Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta

Chương 9: Thê chủ muốn hài tử không?



Edit: Diệp.

Trên đường mới mở một tiệm bánh bao, thời điểm ta đi thượng triều thì ngửi thấy mùi nên ghé qua. Cái bánh bao kia da mỏng nhân nhiều khiến ta nhìn đã đói bụng ngay tại chỗ, vội vàng bảo chủ quán giữ lại mấy cái, hạ triều ta sẽ tới lấy.

Sợ trên đường lạnh liền nhét vào trong ngực che lại, muốn mang về để Bùi Dụ cũng nếm thử nữa, vừa lúc ta mua hai loại nhân, có thể đổi ăn.

Thời điểm hưng phấn cưỡi ngựa đi về nhà, không biết từ nào bỗng nhiên có người vụt ra ngăn ở trước ngựa, mắt thấy vó ngựa sắp giẫm ở trên người hắn, dọa cho ta sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

May mắn Mộc Hoàn phản ứng nhanh, ghìm chặt dây cương kịp thời ngừng ngựa lại, ta bị vị lão ca này hù đến cả chân cũng mềm xuống, vội vàng xuống ngựa, không kịp hỏi thăm một chút vị này vì sao lại nghĩ quẩn như thế thì người trên mặt đất đã ngẩng đầu lên.

Còn là một người quen.

"Đây không phải Nhược Tố sao? Ngươi đang làm gì thế này?"

Hai ta tốt xấu gì cũng quen biết một chút, ngươi cũng đừng lừa ta.

Ta che bánh bao lại lui về sau, ánh mắt cảnh giác.

Nhược Tố nhìn ta, một giọt nước mắt liền chảy xuống, theo mặt chảy đến cằm, chuẩn xác giống như có đường nước ấy.

Khá lắm nhóc, hình ảnh này đẹp đến mức cũng có thể đi quay phim truyền hình, nói khóc liền khóc, cũng không cần thuốc nhỏ mắt.

Ta hỏi y khóc cái gì, có phải bị dọa không?

Nhược Tố liền hoa lê đái vũ nói với ta, Hương Lâu đóng cửa, y hết nơi đi rồi.

Ta nói vậy thì làm sao. Nếu không ta cho ngươi mượn tiền, ngươi đi thuê một chỗ ở trước nhé?

Nhược Tố lập tức khóc lớn tiếng hơn, nửa ngày cắn môi còn nói, có người muốn chuộc thân cho y, muốn đón y vào phủ, nạp y làm hầu.

Ta nói vậy còn chưa tốt? Về sau cũng có nơi ở, còn không cần trả tiền mướn phòng.

Nhược Tố dùng vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn ta, ta mờ mịt nhìn lại, sau đó mới kịp phản ứng lại, nhớ tới y còn đang trên mặt đất, vội vàng đỡ người lên.

"Ngươi đừng ngồi trên mặt đất nữa, lạnh lắm. Trên quần áo cũng dính hết bụi bẩn rồi kia, quần áo màu trắng dễ bẩn nhất, lại không dễ giặt."

Mộc Hoàn ở phía sau ta mịt mờ thở dài.

Nhược Tố lắc đầu, nói chân y trẹo, không đứng dậy được.

Ta nhẹ nhàng thở ra, "Chỉ là đau chân, không có chuyện gì lớn là được rồi. Yên tâm đi, số tiền này ta vẫn bỏ ra nổi, ngươi chờ ở đây đi, ta đi kêu đại phu đến nâng ngươi."

Ta nhấc chân rời đi, trong lòng còn nghĩ, không biết cổ đại có cáng cứu thương không?

Mới vừa bước đi một bước lại bị Nhược Tố gọi lại. Quay đầu lại nhìn, chính y đã tự đứng lên khỏi mặt đất.

Ta buồn bực, "Không phải chân ngươi đau sao? Nhanh như vậy đã tốt rồi?" Vậy ta còn phải gọi đại phu không?

Ta cũng không biết phân tích vẻ mặt của người khác lắm, bởi vậy cũng không hình dung ra sắc mặt lúc ấy của Nhược Tố, tóm lại một lời rất khó nói hết là được.

Y còn duỗi tay đến bắt ta, bị ta tay mắt lanh lẹ né tránh, "Ấy ngươi đừng lấy bánh bao của ta mà."

"Ta cho ngươi tiên không được hả? Đây chính là bánh bao cuối cùng của hôm nay, người xếp hàng ở nhà họ cũng nhiều lắm."

