Hoàng Thượng, Bản Cung Thật Sự Muốn Vào Lãnh Cung Mà

Chương 1



“Chúc mừng ký chủ, chỉ còn một bước nữa thôi là ngài được về nhà rồi. Ngài đã nghĩ ra được lần cuối cùng sẽ chọc giận Hoàng thượng như thế nào chưa?”

Sau khi cửa lãnh cung một lần nữa đóng lại, âm thanh máy móc trong đầu cũng vang lên đúng giờ.

“Bản cung tự có cách.”

Tôi thuần thục cởi vòng ngọc trên tay ra, nhét vào tay thái giám canh ở cửa hông, đổi lấy từ hắn một gói hạt dưa rang.

Vẫn là hạt dưa ở lãnh cung ngon, mằn mặn thơm thơm.

Uhmmm, mấy người này biết làm việc thật đấy. Đã chu đáo nắm bắt được khẩu vị của tôi rồi.

Về phần làm thế nào để chọc giận Hoàng thượng chó kia á hả?

Tôi gặm hạt dưa, hừ lạnh một tiếng.

Đơn giản,

Tôi biết điểm uy hiếp của hắn nằm ở đâu!

*

Trong lịch sử, Hoàng hậu chỉ cần bị đưa vào lãnh cung thì sẽ trở thành phế hậu.

Nhưng mà, Mạnh Thiên Thiên tôi thì khác.

Cha tôi là Trấn Bắc Đại tướng quân, tôi và Hoàng thượng được tiên đế tứ hôn.

Quan trọng nhất là, tôi còn có số mệnh mà mọi người trong Đại Hạ đều biết: “Mệnh phượng hoàng trời sinh, có thể có được thiên hạ!”

Đây là thượng phương bảo kiếm lớn nhất của tôi.

Cho nên, dù trong lòng Hoàng thượng ngưỡng mộ ánh trăng sáng, Thái hậu không thích tôi, tôi bị đưa vào lãnh cung chín lần thì cùng lắm là ba ngày, bạn tốt xưa kia của cha tôi làm trọng thần ở trong triều sẽ thượng tấu nhắc về số mệnh của tôi, tôi sẽ được thả ra ngoài.

Chuyện vào lãnh cung này,

Vào tới vào lui rồi cũng quen.

Căn phòng hai ba trăm mét vuông đó ngoại trừ mưa dột, lọt gió, cơm nguội, không ai nói chuyện thì không có gì không tốt cả.

Buổi tối nọ của lần đầu tiên bị Hoàng thượng đưa vào lãnh cung, tôi sốt đến mức chóng mặt, tưởng rằng mình sẽ qua đời trong lãnh cung.

Một thứ gọi là hệ thống tìm đến tôi, cứu tôi.

Sau đó, tôi khôi phục ký ức.

Thì ra tôi là người hiện đại, tôi chỉ xuyên không thôi, tôi vẫn có thể rời khỏi thế giới quỷ ứu này, chỉ cần số lần bị đưa vào lãnh cung của tôi đủ nhiều.

Biến mẹ nó cái mệnh phượng hoàng đi!

*

Ba ngày sau.

Tôi được người ta mời ra khỏi lãnh cung đúng giờ.

Tôi cố ý bôi trét cho khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đổi sang một bộ váy trắng, trên đầu chỉ cắm một đóa hoa lan, đi đến cung Càn Thanh.

Bi thảm ưu sầu:

“Hoàng thượng ơi, chúng ta đã thành thân một năm rồi, ngài thật sự không thể yêu thần thiếp sao?”

Ngồi phía sau long án là một người đàn ông mặc hoàng bào, khí thế uy nghiêm, đang cúi đầu xem tấu chương.

Hắc ngọc thạch từ mũ miện rũ xuống che khuất khuôn mặt tuấn tú của hắn, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Hắn chính là vua của triều Đại Hạ, Cảnh Mặc Thần.

Đào hoa lại chung thủy.

Vợ bé của hắn cộng thêm vợ lớn là tôi đây, những cái tên ttôi nhớ được tổng cộng có ba mươi mốt người.

