Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 25: Khái niệm tình yêu thầm kín kéo dài gần chục năm



Editor: Nơ

Mạnh Ly rời bàn nghe điện thoại, cô băng qua hồ bơi, cách khá xa vị trí của bọn họ. Mạnh Ly đứng dưới gốc cây, ánh sáng mờ tối khiến cơ thể như ẩn như hiện.

Ánh mắt của Cận Thời Dược vẫn rơi trên người cô gái, mặc dù không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cô nhưng anh vẫn nhận ra Mạnh Ly đột nhiên quay đầu về phía mình, hơn nữa nhìn rất lâu không rời mắt, có thể nói là toàn thân cô như bị đóng băng, không hề nhúc nhích.

Dù ở một khoảng cách khá xa nhưng Cận Thời Dược vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của cô.

Anh nâng tay lên, vẫy tay về phía cô hai lần.

Mạnh Ly không có đáp lại. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm.

Chừng nửa phút, Mạnh Ly quay đầu đi sâu vào bóng tối, bụi cây che khuất bóng dáng cô.

Diệp Phàm thu hết cảnh tượng này vào trong mắt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Mày nhìn xem người ta có phản ứng lại không. Mày còn ở đây vui vẻ gì chứ!"

Anh ta thở dài: "Quả nhiên, kẻ rơi vào lưới tình đều giỏi thôi miên bản thân. Quả nhiên, kẻ động lòng trước là kẻ thua cuộc."

"Tao thích."

Cận Thời Dược mặt không đổi sắc, sau đó xua tay về phía Diệp Phàm ra lệnh: "Tránh sang một bên, đừng che khuất tầm nhìn của tao."

Diệp Phàm ngoài miệng phỉ nhổ, nhưng cơ thể lại tuân theo: "Nhìn đi! Nhìn đi! Nhìn cả đời cũng không đủ có phải không? Cũng đúng, người mà mình ngày nhớ đêm mong cuối cùng đã trở thành vợ mình rồi. Không được nhìn thì quá là đau khổ."

Cận Thời Dược phớt lờ anh ta, nhìn đăm đăm về phía Mạnh Ly.

Quả thật là hòn vọng thê điển hình.

Diệp Phàm cũng quay đầu về phía đó, cố tình nói ở trước mặt Cận Thời Dược: "Này, mày nói xem em ấy nói chuyện điện thoại với ai mà phải đi xa như vậy? Cái này không phải là cố ý tránh mặt mày sao? Có chuyện gì không thể nói ở đây được nhỉ?"

Diệp Phàm vừa cười thầm vừa châm dầu vào lửa.

Quả nhiên, sau khi anh ta nói ra lời này, sắc mặt nhạt nhẽo của Cận Thời Dược cuối cùng cũng xuất hiện một ít biến hóa vi diệu.

Tư thế của anh vẫn thong dong như cũ, nhưng những ngón tay thon dài đặt trên mép ghế lại gõ liên tục, lộ rõ ​​vẻ lo lắng và bất an của anh lúc này.

Trong phút nhất thời, Diệp Phàm thật sự muốn trêu chọc anh: "Giả sử... Tao chỉ đang giả sử thôi nhé! Nếu em ấy thật sự trả lời điện thoại của một người thầm mến em ấy sau lưng mày... Vậy mày có sợ em ấy bỏ chạy theo người khác không?"

Cận Thời Dược vẫn giữ im lặng.

Diệp Phàm rất có hứng thú: "Có phải... Mày chắc chắn sẽ lựa chọn tha thứ?"

Đôi mắt của Cận Thời Dược tối sầm, đồng tử dường như co lại. Anh thất thần nhìn bóng lưng thấp thoáng của cô, chậm rãi nói: "Nếu đó là thật thì có nghĩa là tao chưa đủ tốt."

"... Mẹ nó! Tao phục mày luôn đấy."

Diệp Phàm cực kỳ muốn vỗ tay tán thưởng, nhưng trong lòng lại hận rèn sắt không thành thép: "Tao đã gặp qua nhiều kẻ lụy tình, nhưng chưa từng thấy người nào tự hạ thấp bản thân và si tình mức độ nặng như mày cả. So với việc lựa chọn tha thứ thì cái này còn thái quá hơn!"

