Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 190: Chết trong biển lửa



Tuyết trắng bay tứ tung, đường phố sạch sẽ như một trang giấy trắng, liên tục có những gã sai vặt đi qua đi lại tìm kiếm, chỉ cần có một chút dấu vết để lại, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Nhóm người này là nhóm người của Vô Âm Lâu, là những người do Lãnh Tước đào tạo, bọn họ thường sẽ được huấn luyện cho việc tìm kiếm người hoặc vật dụng gì đó, bất kể món đồ nhỏ, một chuyện nhỏ hoặc là một người, bọn họ đều có thể dựa vào những dấu vết để lại điều tra được tung tích.

“Ai da, các ngươi nói coi sao bên kia lại cháy vậy chứ? Mùa đông thế này, cho dù chỉ có chút tuyết rơi nhưng mà căn nhà kia cũng không thể cháy lớn như vậy chứ!” Đột nhiên, có hai người từ ngoài cửa thành đi vào, vừa đi vừa nói gì đó.

Một người khác vẫy tay: “Bây giờ chuyện kỳ lạ cũng nhiều lắm, cháy vào mùa đông cũng chả là gì, ngươi chưa nghe qua lần trước ở thành kế bên có một hộ gia đình, một nhà năm người không biết vì sao đều bị giết chết hết trong một đêm. Kỳ lạ nhất là người trong gia đình kia từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, rất biết giữ bổn phận, ngươi nói coi sao tự nhiên lại bị họa ngập đầu chứ?”

Vừa nói xong, đằng sau họ có một người đàn ông mặc quần áo lam lũ, dùng động tác kỳ lạ mà chạy nhanh, vừa chạy vừa kêu: “Chết người, chết người, có người chết rồi, chơi vui thật... lửa lớn lắm...”

Hình như là một tên ăn xin đầu óc không được bình thường, Thích Mặc Thanh đứng ở dưới cửa thành, bước chân lại không thể nào nhấc lên được nữa, cơ thể chàng cứng còng như một khối bằng, không còn ai có thể sưởi ấm cho cơ thể chàng nữa rồi.

“Vương gia, người định đi đâu?” Giả Sơn đứng ở phía sau chàng thấy chàng đột nhiên chạy vội, hét lớn.

Bây giờ Thích Mặc Thanh giống như một con ruồi không đầu hy vọng chạy lung tung, không có người nào chỉ đường cho chàng, chàng cũng không biết có đúng hay không, tóm lại, linh cảm trong lòng chàng quá mạnh.

Tịnh Kỳ, nàng nhất định đừng xảy ra chuyện gì... Xin nàng, đừng xảy ra chuyện gì!

Đầu óc chàng trống rỗng, không dám nghĩ gì hết, sợ hãi linh cảm của bản thân sẽ biến thành sự thật, càng ra đến ngoài thành chàng lại càng sợ hãi, chàng thậm chí quên mất còn có thể cưỡi ngựa, cứ như vậy chạy bộ ra ngoài thành.

Một vùng trời tối om bị đám khói màu trắng lượn lờ bao phủ, giống hệt như mây đen, vừa ra khỏi thành là đã có thể thấy rõ hướng của căn nhà bị cháy kia, vào ngày đông tuyết rơi khắp nơi thế này, căn nhà kia lại vẫn cháy hừng hực, lửa lan ra khắp nơi.

Thích Mặc Thanh chạy chậm đến chỗ có ánh lửa, ánh lửa phản chiếu lên bầu trời có cảm giác như muốn xông thẳng lên tầng mây, ở nơi núi hoang rừng vắng không một bóng người bày ra một trận lửa lớn làm người ta kinh ngạc hoảng sợ.

“Tịnh Kỳ, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì.” Thích Mặc Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm, định tự an ủi bản thân, khiến mình bình tĩnh lại.

Chàng đá văng cánh cửa ở sân, lửa lớn đã đốt cháy gần hết gian nhà tranh rồi, có một vài đốm lửa nhỏ cũng không có tình trạng sẽ cháy lớn lần nữa, chàng vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Nhục Nghê nằm trên nền tuyết, lập tức hiểu ra có chuyện gì đã xảy ra.

