Hoàng Thượng Bỏ Trốn

Chương 5



24

Trên triều, có người đề nghị tuyển tú.

Nói rằng vì hậu cung chỉ có một hoàng hậu, nên cần chọn nhiều phi tử để làm phong phú hậu cung.

Ngay khi đề nghị này được đưa ra, cũng có nhiều đại thần đã tán thành.

Ta liếc nhìn vào mắt Thừa tướng, nhưng ông vẫn là vẻ mặt vô cảm ấy, như thể chuyện đó không liên quan gì đến ông.

Ta không nói gì, ta nghĩ đến hoàng hậu vẫn còn đang nằm trên giường khi ta thượng triều, nên ta chỉ nói rằng chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau.

Sau khi hạ triều, vốn là ta muốn tìm thừa tướng thương lượng một chút về chuyện này, nhưng lão nhân gia đã quay lưng bỏ đi, kiêu ngạo vô cùng.

Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm Thái Thượng Hoàng.

“Phụ hoàng, mấy vị đại thần trong triều muốn con tuyển phi.”

“Vậy con nghĩ thế nào?”

“Con không muốn tuyển phi."

“Tại sao?”

“Con có hoàng hậu là được rồi.”

Phụ hoàng không có nói gì, chỉ im lặng nhấp một ngụm trà.

“Vậy thì không tuyển thôi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, phảng phất như đang nói rằng trà này thật thơm.

“Thế nhưng là..."

“Còn nhưng nhị cái gì? Con là hoàng đế. Có ai có thể ép con làm điều con không muốn không?” Phụ hoàng lườm ta một chút, đặt tách trà xuống, đứng dậy và chắp hai tay sau lưng.

"Ta đã ngồi trên ngai vàng đó ba mươi năm. Trong những năm qua, đất nước đã được cai trị đến trạng thái quốc thái dân an như hiện tại, nhân tài trong triều cũng được bồi dưỡng ra, dân chúng cũng hòa thuận. Như thế này rồi mà còn không cho phép con của ta làm điều mình muốn và yêu người mình yêu sao?”

Phụ hoàng đứng thẳng tắp, khí chất của một người bề trên giống như khi ông còn nắm quyền, uy nghiêm và nghiêm túc, vừa có vẻ tôn quý, thận trọng của một người ở địa vị cao.

Mặc dù là một câu hỏi nhưng lời nói quả thực mang ý rất hung hăng.

Phụ hoàng ta thật sự là đẹp trai quá! Là một tấm gương cho thế hệ chúng ta!

“Thái thượng hoàng, ta đã nấu canh ngọt. Hoàng thượng cũng ở đây à, chúng ta cùng nếm thử đi.” Mẫu hậu bưng một bát canh đi vào.

Phụ hoàng, người vừa mới còn tràn đầy nghiêm túc, lại trở nên chân chó khi đối mặt với mẫu hậu.

Vừa rồi mới cảm thấy phụ hoàng đẹp trai có thể là ảo giác.

Tốc độ thay đổi khuôn mặt này, thật sự là nhanh hơn cả việc lật trang sách.

Ta nhìn món canh ngọt mà mẫu hậu mang đến, trong lòng có chút do dự.

Ta nhớ rất rõ khi ta còn nhỏ, đó là ngày sinh nhật của phụ hoàng.

Mẫu phi cũng tự tay nấu nướng, làm một bát mì trường thọ để mừng sinh nhật phụ hoàng.

Ta thừa dịp mẫu phi không chú ý, nếm thử một miếng.

Sau đó...

Không có sau đó, ta ôm cái xô và nôn một lúc lâu.

Nhưng phụ hoàng lại ăn xong bát mì kia, cũng nói với mẫu phi rằng nó rất ngon.

Ông còn nói rằng mẫu phi đã vất vả rồi, từ nay về sau loại công việc này sẽ giao cho người hầu làm, cũng nghiêm cấm cung nữ không cho mẫu phi vào phòng bếp.

Phụ hoàng bưng chén canh ngọt lên, uống vài ngụm là hết, sau đó liền cầm tách trà bên cạnh uống vài ngụm.

Cái này...

Ta đang định chuồn đi thì nghe thấy tiếng của phụ hoàng.