"Anh trai à, anh có muốn nhìn vào gương xem điều kiện của mình thế nào không? Anh mà không tốt thì trên đời này còn ai tốt nữa hả?"

"Sợ rằng sẽ không thể tìm được người thứ hai đối xử với em ấy như mày."

Diệp Phàm nhìn bộ dạng "trông mòn con mắt" của anh thì nóng lòng nói: "Nếu mày thật sự không yên tâm thì đi qua đó nhìn thử đi."

Diệp Phàm cầm ly nước lên uống một ngụm, do dự một lát rồi hỏi: "Nếu hôm nay tao không nói cho em ấy biết chuyện mày thích em ấy gần mười năm trời, mày định cả đời này cũng không nói luôn sao?"

Cận Thời Dược không trả lời.

Lúc này, nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy đồ ăn đi tới.

Cận Thời Dược lại nhìn sang phía Mạnh Ly, phát hiện cô đã biến mất.

Anh không thể ngồi đây chờ đợi được nữa, đứng dậy đi về phía cô vừa đứng.

Diệp Phàm nhìn bóng lưng của Cận Thời Dược.

Không khỏi cảm thán.

Chín năm.

Gần mười năm yêu thầm.

Đây rốt cuộc là khái niệm gì?

Đặc biệt là khi, loại chuyện gần như hèn mọn này lại xảy ra với một người đàn ông kiêu hãnh ưu tú như Cận Thời Dược.

Diệp Phàm nói, Mạnh Ly chính là người đã khiến Cận Thời Dược phải khóc hai lần.

Đây không phải là nói đùa. Mà là sự thật chính mắt anh ta đã chứng kiến.

Một lần, là vào ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Cận Thời Dươc rời khỏi phòng thi chạy đến trường của Mạnh Ly dưới cơn mưa tầm tã. Khi đó Mạnh Ly đang là học sinh lớp 11.

Hôm ấy vừa khéo tan học, màn mưa trút xuống như gột rửa toàn bộ khuôn viên trường, học sinh tập trung đông đúc ở trên hành lang và lớp học.

Diệp Phàm thi xong cũng trở lại trường, có vài món đồ bỏ quên. Không ngờ lại tình cờ gặp được Cận Thời Dược. ngôn tình hay

Cận Thời Dược đứng lặng dưới mưa, nhìn vào cửa sổ lớp học trên tầng hai.

"Này, sao mày tới đây?" Diệp Phàm kinh ngạc, cầm ô chạy nhanh tới.

Anh ta khó hiểu nhìn theo ánh mắt của Cận Thời Dược.

Ngờ đâu, bắt gặp Mạnh Ly và một nam sinh đeo kính đứng cạnh cửa sổ, nam sinh đưa cho Mạnh Ly một bìa cứng giống như vật trang trí. Sau khi Mạnh Ly cầm lên ngắm nghía một hồi thì nhoẻn miệng cười. Không biết cô đang nói gì, chỉ thấy cánh môi khẽ mấp máy, đuôi mắt cong lên khi cười, dáng vẻ tràn ngập vui sướng.

Tiếp đến, cô kẹp thứ đó vào một cuốn sách. Nhìn thế này, trông như là thẻ đánh dấu trang.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, sấm sét bất chợt nổ rền cả vùng trời.

Trong lớp vang lên những tiếng la hét sợ hãi của các nữ sinh.

Mạnh Ly dường như cũng sợ tới mức co rúm, còn nam sinh bên cạnh theo phản xạ tiến đến gần cô hơn. Cửa sổ vẫn chưa được đóng, bởi vì nam sinh nắm lấy cánh tay cô lùi lại nên khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể, cô dựa nửa người vào lồng ngực cậu bạn đó, khoảng cách gần nên cả hai đều có vẻ lúng túng. Nam sinh ngại ngùng sờ vào gáy mình, sau đó ngập ngừng đưa tay nhẹ nhàng lau đi hạt mưa trên tóc cô. Cô lấy cuốn sách trên tay che nửa khuôn mặt, không hề tránh né hành động của nam sinh.