Khi tôi còn chưa khôi phục ký ức thì đã bị khuôn mặt này mê hoặc.

Bây giờ à?

Ha ha!

Ai có thể nghĩ tới, người đàn ông đào hoa thế này lại chung tình như vậy, lại đi thích chị dâu của hắn là Liễu Nhữ Yên.

Tôi biết, bây giờ chỉ cần hắn ngẩng đầu, nhìn thấy tôi ăn mặc bắt chước ánh trăng sáng trong lòng hắn thì sẽ giận tím mắt, rồi sẽ một lần nữa đưa tôi vào lãnh cung.

Tôi nghe thấy tiếng Hoàng thượng đứng lên, đi từng bước một đến trước mặt tôi.

Đến rồi.

Ngay sau khi trong lòng tôi lẩm nhẩm “Ba, hai, một”, cằm của tôi bị một ngón tay nâng lên.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh cất giấu muôn vàn ánh sao, giọng nói cực lạnh:

“Giỏi đấy.”

Tôi nín thở.

Đã chuẩn bị rơi lệ rồi.

Nhưng nghe được hai chữ “Giỏi đấy”, cả người tôi đều choáng váng.

Không phải.

Sao hắn lại nói “Giỏi đấy” chứ?”

Không phải hắn nên đày thẳng tôi vào lãnh cung à.

Ngoại trừ lần đầu tiên, tám lần sau đó đều là tôi cố ý kiếm chuyện.

Hắn từ mặt không cảm xúc của lúc ban đầu cho đến không sợ người khác thấy phiền, giống như nhìn nhiều sẽ làm bẩn mắt rồng của hắn, trực tiếp bảo Hồ công công đưa ta vào lãnh cung.

Tôi liếc mắt nhìn Hồ công công bên cạnh cũng đang trợn tròn mắt.

Ồ hố.

Tôi học theo giọng điệu Liễu Nhữ Yên gọi Hoàng thượng:

“Anh Cảnh…”

Đã từng có một Mỹ nhân làm nũng với Hoàng thượng rồi gọi một tiếng anh Cảnh, sau đó bị Hoàng thượng đưa vào lãnh cung. Bây giờ nàng ta vẫn còn ở trong đó.

Mãi đến ngày tết Trung nguyên ở hậu hoa viên, tôi chính tai nghe được Liễu Nhữ Yên ở trước mặt Hoàng thượng gọi hắn là “Anh Cảnh”, vẻ mặt hắn đầy ý cười.

Dưới cây hoa quý, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.

Còn có “Anh Tĩnh” nữa, chỉ thua Anh Hùng Xạ Điêu thôi!!!

Hoàng thượng cúi đầu xuống, cười như không cười mà nhìn tôi:

“Hoàng hậu gọi trẫm như vậy, có phải là muốn cái gì không? Ở lãnh cung chịu tủi thân rồi, muốn gì thì nói.”

Mẹ nó!

Cái thằng chó này, nhìn tôi mà trong lòng tôi run như cầy sấy.

Nước mắt tôi cuối cùng cũng chảy trên khuôn mặt.

Không được.

Hôm nay tôi nhất định phải khiến hắn đày tôi vào lãnh cung!

*

Hoàng thượng nhìn tôi không nhúc nhích.

Tôi dựng hết tóc gáy lên, nhân lúc lau nước mắt, tôi liếc nhìn mặt dây chuyền hình thỏ ngọc trên bàn hắn, chợt nảy sáng ý, ngẩng đầu sợ hãi mở miệng:

“Hoàng thượng, thần thiếp tuổi con thỏ, muốn cái đó…”

Hồ công công một lần nữa mở to hai mắt.

Xem ra, tay sai số một của Hoàng thượng cung biết mặt dây chuyền thỏ ngọc này là món quà Liễu Nhữ Yên tặng cho Hoàng thượng vào dịp tết Trung nguyên.

Chỉ là một miếng thỏ ngọc rẻ tiền, Hoàng thượng ngày nào cũng mang theo bên mình.

Chỉ với hành động này của hắn thôi, mỹ nhân hậu cung đều cho rằng Hoàng thượng thích thỏ.

