Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 258: Moi tim móc phổi



Nhược Châu này là cung nữ được sủng ái nhất ở bên người của Doãn Hoàng Hậu, ai cũng biết đến, cho dù là Hòa Sắt công chúa vừa mới đến nước Thích Diệp cũng không thể nào không biết thân phận của nàng ta, huống hồ gì đã đến đây lâu như vậy rồi.

Nghe thấy lời nói này, Nhược Châu vô cùng không thoải mái. Ỷ vào sự sủng ái của Doãn Hoàng Hậu đối với nàng ta, người ở trong cung gặp nàng ta ít nhiều gì cũng gọi một tiếng cô cô, nhưng mà Hòa Sắt công chúa này thì lại không thức thời mà hỏi nàng ta là ai.

Như thế đã làm nàng ta nhịn không được rồi.

“Đương nhiên là Hòa Sắt công chúa không cần biết nô tỳ là ai, nhưng mà nếu như người không biết hoàng hậu nương nương vậy thì coi như không được rồi, tiến cung được mấy ngày, công chúa thậm chí ngay cả hoàng hậu nương nương mà cũng không nhận ra, có phải là muốn phạm thượng không?” Trong lúc nói chuyện, Nhược Châu có chút phách lối.

Mấy cung nữ xung quanh đều lau mồ hôi vì Tiết Tịnh Kỳ, nhưng mà cũng có rất nhiều người chờ xem trò cười của Tiết Tịnh Kỳ.

Chọc giận ai không tốt, hết lần này đến lần khác lại chọc phải hồng nhân bên cạnh hoàng hậu, lần này có trò hay để xem rồi.

“Nhược Châu cô cô, công chúa của nô tỳ vừa đến từ nước Thành Châu, đối với những chuyện ở trong cung cũng không rõ ràng cho lắm. Nhưng mà hoàng hậu nương nương và công chúa của nô tỳ đã từng gặp nhau rồi, đương nhiên cũng không tồn tại kiểu nói lấy hạ phạm thượng. Ngược lại là Nhược Châu cô cô đó, nếu như công chúa của nô tỳ biết ngươi mà không biết hoàng hậu nương nương, như vậy người lấy hạ phạm thượng không phải là ngươi à?” Hàn Nguyệt bảo vệ Tiết Tịnh Kỳ ở sau lưng của mình, lấy tư thế của gà mẹ bảo vệ con.

Chắc hẳn là ở trong cung này có thể và chạm với Nhược Châu cũng có không ít người, nhưng mà đã thật lâu rồi không có người nào va chạm với nàng ta.

Nhược Châu lập tức cảm thấy tay chân cuống cuồng.

“Giỏi, giỏi cho ngươi, tên cung nữ nhanh mồm nhanh miệng, ngươi tên là gì, ta nhất định phải hồi bẩm lại với hoàng hậu nương nương, để người ấy trừng phạt ngươi cho thích đáng.” Giọng điệu của Nhược Châu lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi không thèm để ý hình tượng mà nói.

Trong nháy mắt những người xung quanh yên tĩnh lại, không dám nhìn, cũng không dám nói chuyện.

Sắc mặt của Tiết Tịnh Kỳ vẫn bình thường, đứng nguyên tại chỗ, lộ ra một nụ cười yếu ớt, chậm rãi bước đến trước mặt của Nhược Châu.

“Hóa ra là Nhược Châu cô cô đó à, thật sự thất lễ, bây giờ Hòa Sắt công chúa mới nghe thấy đến tên tuổi của Nhược Châu cô cô, tin tức cũng không được nhạy bén cho lắm. Thật sự không biết Nhược Châu cô cô là đại nhân vật nổi tiếng ở trong cung, Hòa Sắt xin chịu tội với Nhược Châu cô cô.” Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười, bộ dạng vô cùng hối lỗi nói lời xin lỗi, ngược lại để cho Nhược Châu cảm thấy hành vi của mình là quá mức phách lối.

Lần này nếu như truyền vào trong tai Gia Thành Đế thì người liên lụy lại chính là Doãn Hoàng Hậu.

Nói như thế nào thì Nhược Châu cũng chỉ là một cung nữ, mà Tiết Tịnh Kỳ thì là công chúa đến đây hòa thân, thân phận địa vị đương nhiên cao hơn nàng ta.