Cái ngây ngô non nớt cùng sự thân mật giữa hai người, không cần nói cũng hiểu.

Cận Thời Dược im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng: "Tao không còn cơ hội nữa rồi."

Diệp Phàm không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không nhìn ra? Thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy chuyện này quá khó tin: "Mày thích bé đó hả? Mày cố tình đến tìm em ấy sao?"

Mưa rả rích thi nhau nện xuống, ngay cả tán ô cũng không thể chống đỡ được sức nặng của nó. Tiếng mưa lộp bộp lọt vào tai, Cận Thời Dược vẫn nhìn về phía cửa sổ phòng học. Mưa xối ướt mái tóc, từ khóe mắt chảy xuống không chỉ là nước mưa mà còn cả nước mắt. Thực sự nhuộm đỏ hai mắt anh, dập tắt mọi tia sáng nhen nhóm trong đôi mắt ấy, đồng thời cũng nhấn chìm câu trả lời trầm thấp và kiên định.

Chỉ một chữ: Ừ.

Rồi mãi sau này Diệp Phàm mới biết được, hóa ra Cận Thời Dược dự định ngày hôm đó sẽ đến gặp cô để bày tỏ tình cảm của mình.

Lần thứ hai, có lẽ mới tính là khóc thật.

Khi đó, Cận Thời Dược vừa trở thành cơ trưởng không lâu.

Nhớ lúc ấy họ bay cùng một chuyến bay, sau khi máy bay hạ cánh, rõ ràng một giây trước Cận Thời Dược còn đang đáp lại lời mời liên hoan sau chuyến bay của Diệp Phàm. Nhưng vừa khởi động điện thoại, không biết đã nhìn thấy cái gì, điều đầu tiên anh làm là mỉm cười ngây ngô.

Ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên màn hình, hết gõ rồi lại xóa. Một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt đông cứng mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Anh ngơ ngác nhìn điện thoại không chớp mắt.

Diệp Phàm vỗ vỗ vai anh: "Đứng ngây ra đấy làm gì vậy? Đi thôi."

Biểu cảm trên mặt anh vẫn chưa tan đi, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc rồi rề rà cất vào.

Trên đường trở về, anh càng im lặng đến đáng sợ, vẻ mặt u ám khó dò.

Kể từ khi hạ cánh xuống Nam Thành, Cận Thời Dược vẫn không nói gì. Anh cầm vali phi công, ngồi một mình ở hàng ghế cuối xe bus, nhìn chăm chú vào điện thoại như người mất hồn. Áp suất khắp người cực kỳ thấp, ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của anh đang không tốt. Ngay cả tiếp viên hàng không cũng không dám đến gần bắt chuyện với anh như thường lệ.

Diệp Phàm thật sự không hiểu mô tê gì, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này chỉ có Diệp Phàm dám tới gần Cận Thời Dược, anh ta đi đến hàng ghế cuối ngồi xuống, liếc mắt nhìn sang, vô tình trông thấy nội dung trên điện thoại của anh.

Trên giao diện WeChat, trong một khung trò chuyện nào đó, đối phương hỏi: Anh là?

Câu trả lời chỉ có ba chữ: Cận Thời Dược.

Thế nhưng...

Bên cạnh ba chữ này có một dấu chấm than màu đỏ.

Cận Thời Dược thấy anh ta đi tới thì vội vàng cất điện thoại vào.

"Mày thế này là sao?" Diệp Phàm hỏi, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Cận Thời Dược nghiêng đầu, nhắm mắt lại, giọng nói vừa khàn vừa trầm: "Mệt."

Trong xe tối tăm, ánh đèn đường ngoài cửa sổ thỉnh thoảng chiếu sáng khuôn mặt người đàn ông, khuôn mặt rõ ràng là vô cảm, nhưng giờ phút này lại trông rất cô đơn.

Sau khi xuống xe bus của đoàn, đám người đi vào tổng công ty.