Họ nuôi thỏ, thêu khăn tay hình thỏ, vẽ thỏ, làm bánh ngọt hình thỏ.

Các kiểu dáng thật sự nhiều vô kể, tôi xem kịch đến mức hăng hái.

Thật sự chỉ thiếu điệu “Múa thỏ” thôi.

Lần này, tôi muốn món quà tặng mà người ở đầu quả tim của hắn tặng, chắc chắn hắn sẽ nổi cáu!

Tôi rất kích động.

Hoàng thượng xoay người lại, ngón tay móc lấy sợi dây treo mặt dây chuyền thỏ ngọc lắc lư trước mặt tôi, chau mày:

“Hoàng hậu chỉ muốn món đồ chơi này à? Nó là của nàng rồi.”

Lần này tôi thật sự choáng váng.

Hoàng thượng thật sự đem món quà mà người đầu quả tim hắn tặng đưa cho tôi!

Đây là muốn thăm dò tôi hay là cố ý kích thích tôi thế?

Tôi quyết tâm, khẽ buông tay, con thỏ ngọc rơi xuống đất.

Vỡ thành hai mảnh.

Vẻ mặt tôi hoảng sợ, che miệng lại:

“Hoàng thượng, thần thiếp làm vỡ món đồ yêu thích của ngài rồi, ngài xử lý thần thiếp đi.”

Xử lý đi.

Tôi muốn vào lãnh cung.

Hồ công công kinh ngạc nhìn tôi.

Họ đều không phải là kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra được là tôi cố ý.

Hoàng thượng lại bật cười.

Hắn cười một tiếng, tựa như tuyết đầu mùa tan ra, cả căn phòng đều sáng lên:

“Hoàng hậu cũng không phải cố ý, Hồ Minh, tháng trước Hồ Quảng cống nạp miếng ngọc Quan m, thưởng nó cho Hoàng hậu đi.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Tôi đơ ra như khúc gỗ.

Có phải Hoàng thượng bị ngu rồi, mù rồi không, không nhìn thấy mặt dây chuyền thỏ ngọc mà hắn yêu thích đã vỡ thành hai nửa rồi à?

Còn có, nghe nói Hoàng thái hậu vô cùng thích miếng ngọc Quan m kia, mọi người đều cho rằng Hoàng thượng giữ lại để chuẩn bị cho lễ mừng thọ của Hoàng thái hậu vào tháng sau.

Bây giờ lại đưa cho tôi.

Hắn muốn khiến Hoàng thái hậu hận tôi à?

Mượn đao giết người?

Đàn ông chó.

Càng ngày càng thủ đoạn rồi.

Sau khi tôi cười tạ ơn, lúc xoay người lại đã thấp giọng mắng một câu:

“Fuck you.”

Đúng lúc này, tôi nghe được một giọng nói:

“Buổi trưa nàng muốn order món gì?”

Tôi còn tưởng là hệ thống nói chuyện, chu mỏ lên:

“Cà ri gà và Coca Cola.”

Ở trong hoàng cung, rất nhiều món mà phòng bếp phần lớn có thể làm ra theo yêu cầu của tôi.

Gà rán, lẩu, bánh ngọt, trà sữa, làm giống 90%.

Chỉ có cà ri gà và Coca Cola.

Những thứ này Đại Hạ thật sự không có nguyên liệu.

Tôi nghĩ mà chảy cả nước miếng.

“Không ngờ rằng Hoàng hậu lại thích ăn cà ri gà, uống Coca Cola, trẫm ngược lại cảm thấy lẩu cà ri và bia trái cây hợp hơn.”

Tôi chợt quay đầu lại, không dám tin tưởng mà nhìn người đàn ông trước mắt.

U là trời!

*

“Hồ Minh ra ngoài, trẫm có chuyện nói với Hoàng hậu.”

Hồ công công cúi đầu lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Hoàng thượng.

“Lẻ đổi chẵn không đổi.”

“Dấu hiệu nhận biết góc vuông.”

“Cừu vui vẻ Cừu xinh đẹp.”