“Nhục Nghê!” Giọng chàng có hơi run rẩy, nhìn sắc mặt của Nhục Nghê thì hình như là bị người ta đánh ngất, chàng làm tan chút tuyết và phun lên mặt Nhục Nghê, không bao lâu sau nàng đã dần tỉnh lại.

Nhục Nghê vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Thích Mặc Thanh, đầu óc lập tức trống rỗng, rất nhanh, hai mắt đã cay xè, hốc mắt đỏ ửng, chỉ vào nhà tranh bi thương nói: “Vương gia, thuộc hạ làm việc bất lực, không bảo vệ Vương phi thật tốt, Vương phi người, người còn ở trong đám cháy chưa ra ngoài!”

Nói xong câu cuối cùng, Nhục Nghê đã quỳ xuống nền tuyết, nàng rất có lỗi với Thích Mặc Thanh, càng có lỗi với Tiết Tịnh Kỳ hơn, là do võ công của nàng quá thấp, không đề phòng cho nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.

Câu nói cuối cùng làm cho đầu óc Thích Mặc Thanh lập tức nổ tung, chàng đột nhiên trằng mắt, tất cả mọi thứ trước mặt đang không ngừng xoay tròn, cảm giác này giống như có người nào đó đã điểm hết tất cả huyệt đạo trên người của chàng, không thể nhúc nhích chút nào. Chuyện từ trước đến giờ chàng không dám nghĩ đến đã bị Nhục Nghê không hề giấu diếm nói thẳng ra, giống như trái tim đã bị người ta khoét từng chút từng chút một, từ từ đổ máu rồi chết đi.

Tiếng kêu đau thấu tim gan của Nhục Nghê vẫn không ngừng vang lên: “Vương gia, người giết ta đi! Ta không bảo vệ được Vương phi... Là ta sai, ta nguyện ý tự sát để gánh vác tội lỗi của ta.”

Nàng vừa nói xong, vừa lấy một cây dao găm hình bán nguyệt ra, đây là món quà đầu tiên Giả Sơn tặng cho nàng khi nàng học võ, nàng không hề do dự đâm nó vào ngực mình.

Ngay lúc lưỡi đao sắc nhọn sắp sửa đâm vào ngực cô, một bàn tay đột nhiên bắt lấy thân đao, máu tươi chảy ra từ trong lòng bàn tay hắn, máu tươi đỏ chói rơi xuống nền tuyết trắng xóa tạo thành những dấu vết như những đóa hoa mai màu đỏ.

“Đừng nghĩ đến chuyện lấy cái chết tạ tôi, chúng ta phải nhanh chóng cứu Vương phi ra mới đúng.” Mặc dù tay Giả Sơn bị đao cắt đến chảy máu ròng ròng nhưng trên mặt cũng không hề có vẻ đau đớn gì cả, mặt không chút thay đổi nhìn Nhục Nghê.

Đôi mắt chứa đầy tình cảm và kiên định kia, đột nhiên, tay hắn nhanh chóng lôi thanh đao ra ngoài, thanh đao văng ra xa.

“Giả Sơn, chàng đến rồi.” Hai hàng nước mắt của Nhục Nghê rơi xuống, nhìn thấy hắn rồi nàng mới phát hiện ra tất cả những gì trước kia nàng làm đều đã sai, hắn chính là thần bảo vệ của nàng, hắn là người yêu nàng nhất, ngay lúc này, chỉ có hắn sẽ chạy đến trước mặt nàng nắm chặt lấy thành đao kia.

Trừ hắn ra, không còn người nào khác.

Thích Mặc Thanh không hề có bất cứ động tác nào, chỉ nghĩ phải làm thế nào cứu được Tiết Tịnh Kỳ ra, chàng từ từ bước đến trước căn nhà tranh đang cháy hừng hực kia, ánh sáng đỏ chói mắt đầy trời xuất hiện trước mặt chàng, chàng đột nhiên nhớ lại trận cháy lớn mười năm trước, cũng đỏ rực một góc trời như bây giờ, chỉ là chàng đã trưởng thành, đã hiểu được sự khác nhau giữa hai điều đó.

