Hoàng Thượng Bỏ Trốn

Chương 3



15

Sau khi ăn một bữa ngon lành, lẽ ra phải trở về cung, nhưng ta nghĩ trời đã muộn rồi.

Liền ở lại thêm một đêm thôi.

Chủ yếu là vì ta chưa nhìn thấy người đó trông như thế nào.

Người mà hoàng hậu thích...

Trông như thế nào nhỉ?

Haizzz... ta thở dài.

Haizz, bên cạnh cũng truyền đến âm thanh tương tự.

Ta quay đầu lại và thấy Hoàng hậu đang ngồi xổm cạnh ta.

"Hoàng thượng, sao người lại ngồi xổm ở đây?"

Ta……

Ta không muốn tố cáo nàng.

Ta, đường đường là vị vua của một nước, ngồi xổm bên rừng tre để bắt gian.

Nhưng nàng đang ở đây, kẻ gian phu kia đã chạy đi đâu rồi?

Giọng nói của anh trai hoàng hậu vang lên từ phía trước, huynh ấy đang lôi kéo người hộ vệ mà ta nhìn thấy lúc sáng.

Hai người họ nắm tay nhau và đan chéo ngón tay.

Cảm tình đó, bầu không khí đó.

"Trông họ thật ân ái a."

Đúng vậy, ân ái.

Không đúng, tại sao hoàng hậu lại không buồn?

Mà huynh trưởng này, là có chuyện vui sao?!

"Hoàng hậu, đại ca, hắn thích đàn ông sao?"

"Không có a."

“Ngươi nói nhỏ chút, vậy hắn..."

"Hoàng thượng."

Giọng nói của đại ca vang lên ở phía sau.

Ta đứng dậy, lúng túng khó xử nhìn hắn.

Hoàng hậu cũng nhìn họ, cười tủm tỉm.

Dưới làn gió nhẹ, rừng trúc tươi tốt bên cạnh là trận chiến ác liệt.

Ta và hoàng hậu đứng một bên, còn đại ca và hộ vệ kia đứng ở phía bên kia.

“Ca ca, ca và Như Hoa cuối cùng cũng ở bên nhau."

Như Hoa, là tên của người hộ vệ này sao?

Ta cảm giác hắn chính là người ở dưới kia.

Khóe miệng co giật hai lần, trong mắt nhìn hắn cũng mang một chút đồng tình.

Người hộ vệ kia chạy tới nắm lấy tay hoàng hậu.

Ta nhất thời không biết nên gọi người hộ vệ là trà xanh hay trà đỏ.

Ta cũng không biết là nên an ủi đại ca hay hoàng hậu trước.

Người hộ vệ kia hành lễ với ta: “Hoàng thượng.”

Âm thanh này, nàng là nữ!?

16

Hành lang được thắp sáng rực rỡ bởi những ngọn nến, ta chỉ cảm thấy khuôn mặt ta nóng đến hoảng sợ.

“Hoàng thượng, uống nhiều nước trước khi đi ngủ không tốt đâu.”

Ta nghe lời hoàng hậu nói, ngoan ngoãn đặt tách trà xuống để che giấu sự xấu hổ của mình.

Phu nhân Thừa tướng lại nhìn ta một cách khó hiểu.

Phảng phất như có chút thông cảm nhỉ?

Đại ca và hộ vệ đang đứng đó, ta nhận ra rằng dù hộ vệ kia ăn mặc ăn mặc như nam giới nhưng hình dáng trông lại rất thanh tú.

Rõ ràng là một tiểu cô nương xinh xắn lại ăn mặc như đàn ông, suýt nữa khiến ta hiểu lầm.

Thôi quên đi, ta đã hiểu lầm rồi.

“Hoàng thượng, đây là thị nữ của ta, Như Hoa."

"Thị nữ? Không phải hộ vệ?"

“Nàng đã thích kiếm từ khi còn nhỏ. Để thuận tiện, nàng luôn mặc quần áo nam giới.”

"……Ồ"

Ta nhìn hai người đang đứng, mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại nhìn nhau một chút.

Cái thứ thức ăn cho chó ch.ết tiệt này đều đập vào mặt ta rồi, ta còn không hiểu gì nữa?

17

Hoàng hậu và ta nghỉ ngơi trong khuê phòng của nàng.

Ta cảm thấy tâm trạng của mình hôm nay thực sự là thay đổi rất nhanh.

Vào lúc ta đang mơ mơ màng màng buồn ngủ thì cơ thể ta đột nhiên cảm thấy nóng bừng.

Ta ngồi dậy, uống một chén nước lạnh.

Vẫn cảm thấy có chút nóng.

"Hoàng thượng, người không ngủ sao?”

"Nàng đi ngủ trước đi, ta thấy hơi nóng."

Đợi sau khi Hoàng hậu ngủ say, ta cảm thấy có tiếng xì xì xầm xầm bên ngoài.

Lúc đầu ta nghĩ đó là tiếng gió.

Sau đó ta lại cảm thấy một âm thanh nho nhỏ.

"Tại sao không có âm thanh gì a?"