Ký tên vào biểu mẫu xong xuôi, Diệp Phàm vốn định mời Cận Thời Dược cùng đi ăn liên hoan. Nhưng vừa quay đầu lại thì người nào đó đã biến mất không thấy tăm hơi. Diệp Phàm tưởng Cận Thời Dược đã rời đi trước nên không suy nghĩ nhiều.

Trước khi xuống gara lái xe, Diệp Phàm chợt nhớ ra cần phải đến văn phòng sếp lấy tư liệu nên ngay lập tức lên lầu.

Ai biết được, lại nhìn thấy Cận Thời Dược.

Trên hành lang không một bóng người.

Cận Thời Dược dựa người vào máy bán hàng tự động, ngón tay khui nút mở, ngẩng đầu uống cạn chỉ trong vài hớp.

Lon rỗng bị bóp nát, âm thanh giòn giã vang vọng khắp hành lang vắng vẻ, đèn cảm biến cũng bật sáng.

Cận Thời Dược tiếp tục bỏ đồng xu vào máy bán hàng tự động, kèm theo tiếng "bụp" là một lon nước rơi ra. Anh uống rất nhanh, yết hầu không ngừng lăn lộn, chất lỏng từ khóe miệng chảy dọc xuống cần cổ.

Lúc này, Diệp Phàm mới cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng bước tới mới phát hiện thứ anh đang uống thực chất là bia.

"Mày điên rồi sao? Lúc này còn dám uống bia." Diệp Phàm tiến tới giằng lấy lon bia trong tay anh, "Ngày mai mày tính không bay nữa à?"

"Không bay nữa."

Anh né tránh bàn tay của Diệp Phàm, bình tĩnh như nước.

"Với trạng thái này của mày thì ngày mai quả thật không thể đi làm được, chỉ có thể tìm người thay cho mày." Diệp Phàm mắng người, "Rốt cuộc mày bị cái quái gì vậy hả!"

Ánh sáng yếu ớt của đèn cảm biến từ đỉnh đầu chiếu xuống, Cận Thời Dược dựa lưng vào tường, cụp mắt, lặng người nhìn lon bia trên tay. Bóng tối đổ bóng trên mí mắt, cánh môi mím thành một đường thẳng tắp.

Cà vạt bị anh kéo lệch sang một bên, vài nút dưới cổ áo cũng bị kéo bung, ngực áo sơ mi ướt đẫm chất lỏng lúa mạch.

Trông vừa cô độc vừa suy sụp tinh thần.

Thời gian trôi qua thật lâu, nhưng lại tựa như chỉ mới trong một cái chớp mắt.

Rồi bỗng nhìn thấy đuôi mắt của Cận Thời Dược có vài giọt nước mắt rơi xuống.

Diệp Phàm còn tưởng mình bị hoa mắt nên nhìn nhầm.

Nhưng giây tiếp theo, Cận Thời Dược đưa tay ấn lên mí mắt, đầu cũng gục thấp xuống.

Nước mắt của anh chực trào rơi, nhanh đến mức Diệp Phàm cho rằng đó là ảo giác của chính mình. Nhưng mà, đôi vai đang run rẩy kịch liệt đã bán đứng anh, cổ họng nghẹn ứ như có thứ gì mắc kẹt.

Đến cả giọng nói cũng bị nghiền nát thành từng mảnh, nghe vừa khổ sở lại đắng chát.

"Tao chưa bao giờ dám làm phiền cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chặn tao..."

Một người kiêu ngạo và chói sáng như Cận Thời Dược, lại sẵn sàng đặt mình vào tình thế hèn mọn chật vật như bây giờ, khóc không thành tiếng vì một cô gái.

Rõ ràng cô gái tay không tấc sắt, nhưng vẫn khiến chàng trai thương tích đầy mình.

*

Sau khi nghe được những lời của Tưởng Đồng Đồng, phản ứng đầu tiên của Mạnh Ly là do dự, tiếp đó mới bình tĩnh xâu chuỗi mọi chuyện.

Nhận ra Tưởng Đồng Đồng đang nhắc đến thông báo của cơ trưởng mà cô nghe được trên chuyến bay đến Los Angeles. Mạnh Ly có một loại trực giác mạnh mẽ, nhưng cô vẫn hỏi lại để xác nhận: "Anh ấy chính là vị cơ trưởng kia sao?"