Trận lửa lớn mười năm trước cướp đi sinh mệnh của mẫu thân chàng, hôm nay, mười năm sau, chàng không thể để cho ngọn lửa lớn đáng sợ vô tình cướp đi mất sinh mệnh người chàng yêu.

“Vương gia, người đừng vào đó, để ta đi, cho dù ta có liều mạng cũng sẽ cứu được Vương phi ra.” Giả Sơn biết trong lòng Thích Mặc Thanh đang sợ cái gì, hắn đều biết hết.

“Tránh ra.” Giọng Thích Mặc Thanh có hơi khàn khàn, trong tiếng khàn lại mang theo một chút áp lực, bên trong áp lực kia hình như rất trống rỗng.

Bước chân Giả Sơn cứng đờ nhìn chàng, bàn chân đặt trong tuyết không cách nào bước thêm bước nữa, mặc kệ là vào lúc nào, hắn đã quen phục tùng mệnh lệnh của Thích Mặc Thanh.

Lửa lớn ở bên trong có cảm giác như sắp tràn ra ngoài, liên tục ập vào mắt mọi người, đôi gò má lạnh băng chiếu vào ngọn lửa lớn hừng hực kia có vẻ rất buồn cười và bi ai, ở bên trong là người mà chàng yêu nhất, nhưng mà chân của chàng lại không tự chủ được muốn lùi về phía sau. Thích Mặc Thanh không thể điều khiển được chân của chính chàng, đây là chuyện nực cười đến cỡ nào.

“Hôm nay ta nhất định phải đi vào!” Thích Mặc Thanh ngửa đầu, giọng nói buồn bã đau đớn xông thẳng lên trời.

Chàng dứt khoát cởi áo choàng xuống, đặt nó vào trong một cái hầm đã tan tuyết thấm ướt, áo choàng lạnh băng cầm trong tay có cảm giác lạnh thấu xương, dây thần kinh trong đầu chàng căng chặt, vô cùng dứt khoát xông thẳng vào biển lửa.

“A! Giả Sơn, Vương gia cũng vào rồi, làm sao đây? Chúng ta cũng vào đi, ta muốn đi cứu Vương phi, ta không thể nhìn Vương phi ở trong đó không ra được...” Nhục Nghê giống như phát điên cơ thể đang quỳ dưới nền tuyết định bò dậy, nhìn ngọn lửa lớn trước mặt định xông thẳng vào, nhưng mà lại có người túm chặt tay nàng.

Quay người lại, gương mặt gần sát của Giả Sơn được phóng lớn, đây là góc độ mà nàng và Giả Sơn chưa bao giờ từng trải nghiệm qua, ánh mắt giao lưu với nhau, đứng đối diện hắn, nước mắt của nàng lại rơi xuống lần nữa.

Giả Sơn nắm thật chặt tay của nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi không được vào, ta vào, ta nhất định sẽ cứu được Vương phi.

Hắn nhanh chóng thả lỏng tay ra, cũng thấm ướt áo choàng của chính hắn rồi đặt ở trên đầu, nhanh chân chạy vào biển lửa.

Ai cũng đâm đầu chạy vào đó, không lẽ trong đó là thiên đường sao?

Mấy người dân trong thôn liên tục cảm thán, vội vàng kéo theo từng thùng nước xuyên qua nền tuyết khó đi kia, bước đến căn nhà tranh đang cháy, mặc dù chỉ là một chút sức lực nhỏ bé, nhưng mà đó cũng là tấm lòng của họ.

May mà nhà tranh cũng không quá lớn, tuy rằng cửa lớn đã bị thiêu sạch, nhưng mà bên trong vẫn còn khá rõ ràng, dưới đất là những cọc gỗ bị đốt cháy, đi đến trước nữa là một căn phòng. Thích Mặc Thanh dùng vải ướt che mũi lại nhưng mà vẫn bị khói sặc, gỗ dùng để xây căn nhà tranh này thật sự quá kém cho nên lúc bị đốt mới có thể có nhiều khói và mùi nồng nặc như vậy.