“Sói xám hay sói đỏ?”

Miệng mồm tôi cứ run mãi.

Hắn khoanh tay, nhướng mày nhìn tôi, tựa như nghiệm chứng ám hiệu với tôi là một chuyện rất đắc ý.

Tên trai đểu mặt lạnh Hoàng thượng đó, từ nhỏ ta đã quen biết rồi.

Trên mặt hắn chưa bao giờ có biểu cảm phong phú như vậy.

Tôi hát lên:

“Yêu bóng dáng cậu cô độc đi qua hẻm tối, yêu dáng vẻ cậu không khuất phục [*].”

[*] Bài hát “Chiến binh cô độc” - Trần Dịch Tấn.

Chờ đợi hắn hát tiếp, nhưng người đàn ông này lại nhíu mày:

“Chị gái à, tôi không biết bài này, nhưng mà tôi đã từng ăn cơm với Trần Dịch Tấn, tiếng phổ thông của anh ta kém lắm.”

Hắn thế mà lại từng ăn cơm với thần tượng của tôi à?

Chém gió đúng không!

“Anh đến đây hồi nào?”

Ba ngày trước, bởi vì mệnh phụ vào cung đã làm mặt lạnh với Liễu Nhữ Yên mà tôi đã bị Cảnh Mặc Thần mặt đen đày vào lãnh cung, lúc đó hắn vẫn chưa bị đổi.

“Tối hôm qua. Không ngờ tôi còn là Hoàng thượng, có phải triều đại này không có thật không, sao tôi chưa từng nghe nói tới, tôi là con cưng của trời đúng không?”

Người này vô cùng kích động, miệng nói liên tục.

Sao người này ảo tưởng thế?

Học sinh trung học à?

Tôi nắm chặt cổ áo anh ta, vô cùng tức giận:

“Sao anh không đến muộn một ngày đi, chỉ cần một ngày thôi…”

Chỉ cần muộn một ngày thôi là tôi có thể về rồi.

“Đồng hương à, cô kích động như vậy làm gì? Muốn gì thì nói với tôi, nể tình đồng hương, tôi sẽ thỏa mãn cô.”

Người đàn ông tóm lấy tay tôi, nhe răng nhếch miệng.

Tôi hít sâu một hơi, thả lỏng tay ra, để lộ nụ cười tiêu chuẩn:

“Tôi chỉ có một yêu cầu thôi, muốn vào lãnh cung, anh hạ chỉ đi.”

Miệng anh ta đã thành hình chữ O:

“Hả? Vì sao? Cô đã vào chín lần rồi mà vẫn chưa đủ à.”

Tên đàn ông này lại còn có được ký ức của Hoàng thượng chó nữa.

“Tôi cảm thấy lãnh cung yên tĩnh, anh cũng biết trong hậu cung này nhiều oanh oanh yến yến như vậy, một cô gái hiện đại độc lập như tôi không chịu nổi mấy cái này.”

Tôi giả vờ đáng thương.

Người đàn ông vỗ vai tôi, vẻ mặt lo lắng cho tôi:

“Cô ngại náo nhiệt, tôi sẽ bảo người ta không được đi quấy rầy cô, chúng ta đều là đồng hương, cô vào lãnh cung thì tôi mất mặt lắm.”

Tôi suýt nữa thở không lên hơi.

Rốt cuộc tên đàn ông này bị gì vậy?

Sao không làm theo lẽ thường đi?

Tôi đổi đề tài:

“Anh tên gì? Anh tới từ năm nào?”

Anh ta dựa vào long án, sờ cằm, nhìn tôi cười tủm tỉm:

“Cảnh Mặc Thần, hôm qua là ngày 1 tháng 10 năm 2022. Cô thì sao?”

Năm 2022, thời gian thì đúng rồi.

Chúng tôi đến từ cùng một thế giới.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Mặc Thần?

Sao cái tên này quen thế?

Tôi xoa huyệt thái dương.

Trong đầu hiện lên chút tin tức, tôi trợn to mắt:

“Anh là Tổng giám đốc Tiểu Cảnh của truyền thông Cảnh thị?”