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là chiếc cà vạt được may tỉ mỉ cùng yết hầu nổi bật của anh.

Hơi thở cô dồn dập, đang định kéo dài khoảng cách thì Cận Thời Dược rất tự giác mà bước sang một bên, trong khi bàn tay vẫn duy trì động tác giữ cửa.

Mạnh Ly không nói gì, im lặng bước ra ngoài.

Sau đó, anh cũng ra ngoài theo cô.

Mạnh Ly đi đến ven đường muốn bắt taxi, Cận Thời Dược liền nói: "Tôi đưa em về."

Anh bước tới con SUV Rolls-Royce Cullinan màu đen sẫm đậu bên đường, thuần thục mở cửa xe, đứng trước cửa xe nhìn cô.

Mặc dù Mạnh Ly không mấy hứng thú với ô tô nhưng làm sao có thể không nhận ra một chiếc siêu xe như vậy?

Anh đang đứng cạnh hông xe, dáng người cao to trong bộ vest cùng giày da. Nắng chiều đổ xuống, thấp thoáng xuyên qua cành cây chiếu vào người đàn ông, đôi mắt đen láy như vực sâu, sâu đến mức tưởng chừng có thể nuốt chửng đối phương trong một giây tiếp theo, cao quý mà tao nhã, nhưng cũng áp bức không thể giải thích được. Anh chỉ tùy tiện đứng ở đó, nhưng lại có thể khiến người qua đường ngoái đầu nhìn anh.

"Không cần, tôi đi taxi được rồi." Mạnh Ly từ chối.

Phía trước có một chiếc taxi đang đến, Mạnh Ly vừa định giơ tay lên thì có tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, trầm ổn và bình tĩnh.

Anh chắn trước mặt cô, nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt đen cuồn cuộn sóng, rõ ràng là mạnh mẽ chặn đường cô, thế nhưng khi mở miệng lại vô cùng dịu dàng: "Để tôi đưa em về, có được không?"

Mạnh Ly vẫn muốn từ chối, nhưng không hiểu sao lại không thể từ chối. Bởi vì anh đã hạ mình, thấp đến mức cô không tài nào chống cự được. Rõ ràng anh là một người xa vời không thể nào chạm tới.

Cứ như vậy, cô lên xe của anh.

Nội thất trong xe vẫn là xa hoa như thế, ngồi trên ghế da mềm mại, cô nhất thời luống cuống tay chân, thậm chí còn không dám tùy tiện thắt dây an toàn, sợ sẽ làm trầy xước.

Cũng may, Cận Thời Dược vô cùng ga lăng và chu đáo. Sau khi cô lên xe, anh vẫn đứng trước cửa ghế phụ, nghiêng người kéo dây an toàn rồi thắt giúp cô.

Khoảng cách quá gần, hơi thở của anh bất chợt ập tới. Mạnh Ly nín thở, thậm chí còn gập chặt ngón chân, nhưng chỉ trong chốc lát anh đã lùi ra sau, đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.

Cận Thời Dược khởi động xe.

Anh hỏi cô muốn đi đâu, cô chưa muốn về nhà nên nói bừa một trung tâm thương mại nào đó.

Trong xe thoang thoảng mùi hoa nhài êm dịu, thần kinh căng thẳng của cô ngay lập tức được thả lỏng, cô khẽ hé môi hít một hơi thật sâu.

Khả năng cách âm của xe rất tốt, mọi tiếng ồn từ thế giới bên ngoài đều được cách ly, bên trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Cận Thời Dược nhìn ra được cô không tự nhiên, liền hỏi: "Em muốn nghe nhạc không?"

Mạnh Ly gật đầu: "Cũng được."

Bàn tay thon dài của anh đỡ vô lăng, để lộ phần xương cổ tay gồ lên, còn tay phải đưa ra bật nhạc.

Có âm nhạc, cuối cùng bầu không khí cũng không còn tẻ nhạt hay nhàm chán nữa.

Mạnh Ly rất ngạc nhiên khi thấy danh sách nhạc của anh rất giống với danh sách nhạc của mình.

Cô lặng lẽ đánh giá bên trong xe, không khỏi cảm thán trước độ sang trọng của chiếc siêu xe này, đồng thời cũng nhìn thấy một mô hình máy bay được đặt trên bảng điều khiển trung tâm.

Mạnh Ly chợt nhớ ra, chủ động hỏi anh: "Anh là cơ trưởng thật sao?"

Cận Thời Dược nhanh chóng nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi: "Cam đoan không giả."

Mạnh Ly chợt nhớ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở khách sạn, anh mặc đồng phục cơ trưởng. Lúc đó cô còn lầm tưởng anh là gay thích cosplay...

Nghĩ lại cũng thật xấu hổ, sao não mình có thể đen tối đến mức đó chứ.

Cô cũng nhớ tới cơ trưởng của chuyến bay đến Los Angeles.

Không khỏi hoài nghi, liệu đó có phải là anh không?

Cô theo bản năng muốn hỏi nhưng vẫn chọn cách nhịn xuống.

Cảm thấy không có khả năng. Thà không hỏi, nhỡ đâu không phải thì càng xấu hổ hơn.

Đang suy nghĩ đến đây, cô lại nghe thấy anh nói: "Hôm nay không có chuyến bay, chỉ có một cuộc họp ở công ty. Lần sau nhé, lần sau tôi sẽ mặc đồng phục đến gặp em."

"..."