“Vương gia, ở đây!” Ngay lúc Thích Mặc Thanh đang định tiếp tục đi về phía trước, Giả Sơn đột nhiên gọi lại.

Giữa hai căn phòng còn có một lối đi, Thích Mặc Thanh nhanh chóng chạy đến căn phòng đối diện, lướt qua người Giả Sơn, chỉ trong chớp mắt đã nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ đang té xỉu trên đất, từ xa nhìn lại, cô giống hệt như một thiên sứ bị bao phủ trong một đống đổ nát.

“Tịnh Kỳ!” Tim Thích Mặc Thanh nhảy lên kịch liệt, vui vẻ giống như phát hiện được một đại lục mới trong sa mạc vậy, chỉ cần bước về trước vài bước nữa sẽ là ốc đảo của chàng.

Nhưng mà khi chàng đến gần mới phát hiện ra trên ngực Tiết Tịnh Kỳ đang cắm một thanh đạo, không chút sai lệch đâm thẳng vào tim nàng, không có bị rút ra ngoài, cũng không có xoay đao gì cả, nhưng mà thanh đao không có bất cứ động tác nào này còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì. Bởi vì có người muốn cho cô từ từ đau đớn nhìn máu tươi của chính cô dần dần chảy đi hết.

Cách chết này còn đau khổ hơn bất cứ cách nào.

Tim chàng chợt hẫng một nhịp.

“Tịnh Kỳ, nàng, nàng... Ổn, Ổn không...” Lời Thích Mặc Thanh nói ra đều đang run rẩy, rõ ràng chỉ là một câu vô cùng đơn giản, chàng lại nói ra một cách vô cùng chậm chạp.

Giả Sơn đi theo sau bóng lưng chàng nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đột nhiên tái nhợt, một vẻ mặt vặn vẹo đến đáng sợ hiện ra trên mặt hắn

Từ lúc chào đời đến giờ, hắn chưa bao giờ sợ như bây giờ.

“Vương, Vương gia, Vương phi...” Giả Sơn lắp bắp không nói nên lời, nhìn bóng dáng Thích Mặc Thanh đang ôm Tiết Tịnh Kỳ, sửng sốt một vài giây rồi mới đột nhiên xông lên, cản lại tất cả xà nhà và ngọn lửa cho Thích Mặc Thanh.

Chưa được mấy giây, Thích Mặc Thanh đã ôm Tiết Tịnh Kỳ chạy ra khỏi đám cháy, trên người của chàng cũng bị thương không ít, mặt đen nhẻm, trên trán còn có một vết sẹo đỏ do bị phỏng, thở hồng hộc vô cùng mệt mỏi.

Nhục Nghê đang nôn nóng chờ ở một bên nhìn thấy Thích Mặc Thanh ôm Tiết Tịnh Kỳ chạy ra ngoài, trong lòng vui vẻ, có phải Vương phi không có bị gì đúng không? Nàng lập tức chạy nhanh qua đó, nhưng mà đến khi nàng nhìn thấy thanh đao cắm trên ngực Tiết Tịnh Kỳ, cơ thể của nàng giống như bị chìm vào trong đáy biển sâu vô tận, hít thở cực kỳ khó khăn.

Tại sao lại thế? Nàng liên tục tự hỏi bản thân, vì sao không bảo vệ được Tiết Tịnh Kỳ?

“Vương phi, Vương phi, thật xin lỗi, là ta hại người, người mau tỉnh lại, người mau tỉnh lại đi được không?” Nhục Nghê đột nhiên quỳ xuống cạnh Tiết Tịnh Kỳ, giọng nói khàn khàn kêu khóc thảm thiết, từng tiếng nói bi thương phát ra từ miệng nàng, nhưng mà không có bất cứ người nào thương xót cho tình cảm của nàng cả.

Ngay cả Tiết Tịnh Kỳ cũng không, hai mắt cô nhắm chặt lại, trên mặt đã bị khói làm đen, quần áo trên người cũng bị đốt cháy, lộ ra những vết thương bị phỏng ở bên trong, miệng vết thương kinh khủng kia làm cho người khác giật mình.