"Chị Mạnh Ly, em đã trông thấy cơ trưởng ngoài đời rồi, cho nên nhìn ảnh chụp là em nhận ra ngay!" Tưởng Đồng Đồng nói: "Chị thừa nhận đi! Hai người là một đôi!"

"Trời ạ, từ ảnh chụp cũng có thể thấy trong mắt anh ấy thật sự chỉ có chị! Chị Mạnh Ly, làm sao chị tìm được một người bạn trai vừa bảnh bao vừa lãng mạn lại vừa thâm tình thế này vậy! Chị hãy dạy em một khóa đi! Em sẽ quỳ gối xin học!"

Tưởng Đồng Đồng vẫn đang luyên thuyên không ngừng.

Mạnh Ly không có tâm trạng nghe hết.

Tâm trí tràn ngập thông tin khủng bố này.

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô bỗng nhớ ra điều gì đó nên nói với Tưởng Đồng Đồng rằng mình có việc, sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Cô nhấn vào khung trò chuyện với Cận Thời Dược, lướt tìm lịch sử trò chuyện, tìm thấy một trang web và tài khoản chuyến bay mà Cận Thời Dược đã gửi cho cô trước đó.

Cô sử dụng tài khoản và mật khẩu của anh để đăng nhập vào trang web. Có thể tra ra toàn bộ thông tin chuyến bay của anh.

Mạnh Ly nhanh chóng xem qua lịch sử chuyến bay.

Cho đến khi ngón tay khựng lại, đã tìm thấy lịch trình bay đến Los Angeles.

Ngày xuất phát: 24/08; Giờ cất bay: 6 giờ 40 phút; Số hiệu chuyến bay: NZ8830.

Tiếp đó, Mạnh Ly cũng mở ứng dụng cô dùng để mua vé máy bay, tìm các đơn hàng trước đây của mình rồi kiểm tra thông tin chuyến bay từ Nam Thành đến Los Angeles.

So sánh hai bên.

Mọi thông tin đều trùng khớp.

Hơi thở ngưng trệ trong nháy mắt. Đầu ngón tay run rẩy.

Vị cơ trưởng đó, hóa ra là Cận Thời Dược.

Là người đã nhờ tiếp viên hàng không mang tuýp thuốc trị bỏng cho cô, cũng là người đã nói ra câu thông báo: Your own "City Of Stars".

Người đó, thế mà lại là Cận Thời Dược.

Thực ra cô đã đoán được đại khái, nhưng lại cảm thấy mình chỉ đang ảo tưởng. Loại chuyện kịch tính chỉ xuất hiện trên phim truyền hình sao có thể xảy ra ngoài đời thực cơ chứ?

Cô luôn có cảm giác quen thuộc khó tả với Cận Thời Dược, cách anh đối xử thân mật và ân cần với cô luôn khiến cô có ảo giác rằng anh đã quen biết cô từ lâu.

Hóa ra, đây không phải là ảo giác của cô.

Đặc biệt là vừa rồi, Diệp Phàm còn tiết lộ một vài điều khiến cô bất ngờ, dù là cố ý hay vô ý.

Chẳng hạn như Cận Thời Dược đã khóc vì cô, Cận Thời Dược cố tình trở về nước để dạy dỗ gã giảng viên khốn nạn kia một bài học.

Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra trước mắt cô. Làm cô càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Cận Thời Dược đã biết cô trước đó, mà cái "trước đó" này chắc hẳn bắt đầu từ khi cô vào đại học.

Sao có thể!

Một người giỏi giang hút mắt như anh, nếu xuất hiện trong thế giới của cô, làm sao cô có thể không có ấn tượng nào cả?

Vậy nên, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Mạnh Ly rối rắm, theo bản năng quay đầu lại, nào ngờ bắt gặp ánh mắt của anh từ xa.

Cận Thời Dược vẫn luôn nhìn cô.

Khi thấy cô nhìn sang, anh lười biếng nâng tay lên vẫy tay với cô. Cô có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt và thuần khiết trong đôi mắt ấy, đồng thời cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh lúc này, hẳn là đang cười.

