Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 116: Nhị Hoàng tử thành thân



“Tên Phong Việt Thần đó tuy tàn bạo nhưng văn thao vũ lược, có thể làm mọi thứ. Hơn nữa, hắn chỉ tàn bạo đối với kẻ địch nhưng đối với dân chúng, lại rất nhân từ. Phong Minh quốc sở dĩ được quốc thái dân an là từ khi vào tay hắn quản lí.” trong lời nói của Bạch Nguyệt Diệu, ta nghe ra hắn có vài phần bội phục đối với Phong Việt Thần. Xem ra Bạch Nguyệt Diệu cũng nhìn ra tình hình của quốc gia này so với Vân Long Quốc lớn mạnh hơn nhiều, rất nhiều.

Ha ha, xem ra Phong Việt Thần nếu thật sự làm quân vương của Phong Minh quốc, quốc gia này sẽ càng ngày càng lớn mạnh rồi. Nhưng ta cũng rất tin tưởng nếu Bạch Nguyệt Diệu muốn làm vua của Vân Long quốc, tuyệt đối sẽ không để bại bởi Phong Minh quốc đâu!

“Còn nữa... Mạc Dực...” giọng Bạch Nguyệt Diệu đang nói bỗng lập tức thay đổi chuyển sang cợt nhả “Mới vừa rồi ngươi gọi nàng ấy là gì?”

“...” Hắc Mạc Dực nghe xong lời sau cùng của Bạch Nguyệt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ta, vẻ mặt rất nghiêm túc gọi ta: “Nhị hoàng phi.”

...

“Chuyện gì xảy ra?” Ta kinh ngạc nhìn Hắc Mạc Dực, sau đó nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.

Bạch Nguyệt Diệu đứng lên khỏi ghế, sau đó khoác tay lên vai Hắc Mạc Dực: “Mạc Dực, từ nhỏ đến lớn, ngươi vẫn luôn nói những lời vô vị, không ngờ lần này lời ngươi vừa nói ra lại trúng ý ta như vậy!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong nở nụ cười hài lòng.

Tiếp sau lời này ta nên nói thế nào? Có phải hai ngày nay ta ngừng tỏ ra ngăn cách, cho nên đã dẫn đến Bạch Nguyệt Diệu hiểu lầm gì đó không đây?

Bạch Nguyệt Diệu nhẹ giọng bên tai Hắc Mạc Dực nói mấy câu, Hắc Mạc Dực lập tức thối lui ra khỏi gian phòng.

Bây giờ ta đột nhiên cảm thấy ở một mình với Bạch Nguyệt Diệu có chút lúng túng xấu hổ.

Hắn dường như nhìn thấu sự lúng túng của ta, lập tức nói: “Không cần khẩn trương đâu, Mạc Dực chỉ nói đùa thôi.”

Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Cả ngày hôm nay ngoại trừ buổi sáng, ta và Bạch Nguyệt Diệu đều ở trong nhà trọ, hắn rất ít nói chuyện, chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài như đang có điều suy nghĩ.

“Ngày mai trở về Vân Long Quốc thôi.” Bạch Nguyệt Diệu nhỏ giọng nói, nhưng ta vẫn là có thể nghe được.

Hắn nói sẽ trở về nước, ta nên vui mừng mới đúng chứ, nhưng trong lòng ta lại có một cảm giác mất mát, chuyện này là sao? Ta không hiểu rõ. “Ừ”

“Tối nay, chúng ta thành than đi!”

“Ừ” Ta phụ họa nói, nói xong mới lập tức tỉnh ngộ lại, nhanh chóng đi tới bên Bạch Nguyệt Diệu: “Ngươi nói cái gì????”

“Ha ha.” Hắn khẽ mỉm cười nhìn ta: “Bổn hoàng tử chưa từng thành hôn, nên muốn tìm người giúp ta luyện tập trước.”

“... Ta cũng chưa từng thành hôn! Sao lại tìm ta tập luyện?”

“Điệp nhi nam nữ ở hiện đại thành thân như thế nào?”

“Cũng không khác gì cổ đại đâu, chẳng qua ở thời đại của ta là chế độ một vợ một chồng.”

“Chế độ một vợ một chồng sao? Ha ha...” Trong mắt hắn nhất thời nổi lên vẻ u buồn, sau đó lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

... Phải nói lại, ta dường như đã bị hắn nói lảng đề tài. Ta choáng váng, tiếc rằng...

Nhưng.... ta thực sự muốn cùng hắn làm chuyện hoang đường là luyện tập sao?

Sắp đến chập tối, Hắc Mạc Dực mua được hai bộ đồ nam nữ, áo cưới cùng với mũ phượng, khăn quàng.

Sau khi ta suy nghĩ kĩ càng, quyết định phải cùng Bạch Nguyệt Diệu luyện tập màn thành thân. Nhưng mà, ta cũng không biết vì nguyên nhân gì ta đáp ứng loại yêu cầu này, ta cũng không rõ, vì sao ta phải đáp ứng hắn.

Mất một lúc, phòng khách được bố trí hoàn toàn đổi khác, cả gian phòng cũng tràn ngập không khí hạnh phúc. Còn ta, vẻ mặt không cách nào lộ ra hạnh phúc hay vui sướng, vì buổi hôn lễ này, cũng không phải là căn cứ xác định cho tình yêu thực sự.