Nhược Tố nở nụ cười, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, "Là mua cho Bùi công tử sao?"

Ta gật đầu,

"Bằng không thì có thể là ai chứ?"

"Tình cảm của điện hạ và Bùi công tử thật tốt."

"Là rất tốt, hai ta xưa nay chưa từng đánh nhau."

Dường như Nhược Tố không muốn nghe ta nói chuyện, vẻ mặt như kiểu ta không nghe thấy cái gì nữa, tiếp tục nói chính y, "Thật hâm mộ Bùi công tử, sinh ra phú quý, lại gả cho người trọng tình trọng nghĩa như điện hạ vậy."

Ta: "Không cần hâm mộ đâu, không phải ngươi cũng sắp lập gia đình sao? Ta sẽ đi cùng với một suất quà biếu."

Nhược Tố: "Không giống ta, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, bị người ta bán đến Hương Lâu, lớn lên ở nơi dơ bẩn như vậy......"

Ta: "Không cần tự ti, không phải bây giờ ngươi thoát ly khổ ải rồi sao? Anh hùng không hỏi xuất xứ, ngươi phải tin tưởng chính mình!"

Nhược Tố: "Cũng chỉ có điện hạ không chê ta."

Ta: "Hở? Không đâu á, Bùi Dụ cũng không chê. Lần trước chàng ấy còn nói với ta, thói đời này nam tử cũng không dễ dàng lắm."

Nhược Tố: "Ta biết mà! Chỉ có một mình điện hạ không thèm để ý thân phận trước kia của ta. Ngày ấy ta bị người ta quấy rầy, may mắn được điện hạ cứu giúp."

Ta: "Không phải ta đâu, là Bùi Dụ bảo Mộc Hoàn đi."

Nhược Tố mắt điếc tai ngơ: "Từ đây trái tim liền rơi vào trên người điện hạ."

Ta kinh hãi, "Chỗ nào?! Khi nào thì ta nhiều thêm một trái tim! Sao ta lại không biết!"

Mộc Hoàn đã bắt đầu xoa mi tâm.

Từ khi đi theo cạnh ta, mắt thường có thể nhìn thấy nàng ấy đã già đi không ít, nhíu mày cũng có nếp nhăn, cũng không thấy nàng ấy bảo dưỡng cho tốt, cũng khó trách không có tiểu công tử nào coi trọng nàng ấy.

Nhược Tố: "Ta không yêu cầu xa vời cái khác, chỉ nguyện vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh điện hạ, làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện."

Ta: "Nhưng ngươi không phải trâu cũng không phải ngựa."

Nhược Tố nghe xong, bịch một cái quỳ xuống, "Cầu điện hạ thương hại ta, không tin điện hạ không có chút tình nghĩa nào với ta!"

Một tiếng này ta nghe thấy cũng cảm thấy đầu gối đau, đồng thời cảm thấy vô cùng hoang mang, "Vì sao ngươi không tin chứ?"

Muốn bảo y đứng lên đi y lại không dậy nổi, bá tánh xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, mắt thấy lại sắp lấy tên riêng cho ta, ta đành phải tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: "Ngươi nói ngươi tìm ai không tốt, tìm ta làm gì. Vậy thì ta liền nói thật đi."

"Dáng dấp của ngươi thật sự không đẹp bằng Bùi Dụ. Hơn nữa ta là một tên vừa nghèo vừa keo kiệt, người có mưu đồ gì với ta chứ?"

Nhược Tố bắt lấy vạt áo ta quỳ về phía trước hai bước. Hắc, đầu gối này còn rất linh hoạt.

"Ta chỉ hâm mộ điện hạ, cái khác ta đều không để bụng, quãng đời còn lại chỉ mong có thể ngày ngày nhìn thấy điện hạ, thì chết ta cũng thỏa mãn."

Ta không còn cách, "Vậy được rồi."

Nhược Tố vui mừng, Mộc Hoàn thì lông mày cũng có thể kẹp chết ruồi, tiến lên nửa bước ở bên tai ta cắn răng nói: "Điện hạ, ngài không muốn sống nữa, nhưng thuộc hạ còn chưa sống đủ đâu."

"Ngươi nghĩ cái gì thế." Ta liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, cái gì mà chết rồi sống chứ, đừng bôi đen tiểu mỹ nhân nhà ta.