Bây giờ nàng ta đã làm cho một công chúa tự nhận lỗi với mình, lời này truyền đi... nàng ta để mặt mũi hoàng hậu nương nương để đặt ở chỗ nào?. truyện kiếm hiệp hay

Cho dù không cần phải quan tâm tới sống chết của nàng ta, nhưng mà cũng nên cố kỵ mặt mũi của Doãn Hoàng Hậu, dù sao thì nàng ta cũng hầu hạ bên người Doãn Hoàng Hậu nhiều năm như vậy.

“Hòa Sắt công chúa nói như vậy làm nô tỳ thấy thật thổ thẹn, bây giờ người đến đây để lấy thuốc à, nhanh đi vào trong đi, chậm trễ sẽ không tốt đâu.” Thái độ của Nhược Châu đột nhiên lại thay đổi 180 độ, vội vàng cung kính đón Tiết Tịnh Kỳ vào lấy thuốc.

Một cung nữ ở phía trước đang định đi vào lấy thuốc, vất vả lắm mới xếp hàng, chờ đến lượt của nàng ta, vậy mà nàng ta lại không thể toại nguyện.

“Ngươi đứng lại đó, không nhìn thấy Hòa Sắt công chúa đang xếp hàng ở đây à? Nhanh chóng tránh sang một bên cho ta, để công chúa đi vào lấy thuốc trước.” Nhược Châu chỉ vào cung nữ đứng trước nhất mà nói.

Người cung nữ đó nghe thấy nàng ta nói như vậy vội vàng lùi qua một bên, không dám nói hai lời.

Chủ tử nhà nàng ta cũng chỉ là tần phi không được sủng ái, cũng chưa từng sinh ra con trai con gái, ngay cả hoàng thượng một tháng cũng không đến được mấy lần, sao dám so sánh với hoàng hậu đang được sủng ái.

Cung nữ đó ủy khuất lui ra, người ta cho rằng Tiết Tịnh Kỳ sẽ làm như lẽ đương nhiên mà đi lên phía trước, nhưng không ngờ rằng cô lại khoát tay.

“Đây là do Nhược Châu cô cô đã lấy uy danh của mình ra mà đổi lấy, ta là một công chúa nho nhỏ nào dám đi, người ta tốt xấu gì cũng đã đứng đây đợi lâu như vậy rồi, cứ để cho người ta vào trước đi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn bộ dạng cung nữ đứng đằng trước như sắp muốn khóc, lập tức từ chối lời mời của Nhược Châu.

Vất vả lắm mới nịnh bợ Tiết Tịnh Kỳ được một chút, không nghĩ đến lại bị châm chọc, kiểu nói này nàng ta lại là đang sử dụng "uy danh" của mình.

Nhược Châu tiến cũng không được lùi cũng không xong, cho dù có nói cái gì cũng là sai.

Nếu như không phải quan tâm đến cảm thụ của Doãn Hoàng Hậu, sao nàng ta có thể chịu khuất nhục Tiết Tịnh Kỳ, cùng lắm thì vạch mặt với cô mà thôi.

Chỉ tiếc là nàng ta không thể.

“Công chúa cứ nói đùa, nô tỳ chỉ là một nô tỳ nho nhỏ mà thôi.” Nhược Châu kìm nén một hơi ở trong lòng, cơn giận phun trào nhưng không có chỗ phát tiết, quay đầu nói với cung nữ lúc nãy: “Công chúa cũng đã để ngươi đi trước rồi, còn không mau đi đi, đứng ngây ra đó làm cái gì hả!”

Nhược Châu vừa mới dứt lời, người cung nữ đó dường như hận không thể lăn vào trong thái y viện.

Điều làm cho Tiết Tịnh Kỳ không nghĩ tới nhất đó chính là Nhược Châu, lúc trước gặp nàng ta thì chỉ cho rằng nàng ta cũng chỉ là cung nữ ở bên người của Doãn Hoàng Hậu mà thôi, không ngờ đến quyền lợi của nàng ta lại lớn như thế.

Ở bên phía Gia Thành Đế vậy mà lại không biết mấy cung nữ này lại bị nàng ta khi dễ một cách trắng trợn như thế này mà cũng không nói một lời.

Trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng như cũ, ngược lại là cô muốn xem xem Nhược Châu sẽ làm như thế nào để xử lý tàn cuộc này, chỉ sợ là ngày hôm nay Doãn Hoàng Hậu sẽ bị nàng ta làm mất mặt.

“Nếu như công chúa không còn chuyện gì khác, vậy thì nô tỳ xin đi trước.” Nhược Châu cúi đầu mang theo một đám cung nữ đằng sau rời đi.