Nghe được những lời này của anh, Mạnh Ly lại nhớ đến đêm đó, cô bị sốt đến mê mang, nhìn thấy anh mặc đồng phục cơ trưởng thì giở trò như một nữ lưu manh, móc lấy cổ áo anh, khen anh mặc đồng phục rất đẹp...

Cũng nhớ những gì anh đã nói: Nếu em thích, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ mặc cho em ngắm.

Mặt cô bỗng nóng bừng, xấu hổ ho khan một tiếng: "Không cần phiền phức như vậy."

Cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, ánh mắt vô tình lướt qua mặt dây chuyền treo trên gương chiếu hậu trong xe.

Khi nhìn kỹ hơn, hóa ra là một mặt dây chuyền tiêu bản. Vài cánh hoa nhài được ngâm trong keo epoxy, nhưng thay vì giữ được vẻ mỹ lệ tươi mới, lại có một số cánh hoa đã bị khô héo.

Dù vậy, nó vẫn rất xinh đẹp.

Héo úa có vẻ đẹp của héo úa.

Trung tâm thương mại cô muốn đến cách đây không xa, chỉ mất chưa đầy mười phút lái xe. Là cô cố tình chọn một nơi gần như vậy.

Xe dừng ở bên đường, Mạnh Ly cởi dây an toàn ra: "Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe."

Anh không nói gì, cô mím môi nói tiếp: "Trên đường chút ý an toàn, tạm biệt."

Cô mở cửa xe bước xuống, đi về phía trước.

Không hiểu vì sao, luôn có một loại cảm giác đi trên dây thép mỏng, thận trọng bước từng bước một. Rõ ràng là biết một khi rơi xuống sẽ thịt nát xương tan, nhưng vẫn bất chấp hậu quả mà đi sang bờ đối diện. Cô không biết tại sao, bản thân sẽ cảm thấy mất mát khi càng ngày càng cách xa anh.

Anh nói: Lần sau nhé.

Liệu có còn lần sau không?

Chắc là không.

"Mạnh Ly."

Lúc này, cô nghe thấy anh gọi tên mình.

Mạnh Ly theo phản xạ dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Anh đã bước nhanh về phía cô. Xuyên qua đám đông náo nhiệt, bước chân vững chắc.

"Nếu chuyện xảy ra hôm nay khiến em khó chịu, đó là do tôi quá đột ngột không suy nghĩ chu toàn. Em cho tôi xin lỗi."

Hôm ấy nhìn thấy tin cô đi xem mắt, anh đã quá sốt ruột, sợ nhỡ cô thật sự kết hôn với người khác thì anh phải làm sao bây giờ, cho nên mới hành động vội vàng như thế. Anh nghĩ là mình không thể ngăn cô đi xem mắt, nhưng anh có thể tìm cách thay đổi đối tượng xem mắt thành chính mình.

Mà làm như vậy quả thật sẽ khiến cô cảm thấy đột ngột cũng như không thể chấp nhận được, việc cô đột nhiên thay đổi thái độ với anh cũng là điều hợp lý.

Giọng nói của Cận Thời Dược hòa trong khung cảnh ồn ào nhưng vẫn rõ ràng và uy lực: "Tạm thời em chưa muốn kết hôn, tôi tôn trọng ý muốn của em. Nhưng nếu có thể, liệu em có muốn phát triển một mối quan hệ lành mạnh với tôi không?"

Mạnh Ly khó hiểu: "Mối quan hệ lành mạnh? Là cái gì?"

"Tìm hiểu lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, dù buồn hay vui em cũng chia sẻ cảm xúc của mình với tôi, lấy hôn nhân làm tiền đề." Anh trình bày rõ ràng từng chữ một, "Và cả, sẽ không bao giờ rời đi trong im lặng."

Anh nắm tay cô, giữ mu bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, sau đó đặt mặt dây chuyền hoa nhài trên xe vào lòng bàn tay cô.

"Tôi không cần..." Cô vô thức muốn rút tay về.

Nhưng anh lại siết chặt ngón tay để ngăn cô trốn thoát, "Đây là đồ của em. Vật trả về với chủ."

Đây là bông hoa nhài cô để lại đêm đó.

Chẳng qua là cô không còn nhớ mà thôi.

Ở trong mắt cô, cô chỉ thấy nó hai lần, sao bây giờ lại trở thành đồ của cô rồi?

Anh nói tiếp: "Em đánh rơi không chỉ một thứ này, bây giờ tôi sẽ đưa lại hết thảy cho em."

Mạnh Ly khó hiểu nhìn anh: "Gì cơ?"

Cho đến giây tiếp theo, Cận Thời Dược đột nhiên bước vài bước cuối cùng đến gần cô.

Hai tay ôm chầm lấy cô.

Một người cao lớn như anh, giờ phút này lại khom lưng, cả cơ thể dường như đều dựa dẫm vào cô.

Hơi thở của anh như một tấm lưới khổng lồ bao trùm lấy cô, như là không thể trốn thoát.

Mạnh Ly đột nhiên siết chặt tay, cảm nhận mép mặt dây chuyền cứa vào lòng bàn tay mình.

Cận Thời Dược thì thầm vào tai cô một chữ: "Tôi."

Mạnh Ly ngơ ngác quên mất phản ứng, cũng quên mất phải giãy giụa.

Dường như có thứ gì đó đang quẩn quanh đâm loạn trong lòng cô.

—----------

Tác giả có điều muốn nói:

Cận Thời Dược: Tôi đã bảo là tôi sẽ tìm về nhà của mình mà ~

Hahaha cố lên nào ~

Kết hôn sớm nhé ~