"Nếu ngươi muốn nhìn ta như vậy, vậy đợi chút nữa ta bảo Mộc Hoàn đưa cho ngươi một bức chân dung nhá, ngươi cứ từ từ xem đi. Ta phải về nhà."

Nếu không bánh bao cũng sắp lạnh rồi.

Ta cất bánh bao lên ngựa, Mộc Hoàn dắt ngựa mặt không thay đổi đi nhanh hơn vài bước, rất nhanh đã bỏ Nhược Tố lại đằng sau.

Y còn quỳ gối ở đó, uốn éo thân thể che lại ngực hô to: "Điện hạ lại bạc tình bạc nghĩa đến như vậy——"

Ta nghĩ thầm ngươi cũng không phải chàng vợ của ta, làm sao, ta còn phải hỏi han ân cần với ngươi hả?

Ta cũng không phải loại người ăn trong chén còn muốn đoạt cả nồi kia. Ta có một cái chén là đủ rồi, nhiều quá ta cũng không dùng đến.

Đừng yêu ta, không có kết quả! Trừ phi ngươi là chàng vợ của ta!

Chỉ để lại cho đám người một cái bóng lưng mà ta cảm thấy mình vô cùng tiêu sái soái khí, ngay cả ánh mắt Mộc Hoàn nhìn qua cũng có chút phức tạp.

Hừ hừ, bị mị lực nhân cách của ta chinh phục chứ gì?

Ai ngờ Mộc Hoàn lại nói, "Mới đầu lúc công tử nói muốn gả cho điện hạ, thừa tướng và các vị tiểu thư đều không đồng ý. Công tử lại một lòng nhất định phải là điện hạ, sau đó còn không ăn không uống, mấy ngày sau hôn mê bất tỉnh, lúc này thừa tướng thoả hiệp."

"Ta vốn là người hầu được Bùi gia chuyên môn bồi dưỡng ra, khi bị sai theo cạnh công tử gả tới đây, lúc đầu cũng không hiểu đến tột cùng thì công tử thích chỗ nào của điện hạ? Bây giờ thì có hơi hiểu rồi."

Những lời nàng ấy nói ta cũng thật sự không biết, Bùi Dụ cũng chưa từng nói đến chuyện vì gả cho ta mà tuyệt thực. Hiện tại nghe Mộc Hoàn nói xong khiến cho ta vô cùng đau lòng.

"Khó trách Bùi Dụ gầy như vậy!"

Bình thường không cho ăn thịt thì thôi đi, còn liên tiếp tuyệt thực vài ngày, cái này ai có thể chịu được chứ?

Sau khi trở về ta nhường bánh bao nhân thịt chỉ nếm thử một miếng cho Bùi Dụ, nhìn chàng ấy từng chút từng chút ăn bánh bao xong, trong lòng tràn ngập trìu mến.

"Vì sao thê chủ nhìn ta như vậy?"

Bùi Dụ nghiêng đầu. Gương mặt hơi đỏ lên, đôi mắt lại rất sáng.

"Chàng thích ăn cái này không? Nếu như chàng thích, ngày mai ta lại mua cho chàng."

"Thích ạ."

Chàng ấy ngọt ngọt ngào ngào tới gần, dựa sát tới tiến vào trong ngực ta, "Chỉ cần là thê chủ cho, ta đều thích."

Nói thật, ta không rõ vì sao Nhược Tố cứ phải một lòng một dạ muốn tiến vào cửa nhà ta như vậy, cũng không rõ tình cảm của Bùi Dụ đến tột cùng là xuất phát từ đâu, rồi vì sao lại khăng khăng một mực như thế?

Mỗi lần thời điểm đối mặt với chàng ấy, ta đều có thể cảm nhận rõ ràng đôi mắt tràn đầy yêu thích kia, khiến ta hoảng loạn, lại cảm thấy không đảm đương nổi chàng ấy thiêu thân lao đầu vào lửa như thế.

Một bên hưởng thụ chàng ấy đối tốt với ta, một bên không hiểu sao lại lo lắng.

Ta sinh ra bình thường không thú vị, ăn nói vụng về chất phác, người nhà không thích thân nhân không yêu, ta đây cũng có thể hiểu được. Dù sao ta cũng thích kiểu cô nương nhỏ thông minh lanh lợi, nói ngọt lại biết nói chuyện kia hơn. Chỉ tiếc như thế nào cũng không làm như các nàng ấy được, ngược lại học đòi một cách vụng về, uổng bị chê cười.