“Uống xong canh rồi đi.” Phụ hoàng vẫn còn nắm lấy tay mẫu hậu và nói rằng bà thật sự rất ân cần.

Ta ở bên cạnh mà nổi da gà, hai người rải cơm chó thì có thể rải sau lưng con thôi được không?

Mẫu hậu đi xuống với vẻ mặt ngượng ngùng.

“Nếu không không uống hết, mẫu hậu con sẽ đau lòng đó.”

!!! Phụ hoàng, người không sợ con đau lòng sao? Ta nào dám nói chuyện! Thôi quên đi, với hai người họ, ta làm gì có địa vị gì để nói.

25

Ngày hôm sau khi thượng triều, thừa tướng xin phép nghỉ không đến.

Thừa tướng không có ở đây, khó có thể trực tiếp nói việc ta sẽ không tuyển phi, đành phải hoãn lại thảo luận.

Ta nhìn đám thần tử nhao nhao thành một đám trong triều, ta càng đau đầu hơn.

Đột nhiên ta cảm thấy trong triều thật sự không thể thiếu Thừa tướng, ông ấy như định hải thần châm, chỉ đứng ở đó thôi cũng là tốt rồi.

(định hải thần châm: Gậy như ý của Tôn Ngộ Không.)

Đau đầu...

Ngày thứ ba, thừa tướng vẫn không đến.

Ngày thứ tư vẫn như vậy...

Đến ngày thứ năm, ta thậm chí còn không muốn thượng triều, đám quan văn kia miệng người này còn lợi hại hơn so với miệng người kia. Nhao nhao làm ta to cả đầu.

Kết quả Lý công công nói hôm nay Thừa tướng sẽ thượng triều.

Ta ngồi xuống xem xét, quả nhiên!

Ta xém chút nữa chạy xuống ôm lấy đùi Thừa tướng và gọi ông ấy là cha, ây yo, ông ấy vốn chính là cha vợ của ta mà.

Nhưng khi nhìn vào mặt Thừa tướng thì ôi trời, đen như cái gì ấy.

Ta ổn định lại tâm tình, dù thế nào đi chăng nữa, việc này nhất định phải giải quyết ngay hôm nay.

Vì chuyện tuyển phi này mà đã mấy ngày nay ta không đi ăn cơm cùng hoàng hậu.

Hu hu hu, ta nhớ nàng rất nhiều.

Ngay khi các đại thần đang cãi lộn không ngớt.

"Trẫm đã quyết định!”

Ta lạnh lùng liếc nhìn đại thần đang quỳ gối, không phải chính ông ta muốn đưa con gái của mình tiến cung à.

Hừ, lão già này! Ngày mai ta liền phái ngươi đi xây một cây cầu ở nơi khác, nếu ngươi có thời gian lo việc nhà ta, không bằng dành thời gian nghĩ cách tạo phúc cho bách tính?

“Thái thượng hoàng lúc đầu cũng có bốn người con, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình ta. Làm sao, các đại thần cho rằng ta xứng đáng ngồi vào vị trí này sao? Hay là muốn qua mặt Thái Thượng Hoàng đến quản chuyện nhà của ta?"

Những lời này chụp cho họ một cái mũ to, ngụ ý là phụ hoàng còn không quản ta, các ngươi ở đây xoắn xuýt cái rắm à?

Đại thần trong triều ông nhìn ta, ta nhìn ông, cuối cùng nhìn về phía thừa tướng.

Thừa tướng không nói gì, vẫn giữ thái độ không liên quan gì đến ta.

26

Hạ triều, thừa tướng lại đến ngự thư phòng.

Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế của ông ấy, ta luôn có cảm giác rằng ông ấy sắp đánh một trận với ta.

"Thừa tướng, có chuyện gì vậy?"

“Hoàng thượng thật sự không có ý định tuyển phi sao?”

"Đó là đương nhiên rồi, ta đã có hoàng hậu rồi, còn cần phi tần khác làm gì?"

Thừa tướng không nói gì, chỉ là lần đầu tiên mỉm cười sau một thời gian dài.

Trời đất ơi, ta chưa bao giờ thấy Thừa tướng cười.