Đám cung nữ ban đầu còn líu ríu lập tức trở nên yên tĩnh, không nói một lời nhìn ra phía trước, ngay cả mấy lời nói đồn thổi xuất hiện lúc nãy cũng đã biến thành trầm mặc.

Hàn Nguyệt hơi híp mắt lại nhìn về phương hướng Nhược Châu rời đi, tức giận khó nhịn: “Công chúa, người này cũng quá là phách lối rồi đó, ỷ vào việc mình là cung nữ ở bên cạnh của hoàng hậu, chèn ép nhóm người này, nếu như không phải biểu hiện của nàng ta chừa lại cho hoàng hậu mấy phần mặt mũi, chỉ sợ là chuyện ngày hôm nay sẽ không đơn giản như vậy.”

Không ngờ là suy nghĩ của Hàn Nguyệt với của mình cũng không có gì khác nhau, nhãn lực nhìn người của nha đầu này thật là không tệ.

Chỉ có điều...

Hàng lông mi cong vút của Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhướng lên: “Nàng ta cũng biết được cách giữ mặt mũi cho hoàng hậu, đáng tiếc là quá muộn rồi, đúng là chuyện này không hề đơn giản như vậy, cứ tiếp tục quan sát đi.”

Mưa gió trong cung cho đến bây giờ cũng chưa từng dừng.

Hàn Nguyệt có cái hiểu cái không mà nhìn Tiết Tịnh Kỳ.

Hai người thuận lợi mang thuốc trở về, đi thẳng đến tẩm điện của Minh Khê, A Lạc Lan một tấc cũng không rời luôn chăm sóc cho hắn, vậy mà cũng không cảm thấy mệt mỏi vất vả, ngược lại còn có một chút ngọt ngào.

“Tiểu Hoa, ngươi trở về rồi.” A Lạc Lan nhìn thấy cửa phòng mở rộng, Tiết Tịnh Kỳ đã bước vào, vội vàng đi ra ngoài đón.

Ai ngờ Hàn Nguyệt lại bỗng nhiên bước lên phía trước, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, không hề khách khí cản A Lạc Lan lại.

“Đây là Hòa Sắt công chúa, ngươi cũng dám xưng hô là Tiểu Hoa?” Sắc mặt của Hàn Nguyệt không khách khí.

A Lạc Lan đâu có sợ Hàn Nguyệt, nàng ta luôn luôn ngông cuồng đã quen, huống hồ gì Hòa Sắt công chúa chân chính vốn dĩ là nàng ta, nói cái này ra, nàng ta ngược lại nổi giận đùng đùng kéo cổ áo của Hàn Nguyệt.

“Ta muốn kêu là cái gì thì kêu là cái đó, mắc mớ gì tới ngươi hả? Ngươi cút ra bên ngoài cho ta, nơi này không chào đón ngươi.” Lông mày của A Lạc Lan nhíu chặt lại, cả người tức giận giống như là con tôm trên lửa than hồng.

“Hàn Nguyệt, dừng tay lại mau, buông nàng ấy ra ngay.” Tiết Tịnh Kỳ thấy thế vội vàng quát lên.

Vốn dĩ là do cô đã giả mạo thân phận của người khác, lần này sao có thể dung túng cho nha hoàn bên cạnh của mình làm ra chuyện bất kính với nàng ta như thế.

Hàn Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, đoán chừng là cảm thấy sắc mặt của Tiết Tịnh Kỳ quả thật rất không tốt, vội vàng lui xuống.

“Công chúa..." Hàn Nguyệt không hiểu cho lắm, có chút ủy khuất mà nói.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta với nàng ấy có chuyện muốn nói với nhau.” Tiết Tịnh Kỳ hất cằm chỉ ra phía cửa, ra hiệu Hàn Nguyệt đi ra ngoài.

Quả nhiên là nha hoàn do Thích Mặc Thanh huấn luyện, chuyện gì cũng nhanh gọn lẹ làng, tuyệt đối không thua kém Thích Mặc Thanh, nhưng mà cái thói quen không phân tốt xấu liền đánh người này cũng cực kỳ giống với Thích Mặc Thanh.

Tiết Tịnh Kỳ có đôi khi cảm thấy mình vui buồn thất thường, cho dù là ở đâu cũng có thể nhìn thấy được bóng dáng của Thích Mặc Thanh.

“A Lạc Lan, ngươi không sao đó chứ?” Tiết Tịnh Kỳ vội vàng đỡ A Lạc Lan.