Thời gian Bùi Dụ ở chung với ta còn không quá dài, bởi vậy chưa nhìn thấy cứng nhắc buồn tẻ ở bên trong ta, chờ thời gian lâu rồi, có lẽ nào chàng ấy cũng cảm thấy nhạt nhẽo không?

Ngẫu nhiên ta cũng sẽ không nhịn được lén lút nghĩ như vậy.

Nếu như về sau Bùi Dụ thật sự hối hận, vậy ta liền chết giả thả chàng ấy đi.

Nữ tôn quốc chỉ có hưu phu, không thể hòa li. Mà kết cục của nam tử bị hưu bỏ cũng không tốt lắm, còn bị người khác chỉ trích. Đến lúc đó ta chết giả rời kinh, mọi thứ của phủ hoàng nữ đều để lại cho chàng ấy, đến lúc đó thân phận ở góa cũng dễ tái giá hơn. (Tò mò phủ của chị ấy có gì mà đòi để lại =)))))

Mà ta, trời cao biển rộng, lo gì không có chỗ đi? Đến lúc đó tới thẳng nông thôn, mua một gian phòng đất giải quyết xong cuối đời.

Như thế, cũng coi như xứng đáng với chàng ấy.

Đối với dao động cảm xúc của ta Bùi Dụ rất nhạy bén, tất nhiên chú ý tới ánh mắt không tập trung của ta, hỏi ta đang nghĩ gì.

Ta lắc đầu.

Chàng ấy cũng không hài lòng với câu trả lời này, chỉ là cũng không tiếp tục truy vấn, mà chỉ chăm chú nhìn ta hồi lâu, nhìn chằm chằm khiến ta vô cùng không được tự nhiên, lúc dự định tìm cớ cho qua thì chàng ấy mới thu hồi tầm mắt, nói với ta chuyện hôm nay nghe được.

"Bát hoàng phu có thai?"

Ta bị dời lực chú ý đi, đếm trên đầu ngón tay tính toán Bát hoàng nữ và Bát hoàng phu năm nay bao nhiêu tuổi.

So với ta Bát hoàng nữ chỉ lớn hơn hai tháng, năm nay cũng mười bảy. Bát hoàng phu......

"Bát hoàng phu lớn bằng ta." Bùi Dụ nói.

Mười lăm tuổi......

Nam hài tử......

Mang thai......

Nếu trước kia có người nói với ta sáu chữ này, ta xác định hắn là một tên bệnh thần kinh.

Nhưng sự thật chính là như vậy, nữ tôn quốc, là nam tử sinh bé con.

Ta không biết trong thân thể bọn họ có mọc tử cung hay không, cũng không biết đến lúc sinh hài tử chui từ chỗ nào ra, dù sao chỉ cảm thấy một trận thiên lôi cuồn cuộn, ngoại tiêu lí nộn (*).

(*) Ngoại tiêu lý nộn [外焦里嫩 - Wài jiāo lǐ nèn]: 1. Bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại (nấu nướng) | 2. Gặp một việc rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc, dâng trào cảm xúc. (theo dieptuvi.wordpress.com)

Thật ra việc này cũng là một trong những nguyên nhân vì sao ta bất hòa ồn ào với Bùi Dụ, ta thật sự không tưởng tượng được bộ dáng chàng ấy nâng cao bụng lớn, vẻ mặt tình thương của mẹ.

Hơn nữa theo hiểu biết của ta đối với thân thể của Bùi Dụ, chàng ấy thật sự không có thông đạo sinh dục khác. Chẳng lẽ hài tử phải dọc theo đại tràng ruột non tá tràng, trèo non lội suối từ bên trong □□ bò ra?

Trước hết không cần suy xét đến vấn đề hậu môn, lộ trình này cũng không tránh khỏi quá xa xôi rồi, khó trách nam tử ở nữ tôn quốc kiểu gì cũng khó sinh, ví dụ một xác hai mạng nhiều vô số kể.

Nhưng Bùi Dụ hoàn toàn không rõ ý tưởng trong lòng ta, chàng ấy còn dùng vẻ mặt tò mò hỏi ta: "Thê chủ muốn hài tử không?"

Doạ ta sợ đến mức vội vàng xua tay, "Không không không, không nhận nổi. Không nhận nổi."

=====

Edit full: 11/9/2021.