Ta và Bạch Nguyệt Diệu đều mặc quần áo Hắc Mạc Dực mua được, đứng trong phòng khách, tay mỗi người giữ một dải lụa đỏ nối liền hai người với nhau.

“Nhất Bái Thiên Địa.” Theo lời của Hắc Mạc Dực, ta và Bạch Nguyệt Diệu đều quỳ gối trên đệm kê dập đầu lạy.

''Phu thê giao bái.” Vì hiện giờ không có hoàng thượng ở đây, nên chúng ta chỉ có thể bỏ qua bước thứ hai, trực tiếp phu thê giao bái.

Khi lời Hắc Mạc Dực hoàn tất, tập luyện thành thân giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng đến lúc kết thúc, sau khi Hắc Mạc Dực rời đi, ta định nhấc khăn trùm ra khỏi đầu, nhưng lại bị Bạch Nguyệt Diệu ngăn lại.

“Nương tử, để ta.” tiếng Bạch Nguyệt Diệu rất nhẹ nhàng, sau khi ta nghe, cũng chờ đợi hắn vén khăn trùm lên.

Chính lúc hắn vén chiếc khăn trùm lên khỏi đầu ta, ta thấy được vẻ mặt của hắn lúc ấy vô cùng hạnh phúc, rõ ràng chỉ là một màn diễn tập thôi cần gì lộ ra vẻ mặt như thế?

Hắn dẫn theo ta đi tới chỗ tấm vải đỏ phủ trước bàn, sau đó cầm hai ly rượu có cột dây đỏ lên, đem một ly trong đó đưa cho ta. Cái này chính là thứ mà người cổ đại gọi là rượu giao bôi sao? “Ở cổ đại còn gọi là ‘Lễ hợp cẩn’ (cẩn vốn là một cái bầu chia làm hai phần), Cổ Ngữ có câu ‘Hợp cẩn rượi ngon’, Khổng Dĩnh Đạt giải thích rằng lấy một trái bầu chia làm hai phần là cẩn, nam nữ cùng nâng một phần đựng rượu (để rượu thấm vào miệng), lễ hợp cẩn có nghĩa rộng là kết hôn”.

“Cái này dù gì cũng là rượu, ta nên uống nó sao?”

“Ta không biết.”

“Ha ha, trong đó là nước.” Giờ phút này lời của hắn sao mà êm ái.

Nhìn vẻ mặt mong đợi kia của hắn, ta đành đem chén chứa đầy nước rượu giao bôi uống vào...

“Được rồi, xong rồi chứ?” Ta hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

“Ừ” Hắn hơi gật đầu một cái, động tác chỉ có thế nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ mất mát: “Điệp nhi...”

“Hửm?”

“... Không có gì, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm Mạc Dực.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, lộ ra vẻ mặt thống khổ, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng...

Sau khi Bạch Nguyệt Diệu rời khỏi, hắn cảm thấy mấy ngày nay như trong giấc mộng, đã đến lúc nên tỉnh giấc, trở lại Vân Long quốc kia, hắn sẽ phải cùng với nữ tử mình không thích kết hôn, có lẽ đối với người cổ đại thì không còn cách nào khác, còn đối với hiện đại, nếu không thích kết hôn sẽ có thể đào hôn. Thật ra thì ở cổ đại cũng có thể, nhưng với than phận của Bạch Nguyệt Diệu, nếu làm ra loại hành động này, dù sao cũng sẽ bị thiên hạ chê cười.

Thật ra thì hai ngày nay Bạch Nguyệt Diệu làm như dò lấy thông tin, là vì muốn cùng Lam Điệp Nhi ở cùng một chỗ, ở một nơi mà không ai nhận biết mình vốn là nhị hoàng tử Vân Long Quốc, thật tốt khi ở cùng một chỗ với Lam Điệp Nhi.

Hôm nay thành thân, cũng không phải luyện tập, mà là Bạch Nguyệt Diệu hi vọng đối tượng thành thân của mình chính là nữ tử mình yêu, cũng chính là Lam Điệp Nhi, ít nhất thì hiện giờ hắn đã hoàn thành được tâm nguyện này rồi.

Còn nữa... khi Bạch Nguyệt Diệu nghe được từ miệng Lam Điệp Nhi nói đến chế độ hôn nhân ở hiện đại là một vợ một chồng, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy rất đau đớn, hắn biết, Lam Điệp Nhi vĩnh viễn không thể nào thuộc về mình. Thật ra thì, hắn vẫn có thể thực hiện chế độ một vợ một chồng, hắn cũng không cần hậu cung giai nhân vô số, thứ hắn cần duy nhất chỉ là tình cảm chân thành cùng chung sống đến già là đủ. Cái tình cảm chân thành đó chính là Lam Điệp Nhi, tâm nguyện này, đối với một dân thường thì dễ dàng có thể thực hiện, nhưng là con của đế vương như hắn, chỉ là thứ hy vọng xa vời mà thôi.

Hai ngày này, có thể nói là thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời Bạch Nguyệt Diệu, hắn thật sự hy vọng được vĩnh viễn ở lại Phong Minh quốc, nhưng quốc gia đang chờ đợi hắn, giang sơn xã tắc đang chờ hắn!

Vẫn là câu nói kia, sinh ra trong gia tộc Đế Vương thật là đau khổ.