Nhưng không hiểu sao, cô dường như bị ánh mắt đó đốt cháy dữ dội, trong lòng nóng rực khôn tả. Cô quay mặt đi như bị điện giật, tay chân luống cuống trốn vào bụi cây kế bên.

Cô thậm chí còn không hiểu tại sao mình phải trốn tránh.

Vốn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ giữa họ là một sự tình cờ, nhưng hiện tại xem ra cuộc hôn nhân này thậm chí còn không tính là ngoài ý muốn.

Không ngờ mọi việc lại diễn biến một cách khó đoán như vậy. Bất ngờ đến nỗi khó tin, thậm chí là không dám tưởng tượng.

Khả năng xảy ra gần như bằng không đã xảy ra với cô. Nên sao có thể không cảm thấy hoang đường cho được?

Cận Thời Dược... Đã thích cô từ rất lâu rồi...

Nhận thức này hoàn toàn khiến Mạnh Ly rối như tơ vò.

Cô đưa lưng về phía anh, không tự chủ được cắn mu bàn tay, đầu óc cực kỳ hỗn loạn.

Vắt não xem làm thế nào để đối mặt với anh, nên hỏi trực tiếp hay giả vờ như không biết.

Đang lúc suy nghĩ miên man thì phía sau cách đó không xa có một giọng nói nhão nhoẹt vang lên: "Anh yêu, sao anh không xuống chơi? Nước không lạnh chút nào đâu."

Giọng nói này, sao mà quen thuộc đến lạ.

Quen đến mức chỉ cần nghe thấy đã khiến Mạnh Ly khó chịu, quen đến mức có thể chắc chắn người đó là Mạnh Tinh mà không cần tận mắt xác nhận.

Mạnh Ly gần như theo phản xạ quay đầu, đi theo âm thanh đó.

Ban đầu Mạnh Ly đứng ở dưới gốc dừa, nhưng vừa rồi di chuyển đến bụi cây để tránh tầm mắt của Cận Thời Dược. Sau khi băng qua bụi cây, đối diện chính là bể bơi vô cực.

Mạnh Tinh đang ngâm mình dưới nước trong bộ đồ bơi gợi cảm, nói chuyện với người đàn ông đang nằm trên ghế bãi biển.

Ngay giây tiếp theo, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, tạo thành những gợn sóng nối tiếp. Cô ta đặt tay trước ngực, tinh nghịch phẩy nước về phía người đàn ông, nũng nịu nói: "Anh nhìn xem, có phải không lạnh không?"

Khuôn miệng yêu kiều, khi cười rộ lên như muốn hớp hồn người khác. Thân hình đẫy đà bốc lửa hiện rõ dưới nước không sót chỗ nào, đường rãnh trên ngực lắc lư theo từng chuyển động của cô ta.

Người đàn ông không nhịn được nữa, cơ thể nặng nề nhảy xuống nước, kéo cô ta lại gần, bàn tay mạnh bạo xoa nắn đôi bồng đào căng tròn: "Tiểu yêu tinh, muốn dụ dỗ ai vậy hả?"

"Anh đó ~" Mạnh Tinh khẽ rên vài tiếng, không hề trốn tránh mà mỉm cười đặt tay lên vai gã, "Anh yêu này, ngoài dự án Quảng Châu, anh có thể giao dự án Hồng Kông cho em được không? Chị CiCi cứ nhằm vào người ta mãi thôi, dự án nào cũng muốn thầu. Nhất định là sợ em ngồi vào vị trí của chị ta..."

Mạnh Tinh cọ xát cơ thể non mềm của mình vào gã đàn ông hết lần này đến lần khác, thừa dịp gã đang trong cơn khát tình, cô ta liền thổi khí vào tai gã để giành lợi ích về phía mình.

Mà gã đàn ông bị cô ta mơn trớn đốt lửa đã sớm mất sạch lý trí, vừa hôn vừa nói: "Sẽ cho em tất, đều giao cho em. Nếu không phải nể tình mụ già CiCi đã làm ở công ty nhiều năm như vậy thì anh đã sớm sa thải mụ ta rồi. Bé cưng yên tâm, vị trí của mụ ta sẽ sớm thuộc về em thôi."