"Phu nhân, về đi."

“Không được, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của con gái ta."



Ta mở cửa ra, bên ngoài cửa, Thừa tướng và phu nhân Thừa tướng ngã xuống trước mặt ta.

“Cha, nương?"

"A...haha...thật là trùng hợp, Băng Hạ và hoàng thượng còn chưa ngủ đâu, ta và cha ngươi đã ra ngoài...” Phu nhân thừa tướng không bịa chuyện được nữa, dùng tay đẩy Thừa tướng.

“Đi hóng gió."

Ta thấy vẻ mặt của phu nhân Thừa tướng càng lúng túng khó xử hơn.

“Ờm cái đó, hai người đi ngủ, đi ngủ đi."

Nói xong họ liền rời đi.

Ta đóng cửa lại.

Đợi một lúc, ta lại mở nó ra.

Ngoài cửa là phu nhân Thừa tướng đang hồi mã thương.

(Hồi mã thương là chiến thuật quay lại tấn công kẻ kịch một cách bất ngờ)

“Ta, ta.....”

Còn chưa kịp biện giải xong thì đã bị Thừa tướng kéo đi.

"Hoàng Thượng, ta thay mặt mẫu thân xin lỗi người. Bà chỉ là lo lắng cho ta mà thôi."

“Không có gì, ta có chút tò mò về những gì ngươi đã nói với phu nhân hôm nay."

Ta uống thêm một tách trà lạnh.

“Mẫu thân hỏi ta chuyện giường chiếu của chúng ta có hài hòa không..."

Nếu không phải là ta có thính giác tuyệt vời, ta khó có thể nghe được mấy chữ còn lại của nàng.

Cũng đúng, có tiểu cô nương nào lại không biết xấu hổ khi thảo luận về điều này.

Tất nhiên là ngoại trừ phu nhân Thừa tướng.

“Vậy ngươi trả lời thế nào?"

“Ta chỉ nói là người chưa chạm vào ta mà thôi.”

Kể ra đây cũng là lời nói thật.

Ta dường như đã biết tại sao phu nhân Thừa tướng lại nhìn ta kỳ kỳ quái quái như vậy.

Sau đó ta nghĩ đến món canh mà ta đã ăn tối nay.

Ta, ta đã bị người ta nghi ngờ.

Ta cảm thấy kiệt sức, sau khi suýt bị hoàng hậu tặng cho một cái nón xanh, ta lại bị mẹ vợ nghi ngờ ta không được.

Một ngày này trôi qua thật là kích thích!

18

Ngày hôm sau chúng ta lên đường quay trở lại cung và có lẽ ta sẽ không muốn đến Phủ Thừa tướng trong tương lai.

Xấu hổ, quá là xấu hổ.

Ta đến gặp Thái Thượng Hoàng và muốn mưu kế để có thể thắng được Thừa tướng.”Phụ hoàng, lúc trước làm thế nào mà người đánh bại được Thừa tướng vậy?"

"Muốn biết không? Nào, chúng ta chơi ván tiếp theo."

Chơi được một nửa, người trong cung đến báo hoàng hậu bị đau chân ở ngự hoa viên.

Ta từ bỏ ván cờ và đến Cung Phượng Nghi.

Kết quả là ta thấy hoàng hậu đang chơi trốn tìm với các cung nữ, nhảy lên nhảy xuống.



"Hoàng thượng, người thua rồi."

Bên cạnh, Lý công công đang đổ thêm dầu vào lửa.

“Năm đó Hoàng thượng đã lừa dối Thừa tướng như thế này sao?"

" Thái Thượng Hoàngnói đây không phải là lừa dối, mà là một mưu kế."

“Ông đã lừa dối Thừa tướng điều gì?” “Quận chúa sắp sinh rồi."



Rất tốt, thực sự là vì muốn thắng mà bất chấp thủ đoạn.

Nếu ta là thừa tướng, không có âm mưu quyền lực hay ý muốn chiếm đoạt ngai vàng thì đều là rất tốt rồi.

Ta từ bỏ mưu kế mà phụ hoàng đã dạy ta.

Đừng hỏi, hỏi chính là ta vẫn chuẩn bị có chút mặt mũi.

19

Toàn bộ hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu.

Ta không nghĩ chuyện này có thể tục như vậy, ta muốn tìm việc gì đó để nàng làm.

Vì vậy ta đã để Thường ma ma dạy cho Hoàng hậu về các công việc trong cung.

Đến lần tiếp theo ta cầm tấu chương đi tìm hoàng hậu.

Nàng đang cầm một cây bút, bên cạnh là từng quyển từng quyển ghi chép về công việc trong cung.

Lý công công đang ôm tấu chương bên cạnh và Thường ma ma bên cạnh hoàng hậu nhìn nhau dò xét.

Vậy mà Ngụy Băng Hạ và ta thực sự nhìn thấy trong mắt nhau một tia đồng cảm của những học tra cùng chung chí hướng.

(Học tra: trái nghĩa với học bá, là người học không giỏi.)

Tốt lắm, tình hữu nghị cách mạng ngày càng bền chặt