"Xem ra Thái Thượng Hoàng nói không sai.” Nói xong ông ấy liền rời đi.

Không phải, cái gì không sai, phụ hoàng ta đã nói gì? Có phải là khen ta không?

Này này này, ông quay lại đây, chúng ta nói chuyện vui vẻ. Nếu hôm nay ông không thổi cho ta một ngàn tám trăm cái rắm cầu vồng thì ta sẽ không để ông đi.

(rắm cầu vồng: 彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.)

27

Thừa tướng chạy quá nhanh, ta không thể làm gì khác hơn là phiền muộn chạy tới ăn cơm cùng hoàng hậu.

“Hoàng hậu, Thừa tướng là người như thế nào?”

Ta chuẩn bị đi đường vòng cứu nước, Thừa tướng là trọng thần trong triều đình, lại là cha vợ của mình.

Có mối quan hệ tốt với ông ấy thì không có gì sai cả.

Trước khi tiếp cận kẻ thù, trước tiên phải hiểu hắn, tuy rằng có thể không nhất định làm việc cho ta nhưng ta có hoàng hậu làm con tin.

Ta hào hứng nghĩ đến, nhìn hoàng hậu càng mong đợi hơn.

"Cha là một người đàn ông rất tốt a."

“Vậy Thừa tướng thích nhất cái gì?”

Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

“Thích ta nhất a."

Gia đình nàng đúng là có truyền thống không biết xấu hổ.

“Còn có chuyện gì nữa không?”

“Còn có mẫu thân.”



“Có đồ vật nào không?”

“Ừm …” Nhìn bộ dáng trầm ngâm của hoàng hậu, ta cảm thấy có hi vọng.

“Lợn sữa quay, bồ câu sữa nướng, vịt bát bảo, bánh ngọt, đậu Hà Lan vàng, nem cuốn…”

Mấy món ăn này lại quen thuộc đến vậy?

“Đây có phải là món ăn đặc trưng của tửu lâu Từ Phúc không?"

28

Trước khi vào triều, ta phân phó Lý công công xuất cung.

Hạ triều, ta mời thừa tướng đến ngự thư phòng.

Trước sự hỏi thăm của thừa tướng, ta không thể làm gì khác hơn là nói mời ông chơi cờ.

Cũng không thể nói rằng ta đã mua thứ ngươi thích và muốn hối lộ ngươi.

Thừa tướng liếc mắt nhìn quân cờ của ta bị ăn gần hết trên bàn cờ, ung dung mở miệng: “Hoàng thượng, món chơi cờ này, cần có thiên phú.”

Ta nghẹn ngào không nói nên lời.

Vừa vặn cũng gần đến giờ ăn rồi.

“Cảm ơn Thừa tướng đã làm sáng tỏ ván cờ hôm nay.” Ta phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của Thừa tướng, “Không bằng ở lại dùng bữa đi."

Khi Lý công công mở hộp thức ăn ra, ta thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn vốn có của Thừa tướng đã dịu đi rất nhiều.

Ta nghĩ rằng nước cờ này của Hoàng hậu thực sự là một bước đi đúng đắn.

“Thừa tướng, hôm nay tất cả đều là món ăn ưa thích của ngươi, không cần khách khí.”

“Ồ? Món ta thích ư?”

“Ừm, đúng vậy a. Ta nghe Hoàng hậu nói rằng Thừa tướng hay mang những món ăn này về phủ sau khi hạ triều.”

“Đúng vậy, chỉ là vì trong nhà có hai con mèo tham ăn mà thôi.” Nói xong liền cất bước rời đi, trước khi đi còn bảo ta chuẩn bị bữa ăn ở Cung Phượng Nghi.

Ta nhìn hoàng hậu ăn đến đầu cũng không ngẩng đầu lên, nheo mắt hỏi nàng: “Đây là món ăn ưa thích của thừa tướng phải không?"

“Ừ, đúng vậy a đúng vậy a, phụ thân lần nào cũng mua. Hoàng thượng, con lợn sữa quay này ngon quá.”

Nghĩ đến hai con mèo tham lam mà Thừa tướng nói, đây là một con, còn có một con nữa...

Ta cười cười, đưa con bồ câu nướng về phía hoàng hậu.