Hàn Nguyệt là người luyện võ, bàn về khí lực thì đương nhiên A Lạc Lan không bằng nàng ta, lúc nãy đoán chừng A Lạc Lan là người chịu thua thiệt.

“Ta không sao đâu, bây giờ ngươi đến đây là có tin tức tốt gì vậy?” Mặc dù là sắc mặt của A Lạc Lan có chút khó coi, nhưng mà dù sao cũng đã rời khỏi nước Thành Châu, không thể làm công chúa nóng nảy ở đây được.

Huống hồ chi đối với Tiết Tịnh Kỳ mà nói, cô không chỉ là bằng hữu của mình, mà còn là ân nhân cứu mạng của mình, nếu như không có Tiết Tịnh Kỳ thì ngày hôm nay người đến đây hòa thân phải là nàng ta.

“Có, đây là thuốc của Minh Khê, ta đã phân ra theo liều lượng rồi, một ngày cho huynh ấy uống ba lần, ngày mai ta sẽ mang Thiên Sơn Tuyết Liên đến đây để chữa trị bệnh cho huynh ấy.” Tiết Tịnh Kỳ đưa dược liệu trong tay cho A Lạc Lan, có A Lạc Lan ở đây, cô hết sức yên tâm.

Tiếp nhận dược liệu nặng nề, trong người A Lạc Lan giống như được uống hai viên thuốc an thần, trái tim lo lắng đề phòng cả ngày rốt cuộc cũng đã có một chỗ để thư giãn.

“Đa tạ.” A Lạc Lan kiên định nói.

“Là ta phải đa tạ ngươi mới đúng, đa tạ ngươi mấy ngày nay đã chăm sóc cho Minh Khê, ngoại trừ ngươi, ta không thể tin tưởng được bất cứ kẻ nào khác.” Tiết Tịnh Kỳ vỗ bờ vai của nàng ta, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt nàng ta, trên gương mặt nàng ta vẫn là màu đen, rõ ràng thuốc giải độc mà Minh Khê đưa cho nàng ta là vô dụng.

Vì Minh Khê, vì ở lại trong cung, nữ nhân này ngay cả thứ quan trọng nhất của mình mà cũng có thể bỏ qua.

“Là ta tự nguyện, cần gì phải cảm tạ với lại không cảm tạ cơ chứ. Ngược lại là ngươi đó, hoàng thượng vẫn còn chưa chỉ hôn cho ngươi, có phải là ông ta đã quên mất chuyện này rồi hay không vậy?” A Lạc Lan cẩn thận từng li từng tí nhắc đến chuyện này, cái này vẫn là chuyện mà nàng ta không muốn chạm đến nhất ở trong lòng của nàng ta.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, đôi lông mày được trang điểm trông thanh tú hơi nhướng lên: “Sẽ không đâu, chuyện công chúa hòa thân quan trọng như vậy sao có thể quên được chứ? Huống hồ chi Triết Tông tướng quân vẫn còn đang ở Thích Diệp, sớm muộn gì hắn cũng phải có một ngày trở về phục mệnh.”

Nhưng mà trong lòng của A Lạc Lan thật sự không có sức lực, mấy vị hoàng tử của nước Thích Diệp đều có vẻ bề ngoài thì đoan trang, khí vũ bất phàm, nhưng mà nội tâm quỷ kế đa đoan, không cần nghĩ cũng biết bọn họ tuyệt đối sẽ không đối xử tốt với một công chúa gọi là hòa thân.

“Nhưng mà ta vẫn có chút lo lắng, Tiểu Hoa à, trong lòng của ngươi đã có chọn người nào chưa?” A Lạc Lan có chút khẩn trương nhìn cô.

Chuyện mà mình đã chọn được người, Tiết Tịnh Kỳ cũng không quyết định giấu diếm A Lạc Lan, không nói hai lời liền gật đầu: “Có rồi.”

“Là ai vậy?”

“Tứ hoàng tử, Thích Mặc Thanh.” Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên trầm xuống.

Lông mày của A Lạc Lan hơi nhíu lại, nàng ta đã từng gặp tứ hoàng tử Thích Mặc Thanh rồi, trong lòng của nam nhân lạnh lùng trầm ổn đó hình như là chứa không ít tâm sự, mặt ngoài lãnh đạm như là một khối băng lạnh lẽo, cho dù gặp Gia Thành Đế mà trên gương mặt cũng không có nụ cười, đi theo hắn có thể có cuộc sống dễ chịu được không đây?