Hai mắt Mạnh Tinh sáng rực: "Thật sao?"

Gã đàn ông muốn hôn, nhưng cô ta lại cố ý tránh sang một bên, "Khi nào mới được? Anh phải cho người ta thời gian cụ thể."

Gã đàn ông đã gấp đến độ không đợi nổi: "Ngày mai, ngày mai về công ty sẽ cho em ngồi vào ghế của ả ta!"

Trong mắt Mạnh Tinh hiện lên vẻ đắc thắng, sau đó mỉm cười chủ động dựa vào trong ngực gã: "Anh yêu, anh tốt với em quá!"

Cả hai đang ở khu vực vắng vẻ và hẻo lánh nhất của hồ bơi, khu vực này chỉ có hai người bọn họ. Hơn nữa, nơi này ánh sáng hiu hắt nên họ có thể vô tư làm tình trong nước.

Mạnh Ly đứng ngay bụi cây, hoàn toàn nhìn rõ cảnh cảnh tượng trước mắt này.

Gã đàn ông thân mật với Mạnh Tinh không phải là Lương Đan. Qua cuộc trò chuyện của họ, Mạnh Ly có thể đoán được gã này là ông chủ của Mạnh Tinh, hoặc là một giám đốc điều hành quan trọng có tiếng nói trong công ty.

Cô biết Mạnh Tinh là người có tham vọng cũng như năng lực làm việc không tồi. Ngày nào Lưu Ngọc Cầm cũng nhắc đến Mạnh Tinh, luôn miệng khoe khoang với người khác về việc con gái lớn có tiền đồ rộng mở, làm việc cho một công ty TOP 500 thế giới và được thăng chức một cách thuận lợi.

Nhưng điều Mạnh Ly không ngờ tới chính là Mạnh Tinh lại dựa vào thủ đoạn này để thăng chức.

Nếu Lưu Ngọc Cầm và những người khác biết được bộ mặt thật vô liêm sỉ của Mạnh Tinh thì sẽ có thái độ như thế nào nhỉ?

Mạnh Ly cầm điện thoại lên, bật camera, chĩa vào gã đàn ông và người phụ nữ trong bể bơi, tiếp đến phóng to màn hình đủ để nhìn rõ khuôn mặt của cả hai.

Gã đàn ông nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm.

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ khuôn mặt giống hệt mình trên màn hình, một cảm giác buồn nôn cực kỳ mãnh liệt lập tức dâng lên trong lòng Mạnh Ly, kinh tởm đến phát ói.

Mạnh Ly nhấn nút chụp, mặc dù không có tiếng màn trập hay đèn flash, nhưng Mạnh Tinh đột nhiên như có trực giác, mở to hai mắt, nhìn về phía cô.

"A!"

Mạnh Tinh phát hiện có người chụp trộm bọn họ thì ngay lập tức hét toáng lên, theo bản năng đẩy gã đàn ông ra xa.

Không ngờ thân hình cồng kềnh to béo của gã chìm tõm xuống nước, quơ quàng chân tay làm nước bắn tung tóe khắp nơi.

Vẻ mặt Mạnh Tinh hung dữ: "Này, ai chụp gì đó...!"

Còn chưa kịp thốt ra lời lăng mạ, cô ta đã nhìn rõ người đứng cạnh bụi cây.

"Mạnh Ly!" Cô ta trợn mắt khó tin.

Phản ứng đầu tiên là tưởng mình bị ảo giác.

Ngược lại, Mạnh Ly bị phát hiện nhưng không hề hoảng sợ mà mỉm cười vẫy tay thân thiện với Mạnh Tinh.

Sắc mặt Mạnh Tinh thay đổi rõ rệt, không để ý gã đàn ông bên cạnh mà vội vàng bước lên bờ, cầm lấy khăn tắm trên ghế bãi biển quấn quanh người, nhanh chóng đi về phía Mạnh Ly.

Mạnh Ly cũng không trốn tránh, chỉ lặng lẽ bấm ghi âm, giấu điện thoại sau lưng.